Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khẽ di chuyển dưới chiếc váy ngủ mỏng manh, phần ngực bị lộ liễu không che hết, cố gắng túm lấy hai bên cổ áo để an toàn, Triệu Kỳ nhìn hình ảnh thập phần quỷ dị của mình ở trong gương nửa ngày không khỏi thở dài, hai hàng lông mày nhíu lại, nói vọng vào điện thoại đang kẹp ở cổ: “Cậu thật sự cho rằng tớ mặc thế này sẽ đẹp sao? Tớ chỉ cảm thấy như bị một khối tơ tằm bao vây khiến cho xương sườn muốn nát vụn.”
“Úi chà!” Điện thoại từ phía bên kia vang lên vài tiếng phi phi, miêu tả hình như quá mức rồi.
“Nhị thiếu, làm sao cậu có thể nói mình vậy?” giọng nói nữ tính kiều mỵ vang lên trong điện thoại, lại có phần phẫn nộ, “cậu phải có sự tin tưởng vào bản thân mình chứ! Váy này là tớ đặc biệt chọn cho cậu, cam đoan có thể bộc lộ hết ưu điểm của cậu, che lấp hết toàn bộ khuyết điểm, tuyệt đối không chê vào đâu được.”
“Đúng thế sao?” Triệu Kỳ hoài nghi. Cô tiếp tục nhìn vào gương đối chiếu, tiếp tục lắc đầu thất bại, “Tớ xem lại vẫn không phải. Áo ngủ gợi cảm này, người không mông không ngực như tớ mặc được sao? Tớ xem người khác mặc sẽ hợp hơn tớ.”
“Nhị thiếu, làm sao cậu có thể xem nhẹ chính mình như thế?” Bên kia điện thoại nổi giận, phanh phanh rống to, “cậu có biết tớ mất bao nhiêu công sức mới tìm được áo ngủ gợi cảm này không? Vừa nhìn thấy bộ váy này tớ đã biết nó là vì cậu mà được may ra! Cậu mặc vào, là điều tất nhiên.”
“Thật không? Tại sao tớ không phát hiện ra?” Triệu Kỳ liếc liếc mắt trong gương, nhanh chóng nhìn ngắm.
“Đó là bởi vì cậu không có con mắt nhìn cái đẹp.” người nọ kích động kêu to, “cậu mau soi gương lại cho tớ.”
“Tớ đã soi không dưới mười lần.” Triệu Kỳ cười khổ mà nói. Cô càng xem càng không tin, càng xem càng chột dạ, đến bây giờ không còn có dũng khí nhìn tiếp.
“Vậy cậu nhìn lại một lần nữa cho tớ!” Người bên kia mãnh liệt chỉ huy. Mắt thẩm mỹ của cô tuyệt đối không thể bị người khác khinh thường.
Triệu Kỳ cẩn thận đưa mắt nhìn về phía gương, xem một cái, chỉ xem đúng một lần, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Rồi.” Cô nói.
“Tốt lắm, cậu nhìn cẩn thận cho tớ.” Thanh âm như biến mất một phút đồng hồ, như là đi uống nước. Sau đó, người đó trở lại, hắng giọng, bắt đầu sục sôi ý chí chiến đấu, nàng phát biểu thao thao bất tuyệt, “Cậu thấy không? Bộ đồ ngủ này phía trước ngực có một nơ bướm rất to, vừa vặn che lấp bộ ngực bằng phẳng của cậu. Hơn nữa, nơ hình con bướm làm người nhìn ngay lập tức có ấn tượng chờ đợi lễ vật mở ra. Người khác thoạt nhìn đều là chờ đợi lễ vật được mở ra đến tột cùng, đại thiếu khẳng định cũng không ngoại lệ! Ha ha ha ha…”
Cười gian một hồi xong, cô không ngừng cố gắng: “Còn có nữa a, đai áo ngủ này cũng chỉ là thứ trang bị hững hờ, nó sẽ tự nhiên xô ra, làm cho người ra không hẹn mà gặp nhìn thấy vai của cậu, bờ vai đầy đặn của cậu thực sự rất đẹp! Sau đó… nhìn đến đây, nếu còn có nam nhân dám cự tuyệt cậu, tớ đảm bảo hắn không phải nam nhân thực sự!” Cô khẳng định như đinh đóng cột.
“Cậu không phải nam nhân, làm sao biết người ta có cự tuyệt hay không?” Triệu Kỳ không cố ý hắt cho cô ất bát nước lạnh, gián tiếp cũng là chính tự mình dội vào đầu mình nước lạnh.
Người nọ ngẩn người, lập túc phản kích: “Cậu cũng không phải nam nhân, làm sao biết nam nhân sẽ không bị bộ dạng của cậu hấp dẫn?”
Triệu Kỳ không nói gì. Cô không phải là nam nhân, chính xác không thể kết luận
“An tâm đi, an tâm đi.” Điện thoại từ bên kia lại an ủi cô, dỗ dành cô, “Nhị thiếu, tớ đã nói với cậu, cậu nghe tớ đi! Tớ dám lấy kinh nghiệm từng trải với nam nhân nhiều năm mà đảm bảo với cậu, tuyệt đối hữu hiệu a! Nam nhân đều là những tên có tính động vật, toàn bộ hiện ra qua ánh mắt đó. Mà bây giờ cậu muốn câu dẫn người này, lại là vị hôn phu của cậu, lại yêu người tha thiết. Nửa đêm, cậu ăn mặc khêu gợi như thế nằm ở giường đợi hắn, hắn nhìn thấy, không cần nhiều lời, khẳng định trước hết sẽ lột hết quần áo, giỏ nước miếng nhào lên, ăn sạch cậu cả da lẫn xương không còn một mảnh. Cậu cứ yên lặng nằm im trên giường đợi thịt cừu non là được…”
Nghe được tiếng điện thoại bên kia càng nói càng hưng phấn, càng nói càng thái quá, Triệu Kỳ ăn không tiêu.
“Cái kia… Thiến Thiến, cậu có cần nói rõ thế không?” Cô nhỏ giọng cắt đứt. Cô đơn thuần chỉ muốn cho Tần Nghị hưởng một chút cảm giác mới mà thôi.
“Ai nha. Càng rõ ràng mới càng chân thật.” Người nọ lơ đễnh nói, “Nhị thiếu, cậu làm theo tớ nói đi, cam đoan thành việc! Đại thiếu sẽ bị cậu mê hoặc cho đầu óc choáng váng! Đến lúc đó chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch B.”
Đừng nói kế hoạch B, hiện tại kế hoạch A cô không muốn thực hiện chút nào. Trong lòng Triệu Kỳ thầm thở dài.
“Thiến Thiến, tớ nói, chúng ta—-.” Cô thốt lên từng chữ, một chữ nói xong lại ngừng lại…
Nhưng lời của nàng còn chưa nói xong, điện thoại đã nổi lên âm thanh bốn phía, vang lên tiếng bánh xe vali đồ đạc ầm ầm trên đất.
“Nhị thiếu, thời gian không nhiều, tớ lên máy bay đã, có gì nói sau, bye bye! Chúc cậu may mắn. Tớ tới nước Pháp sẽ tiếp tục tham mưu cho cậu!” Bùm bùm nói xong, hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng, Chu Thiến đã tắt máy.
“Này, Này, Thiến Thiến? Thiến Thiến?” Triệu Kỳ không ngớt nói vào điện thoại, nhưng trả lời cô là một chuỗi âm thanh “tút tút.”
Ai————-!
Ném điện thoại đi, nhìn lại bộ dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ trong gương kia, Triệu Kỳ thở dài một hơi, lầm bầm lầu bầu: “Dựa vào bộ dạng ta đây, nếu thật có thật có thể câu dẫn nam nhân, thế thì nữ nhân khắp thiên hạ này không lo không có chốn gả rồi.”
Cúi đầu, cô bất đắc dĩ nhìn cái nơ bướm to, lắc đầu: “Quên đi, coi như là thay thế!” Cô cả đời này không thể làm hồng nhan họa thủy. Nhìn bộ dạng trong gương này cô còn sợ hãi, huống chi là người ngoài không hề chuẩn bị tâm lý! Không hù tới trẻ con là cô đã thầm cảm ơn trời đất.
Có chút chán nản cô khẽ xoay người xoa tóc, định bụng không mặc thứ này nữa. Bản thân mình là tốt nhất.
Còn chưa kịp hành động, cửa đã bị một người mạnh mẽ mở ra, Tần Nghị vội vội vàng đến kèm theo lời nói:
“Kỳ Kỳ, anh có câu muốn nói với em—-.”