Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thanh niên căng thẳng muốn chết. Cậu nhìn An Bảo chằm chằm, đang muốn bảo nhóc buông tay ra. Nào ngờ cha mình lại lên tiếng đầu tiên: “Tần Túc, thằng bé này hợp ý với chú lắm đấy!”
Chú cụp mắt nhìn An Bảo một lúc lâu rồi mới hoà hoãn mặt mày, cũng cười: “Em cũng thấy thế.” Hắn duỗi tay ra xốc dưới nách An Bảo, bế nhóc lên.
Cha thanh niên không kịp ngăn cản, chỉ thấy cháu mình mặt mày hớn hở, a a mấy câu không ai hiểu, quơ đôi tay ngắn ngủi chui vào lồng ngực chú, vô cùng phấn khởi.
An Bảo còn rất chủ động thơm lên mặt chú một cái.
Nhất thời người cha hiểu ra thằng nhóc giống ai. Lúc nãy ông có cảm giác không ổn, cảm thấy cháu cưng của mình thực sự rất quen mắt, nhưng không nhớ được là giống người nào.
Một cái ôm này của chú, một cái thơm của An Bảo khiến người ta hoài nghi đây chính là con trai người anh em tốt của mình, Tần Túc.
Sắc mặt cha nhất thời xanh mét, ánh mắt lưỡng lự quét qua người bạn gái và chú.
Thanh niên níu chặt vạt áo, không ngừng hít sâu. Cậu trao đổi ánh mắt với bạn gái, giờ phải làm sao đây.
Chú ôm An Bảo rồi đột nhiên thơm nhóc một cái, sau đó đến trước mặt bạn gái.
Cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy chú khom lưng, cẩn thận bế nhóc con đến trước mặt cô.
An Bảo nhíu mày, tròn mắt oan ức nhìn chú, kêu a a, vẫn muốn ôm ôm cơ.
Ban gái vội vàng nhận lấy nhóc, còn chú thì dịu dàng nói: “Chăm sóc nó cho tốt, cháu sinh nó khéo lắm.”
Tim thanh niên thót lên, lời của chú quả thật như kim đâm vào lòng cậu.
An Bảo thích chú như vậy, cũng nhắc nhở cậu về sự thật cha con liền tâm này.
Mà cậu sẽ không nói cho An Bảo biết thân thế của nó rốt cuộc là thế nào. Chú cũng không biết đứa con đầu tiên của mình đã ra đời từ lâu.
Nhưng dáng vẻ chú ôm lấy An Bảo đã xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mộng của cậu.
Bây giờ đã thành hiện thực, không ngờ lại đau xót đến thế.
Bạn gái cũng không dễ chịu. Cô ôm An Bảo, giống như một diễn viên kém cỏi mà cười gượng hai tiếng: “Cũng được thằng bé giống bố nó mà…”
Thanh niên quả thực muốn bạn gái im lặng. Tầm mắt của chú rơi xuống người thanh niên, rồi lại dời đi, giống như nhìn thấy một người không liên quan.
Thái độ của chú khiến thanh niên hiểu rõ, hai người họ thật sự đã tách ra, lúc cậu kết hôn với bạn gái, lúc cậu sắp sinh con, lúc cậu muốn gọi điện cho chú, lại bị người ta cúp máy.
Chú đi rồi, thanh niên vừa muốn đón lấy con mình từ tay bạn gái đã bị cha mình gọi lại.
Ông bảo thanh niên đến thư phòng, ông có chuyện muốn nói.
Thanh niên cũng hiểu sơ được cha mình sẽ nói cái gì. Lúc cha nhìn thấy khuôn mặt tương tự của chú và An Bảo, biểu hiện hoài nghi trên mặt ông quá rõ ràng, thanh niên không phải không nhìn ra.
Đúng như dự đoán, cha bảo cậu và An Bảo làm giám định DNA.
Cha hoài nghi An Bảo không phải là con trai của cậu. Vẻ mặt của thanh niên rất tự nhiên,không hề có chút phẫn nộ khi cha mình tự dưng nhắc đến một cặp sừng trên đầu mình.
Cậu chỉ bình tĩnh nói, được.
Bởi vì dù có kiểm tra bao nhiêu lần đi nữa thì An Bảo cũng sẽ là con trai cậu, đấy là điều tất nhiên….
….
Chú lên xe, cởi áo khoác xuống đưa cho thư ký đang ngồi một bên: “Cầm đi xét nghiệm, bên trên có nước bọt của đứa bé.”