Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chú chạm tay lên đầu nhũ sưng đỏ kia một cái, không có ý tứ kiều diễm gì và cũng không hề ôn nhu. Hắn nhéo chỗ đó, hỏi: “Đây là cái gì?”
Thời khắc áo bị xé ra, thanh niên đã dùng tay che mắt lại, chỉ để lộ mũi và bờ môi trắng bệch.
Chú cau mày, dùng sức nặn nặn khiến sữa tươi tràn ra ngoài, hắn nhấn mạnh: “Tôi hỏi cháu, đây là cái gì?”
Rốt cuộc thanh niên cũng giật giật. Cậu thả tay xuống, để lộ đôi mắt đỏ ửng rơm rớm và lông mày nhíu chặt: “Chú không nhìn ra ư?”
Tay chú rê thẳng từ đầu nhũ thanh niên xuống bụng. Nơi ấy phẳng lì nhẵn nhụi, không có vết sẹo sau khi mang thai mà hắn từng thấy.
Tay hắn trĩu nặng đặt trên bụng thanh niên: “Con của tôi?”
Thanh niên không còn giãy dụa nữa, cậu cười khổ: “Không phải chú đã có đáp án rồi ư?”
Chú bị thanh niên không ngừng hỏi lại chọc giận, nhưng vẫn tìm được lượng thông tin khổng lồ.
Một vài chi tiết nhỏ nhất thời đã được làm rõ.
Trước khi biệt ly thanh niên đột nhiên ngất xỉu và nôn ói, chia tay không lý do, đột nhiên nhảy ra một người bạn gái mang thai, đột nhiên kết hôn.
Thì ra là thế, đây mới là chân tướng.
Có lẽ vì biết tình huống đã không thể tệ hơn được nữa, thanh niên bỗng bình tĩnh lại. Cậu đẩy bàn tay chú đang đặt trên bụng mình ra, kéo áo lại.
Thấy thanh niên chuẩn bị ngồi dậy, chú thoáng lui lại.
Nhưng hành động này của chú lại đâm thẳng vào trái tim thanh niên. Cậu đã từng nghĩ rằng sau khi chú biết chuyện này sẽ có phản ứng gì.
Cậu chưa từng nghĩ đến việc chú sẽ ôm chặt lấy mình, nói rằng cháu đã chịu khổ rồi, hoặc là nguyện ý ở bên cậu.
Dù những điều này có xuất hiện trong mơ thì cậu cũng lập tức biết rằng giấc mơ ấy chỉ là giả.
Bởi vậy khi chú có phản ứng như bây giờ, cậu thương tâm gì chứ, đúng là dở người.
Lúc cậu quyết định sinh con, lựa chọn ấy là của cậu nên nhất định phải tự mình gánh chịu hậu quả.
Chú ngồi ở ghế bên cạnh, đột nhiên rút bao thuốc từ trong túi ra, nhưng không châm lửa mà chỉ cầm trong tay vân vê.
Hắn nghiêng đầu nhìn cậu thanh niên đang cúi đầu, nhìn ngón tay thanh mảnh đang cài cúc áo, quấn chặt mình lại, bèn hỏi: “Cháu không có gì muốn nói ư?”
Thanh niên sửng sốt một lúc rồi trầm mặc lắc đầu,
Nói gì đây, nói rằng cháu bị điên, nói tại sao mình lại mang thai. Cậu cũng không biết vì sao mình lại mang thai, vì sao phải sinh đứa bé ra.
Cậu đã chịu nhiều đau khổ vì đứa con này, vứt bỏ sinh hoạt vốn có của mình, đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, cũng cắt đứt liên lạc với chú.
Chịu những nỗi cực khổ mà mười tám năm trước cậu chưa từng phải chịu.
Vì cái gì nhỉ? Có lẽ ban đầu là vì tình yêu, còn sau đó? Là vì An Bảo. Thời khắc khi sức nặng ấy rơi vào ngực cậu, cậu không cách nào buông tay.
Chú nhìn thanh niên đang im lặng, bàn tay đang cầm bao thuốc lá nổi gân xanh. Hắn mở miệng: “Xuống.”
Thanh niên đột ngột ngẩng đầu lên, cậu không nhìn thấy vẻ mặt của chú, chỉ có thể nghe được mệnh lệnh của người ấy.
Người ấy bảo cậu đi đi.
Cổ họng thanh niên run rẩy, mũi cay xè. Cậu thảng thốt dụi dụi mắt, mở cửa xuống xe.
Chú cũng xuống theo, rồi vòng đến ghế lái, đóng cửa, nổ máy, rời đi.
Thanh niên vẫn đứng nơi đó, nhìn chú ra đi rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy mình.