Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian sau đó, chú vẫn không hẹn thanh niên ra ngoài mà chỉ nhiều lần đến vụng trộm.
Ban đầu thanh niên còn cảm thấy, vậy thì nói chuyện yêu đương đi. Nhưng vì bộ ngực căng đau của cậu mà chuyện này nhanh chóng biến thành game khiêu dâm.
Hai người trong bóng tối lén lút qua lại, người cha còn tưởng rằng cái tên bạc tình kia bị ông đánh chạy mất rồi.
Cha còn chưa kịp cao hứng lại bắt đầu tức giận.
Tên súc sinh Tần Túc kia lừa gạt con trai của mình khiến ông mất hứng, nhưng Tần Túc cứ đi như thế thật sự khiến ông tức điên lên được.
Kết quả của cơn thịnh nộ này là, người cha để công ty mình gây phiền phức cho công ty của Tần Túc.
Quấy nhiễu đơn hàng, cướp lấy đất đấu giá, vân vân và mây mây.
Cái con chó Tần Túc kia không hề có phản ứng gì cả, hầu như nhẫn nhục chịu đựng chịu tổn thất, để ông xả giận.
Nhưng mà con chó trong lòng ông, buổi tối lại lén lút đến tìm con trai ông làm chuyện xấu, cha già không biết gì cả.
Cha thấy chú thật sự không có động tĩnh gì, bèn tìm thanh niên nói chuyện, móc mỉa mắng chú.
Thanh niên yên lặng nghe, thỉnh thoảng lại phối hợp vài câu, phối hợp đến mức khiến cha phải nghi ngờ.
Ông đánh giá con trai mình, hỏi: “Tần Túc thật sự không tìm mày à?”
Thanh niên cười cười, không hề trả lời rốt cuộc là có hay không.
Cha đau đầu ngửa người trên sô pha, bất đắc dĩ nói với thanh niên: “Chuyện của con cha không quản được, con chỉ cần nhớ, nếu hắn thật lòng muốn ở cùng con thì sẽ không để con chịu uất ức. Cha không biết con bị đánh bùa mê thuốc lú gì mà nhất định muốn ở bên hắn, nhưng nếu hắn còn có vợ chưa cưới mà vẫn muốn dây dưa với con thì cha mặc kệ. Chính con vì yêu mà tự chịu thấp hèn, không phải cha chưa từng nhắc qua.”
Thanh niên tựa như bị những lời này đánh tỉnh, đến tối khi chú lại muốn leo qua cửa sổ, cậu bèn khoá cửa lại.
Chú đứng quạnh hiu trong gió rét, gọi điện thoại cho thanh niên.
Cậu trốn trong chăn nhận điện thoại của hắn, vừa mở miệng lại đột nhiên thấy oan ức, hỏi: “Không phải anh còn cô vợ chưa cưới à.”
Thanh niên chui ra khỏi chăn, bước đến bên cửa sổ. Cậu muốn nghe chú phủ nhận, lại không đợi được.
Cậu muốn nhìn rõ vẻ mặt của chú. Trên cửa có một lớp sương mờ, cậu chùi đi, thấy rõ vẻ mặt của người ấy.
Chú cầm điện thoại nhíu mày lại, trên mặt có chút khó xử và hoảng hốt.
Hoá ra vẫn đang ở cùng nhau. Cả người thanh niên như bị vớt ra khỏi nước nóng rồi ném vào trong đất lạnh.
Mẹ nó cậu thật ngu ngốc, chưa làm rõ cái gì, bị người ta dỗ dành vài câu đã đần độn cho rằng có thể thật sự nói chuyện yêu đương.
Mắt thanh niên đỏ lên, gằn từng chữ một: “Anh cút đi cho em, đừng tới tìm em nữa.”
Giọng nói khàn khàn của chú vang lên trong điện thoại: “Không phải thế.”
Thanh niên nói: “Em nghe anh giải thích, nói đi.”
Hô hấp của chú nặng nề, thanh niên dứt khoát cúp máy, kéo rèm cửa sổ lại rồi quay về giường. Cậu không muốn nghe, giờ chú nói gì cậu đều không muốn nghe.
Cậu muốn đến nhận sai với cha, cậu là đồ ngốc.
Cậu đau lòng vì An Bảo, là do cậu không chịu tranh giành.
Chú đi khi nào, cậu không biết. Hôm sau thức dậy, thanh niên chán nản xuống lầu ăn sáng.
Cha đang nhận điện thoại, rõ ràng là ông nghe được tin tức khó thể tin nổi nào đó, không khống chế được vẻ mặt của mình.
Ông cúp máy, đắn đo nói với thanh niên: “Tần Túc chấm dứt với hôn thê của hắn rồi.”
Động tác của thanh niên hơi ngừng, nhưng lòng cậu cũng như tro tàn. Nếu như việc này không phải do chú chủ động làm mà bị cậu ép buộc, vậy thì có ý nghĩa gì.
Có lẽ là thấy cậu không có phản ứng gì quá lớn, cha cũng không nói thêm gì nữa.
Tin tức của chú lần thứ hai truyền đến, là ba ngày sau.
Chú ngã cầu thang, không rõ sống chết.