Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nguyệt
“Tân sinh?” Người được gọi là lão Triệu ngạc nhiên nhìn Phó Ngạn Triều. Phó Ngạn Triều nhoẻn miệng cười, nhìn kiểu gì cũng thấy đắc ý.
“Vậy thì đúng là rất khá.” Lão Triệu cảm thán, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Chúng nó có hứng thú đến học tập ở Học viện Phòng không không quân của tôi không? Chỉ cần mấy đứa nó đồng ý, tôi đảm bảo sẽ tiếp đãi theo tiêu chuẩn thiếu úy.”
Phó Ngạn Triều sầm mặt: “Biến biến biến! Đừng nghĩ đến chuyện đào mỏ của tôi! Mơ đi!”
Lão Triệu và Thomas cười khà khà. Quan hệ của ba người tốt vô cùng, nếu không đã chẳng ngồi cùng nhau để xem thi đấu. Nhưng tốt thì tốt, ba vị hiệu trưởng đây vẫn rất để ý đến biểu hiện của học sinh trường mình. Thấy trường bạn có hạt giống đầy tiềm năng, cũng không ngại đào mỏ, mặc dù chưa lần nào thành công.
“Bốn chiếc cơ giáp, cách nhau trên dưới năm trăm mét. Hai chiếc đi đầu thuộc hệ đột kích, hai chiếc sau một là hệ hỏa lực, hai là cơ giáp viễn trình.” Cơ giáp của Lôi Tranh được trang bị hệ thống quan sát khá tân tiến, cách hai cây số vẫn nhìn rõ được đối phương.
“Lâm Phỉ Nhi và Gerald xử lý hai chiếc cơ giáp đột kích. Lôi Tranh và Samantha xử lý cơ giáp hỏa lực trước đã. Chung Thịnh và Ariel tiếp tục ẩn nấp.” Hạng Phi truyền lệnh từ hậu phương. Bởi vì Ariel chuyển quyền chỉ huy cho Hạng Phi nên cậu có thể dùng chung hệ thống quan sát của mọi người, không lo không nắm bắt được tình hình rồi chỉ huy lung tung.
“Vậy chiếc viễn trình tính sao?” Gerald há hốc mồm, nhiều thêm một chiếc cơ giáp thì xử lý thế nào?
“Cậu với Lâm Phỉ Nhi cầm chân hắn một lát, chờ Samantha và Lôi Tranh giải quyết xong chiếc kia sẽ xử lý hắn.”
“Ok.”
“Cự ly rút ngắn còn tám trăm mét … năm trăm … ba trăm … một trăm … Kẻ địch không phát hiện ra ta. Ba giây sau đón địch.” Giọng Samantha rất bình tĩnh.
“Hành động!”
Lệnh vừa dứt, Samantha và Lôi Tranh lập tức nhảy ra khỏi chỗ nấp, lao thẳng đến chỗ chiếc cơ giáp hệ hỏa lực.
Cơ giáp viễn trình phản ứng rất nhanh, rút vũ khí ra bắt đầu đánh trả.
Hai chiếc cơ giáp đột kích đi đằng trước phát hiện người phía sau bị tập kích, tức thì quay lại định viện trợ. Nhưng vừa xoay người, liền có hai chiếc cơ giáp nhảy ra giao tranh với họ.
Chung Thịnh và Ariel án binh bất động. Từ phản ứng vừa rồi có thể nhìn ra đối thủ là lính mới đến không thể mới hơn. Đối phó với hạng này mà còn cần bọn họ ra tay, vậy nhóm Lâm Phỉ Nhi phải rèn lại từ đầu rồi.
Chiếc cơ giáp hỏa lực mạnh kia có vẻ là thành viên chủ chốt của đội bọn họ, lúc mới bị tập kích tuy có hơi lúng túng, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, dùng vũ khí phản kích.
Công bằng mà xét, người này xem như khá xuất sắc trong nhóm lính mới. Thế nhưng, đội Chung Thịnh cũng chẳng giàu lòng thương cảm, lại thêm bản thân hắn thiếu kinh nghiệm, nên dễ dàng rơi vào bẫy.
Bị Samantha và Lôi Tranh vây đánh, chiếc cơ giáp hỏa lực mạnh kia chưa kịp phát huy tác dụng đã bị tiêu diệt, loại ra khỏi chiến trường. Không có nó yểm trợ, cơ giáp viễn trình chẳng khác nào thiếu nữ xinh đẹp không có sức phản kháng đối mặt với bọn lưu manh, trơ mắt nhìn Samatha và Lôi Tranh cười dữ tợn đi về phía mình.
Hỏa lực của cơ giáp viễn trình được xếp vào loại cực mạnh, nhưng chỉ phát huy tác dụng ở tầm xa. Nếu dùng trong lúc cận chiến, một khi không trúng mục tiêu thì cả hắn cũng bị nổ banh xác. Rõ ràng, người điều khiển chiếc cơ giáp này không phải dạng hổ báo như Chung Thịnh, đối mặt hai chiếc cơ giáp từ từ lại gần mình như hổ rình mồi, hắn … xoay người bỏ chạy.
Phần đông khán giả đang xem truyền hình trực tiếp đều phì cười. Chưa nói đến chuyện tốc độ của cơ giáp viễn trình có đủ nhanh để chạy thoát không, đồng đội của cậu ta còn đang chiến đấu mà cậu ta lại bỏ chạy? Đúng là quá dọa người.
“Phụt!” Lão Triệu vừa uống được ngụm trà liền phun ra, tức giận mắng: “CMN đây là học sinh trường nào, nếu là lính của tôi mà có biểu hiện ngoài chiến trường thế này thì tôi đã bắn chết từ lâu rồi!”
“Chắc là tân sinh trường kia, không có chút kinh nghiệm nào.” Thomas trào phúng.
“ĐM!” Lão Triệu đập bàn, “Trường nào mà lại dạy tân sinh lâm trận bỏ chạy thế này, hiệu trưởng trường đó phải bị bắn chết đi cho rồi.”
Phó Ngạn Triều cười thầm. Đúng là có so mới thấy kém cỏi. Trình độ trường quân đội cấp thấp thế này thật sự không đáng nói.
Thấy đối thủ bỏ chạy, Samantha và Lôi Tranh cũng ngẩn ra trong giây lát. Nhưng họ không thừa lòng thương hại. Có thằng ngu để lộ phần lưng ra đó, đương nhiên là phải thẳng tay xử lý rồi.
Cơ giáp của hai người đều được thiết kế phù hợp với cận chiến, súng laser gì đó tất nhiên là có, chỉ là bình thường không dùng đến. Nhưng không có nghĩa khả năng ngắm bắn của họ không tốt. Thế là, sau vài phát súng, chiếc cơ giáp viễn trình đang chạy trốn kia nổ bùng rồi biến mất.
Không còn đồng đội trợ giúp, lại có người lâm trận bỏ trốn, hai chiếc cơ giáp đột kích kia nhanh chóng bị tiêu diệt.
Nhóm Ariel còn đang ở chiến trường, không biết kênh thông tin của tên kia đã tràn ngập những lời mắng mỏ. Nhưng khán giả thì nghe rất rõ.
Trong phòng hiệu trưởng Học viện quân sự tinh cầu Huyền Kỳ, hiệu trưởng mặt mày xanh mét đang mắng một sĩ quan trung úy như tát nước. Sĩ quan kia cũng nổi đầy gân xanh trên trán, nghẹn đến phát bực, chuẩn bị chờ đám nhóc kia trở về sẽ dạy cho một trận. Không bắt chúng nó tập đến kêu cha gọi mẹ thì ông không xứng làm thầy nữa.
Đội của Ariel vẫn không biết gì. Còn tiểu đội Lady First, mất đi bốn thành viên, lại đang xảy ra nội chiến, hiển nhiên không có khả năng xoay chuyển tình thế.
Trước tình hình đó, Hạng Phi cũng lười suy nghĩ, bảo nhóm bốn người Samantha giải quyết luôn căn cứ của địch. Chung Thịnh và Ariel vẫn theo sau chờ hỗ trợ, không cần thiết sẽ không hành động. Dù vậy thì bốn thành viên còn lại của đội kia cũng không chịu nổi công kích của nhóm Samantha, lần lượt bị tiêu diệt. Lâm Phỉ Nhi thì hân hoan vác “cờ” của đối thủ về căn cứ bên mình.
Hệ thống: Trận đấu kết thúc. Đội chiến thắng: tiểu đội Giảo Lang Chi Tinh. Mười tám điểm. Mười giây sau tiến hành dịch chuyển.
Giải đấu lần này áp dụng chế độ đào thải và tích điểm, đạt điều kiện thắng trận sẽ được mười điểm, mỗi khi phá hủy một chiếc cơ giáp của đối thủ sẽ được một điểm. Nói cách khác, ngoài việc giành chiến thắng, các đội còn nên tranh thủ tiêu diệt được càng nhiều cơ giáp càng tốt, có vậy sau này mới chiếm ưu thế.
Sau mười giây đếm ngược, mọi người được dịch chuyển về phòng họp tác chiến. Mọi người nhìn nhau, có vẻ hơi hụt hẫng. Hết cách, trận đấu lần này chỉ có bốn người hành động, Hạng Phi cùng lắm chỉ tốn công nói mấy câu. Mấy người còn lại chưa làm gì trận đấu đã kết thúc. Đối thủ thế này thật sự là không khơi dậy chút hứng thú nào cho họ.
“Hôm nay không có gì cần tổng kết đâu ha?” Gerald ỉu xìu xìu hỏi.
“Ừ, đối thủ hôm nay của chúng ta quá yếu. Mọi người làm rất tốt.” Ariel gật đầu xem như khen ngợi.
Nhưng mọi người lại không hào hứng với lời khen này lắm. Giống như người lớn đánh thắng một thằng trẻ con vậy. Có gì đáng để tự hào?
“Trước đêm nay, chúng ta sẽ biết đối thủ tiếp theo là ai. Cho nên ngày mai mọi người …” Chung Thịnh vốn định bảo mọi người đến sớm một chút để mở hội nghị tác chiến, nhưng thấy cả đám chẳng có tinh thần nên đành thôi.
Nói thế này có hơi tự kiêu, nhưng với thực lực của anh và Ariel, dù đối thủ ngày mai có bản lĩnh thì đến lúc vào sân đấu họ vẫn ứng phó được.
“Hôm nay kết thúc ở đây. Mọi người về nghỉ ngơi cho tốt, chuẩn bị cho trận đấu ngày mai.” Chung Thịnh cũng chán nản, phất phất tay. Nói thật, anh chẳng có chút hứng thú nào với giải đấu trình độ thế này. Quả nhiên học sinh không thể sánh bằng bộ đội chính quy. Thi đấu với họ chẳng cảm nhận được sự nghiêm túc nào.
Thở dài khe khẽ. Chung Thịnh vốn rất chờ mong vào giải đấu lần này, còn nôn nóng muốn thử sức, nay chỉ thấy chán ngán. Ừ thì có ký ức đời trước, nhưng không tìm được đối thủ xứng tầm thế này quả thật thấy hơi cô đơn.
Trận đầu không có gì kích thích. Trận thứ hai vẫn thắng dễ dàng. Đối thủ cũng thuộc dạng khá, nhưng so với mấy con quái vật của trường Đệ Nhất thì chẳng là gì.
Trận này cả Ariel và Chung Thịnh đều không ra tay. Chỉ huy vẫn là Hạng Phi. Edward phối hợp tác chiến cũng không ra tay. Vẫn là năm đấu tám, và họ vẫn thắng.
Cả nhóm vừa thảo luận đối thủ ngày mai thế nào vừa đánh một cách thoải mái, chiến thắng vẫn dễ dàng.
Liên tục ba trận như vậy, dù là Hạng Phi hay Samantha đều cảm thấy uể oải. Bình thường không thấy gì, nhưng sao lúc thi đấu với học sinh trường khác họ lại thấy đối phương yếu thế này? Quả thực là yếu đến mức khó tin. Mà lại còn phạm phải mấy sai lầm cấp thấp.