Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nguyệt
Bởi vì mỗi huấn luyện viên chỉ phụ trách nhiều nhất năm mươi học viên, cho nên một vài học viên chọn muộn chỉ đành buông tha cho huấn luyện viên số chín nhìn có vẻ dễ bắt nạt, đi chọn những huấn luyện viên khác.
Rất nhanh, gần năm trăm học viên dự bị đã chọn được huấn luyện viên cho mình. Sau đó, dựa theo vị trí đứng của họ mà xếp thành hàng lần nữa, hình thành mười trung đội tiêu chuẩn.
Cho dù thấy uể oải vì mình bị bắt lựa chọn thiếu úy Từ làm huấn luyện viên chỉ đạo, nhưng sau khi đội ngũ tập kết xong, Chung Thịnh lại vui ra mặt. Không vì cái gì khác, đơn giản là ngài Ariel thân ái nhất của anh cũng ở trong đội ngũ. Chuyện này làm anh vui sướng dị thường.
Ngô Bác Phương mỉm cười nói với các học viên: “Tốt lắm, từ hôm nay trở đi, các bạn phải nghe theo sự chỉ đạo của huấn luyện viên tiến hành rèn luyện thật nghiêm khắc. Ba tháng sau, tôi hy vọng tất cả các bạn đều có thể lưu lại.”
“Cẩn tuân trưởng quan chỉ thị.” Tất cả học viên cùng hô vang.
“Không tồi.” Ngô Bác Phương tán thưởng. “Kế tiếp, trưởng quan của các bạn sẽ dẫn các bạn đến phòng học. Sau đó, hết thảy sinh hoạt, rèn luyện của các bạn đều có trưởng quan phụ trách.”
“Rõ, thưa trưởng quan!”
“Được rồi, mang bọn họ tới phòng học đi.” Ngô Bác Phương nói với các thiếu úy.
“Vâng, thưa trưởng quan.”
Xoay người, quay mặt về phía học viên của mình: “Toàn đội chú ý, bên trái quay!”
Tiếng quay người đều nhịp, giày quân đội cùng nện mạnh xuống sàn phát ra tiếng đánh vang dội.
“Theo tôi, đi đều bước!”
Thiếu úy ra lệnh, những thanh niên phía sau chỉnh tề đi sát theo sau.
Chung Thịnh không khỏi lại cảm thán học sinh trường quân đội Đệ Nhất tất cả đều là tinh anh, cho dù học viên dự bị cũng có khí thế chẳng kém binh lính bình thường.
Theo sau Từ Vệ Quốc, các học viên đội quân dự bị số sáu đều mang tâm tình hưng phấn, đi tới toà lầu dạy học cao ngất.
Vượt ngoài dự đoán của mọi người, thiếu úy Từ không để họ đi theo đội số năm vào lầu dạy học, ngược lại kéo đội ngũ sang một bên, chờ những thiếu úy khác dẫn học viên của mình vào hết rồi, lúc này mới đẩy vành mũ, cười tủm tỉm đứng trước mặt mọi người.
Chung Thịnh không nhịn được rùng mình. Anh cũng không hiểu sao mình lại rùng mình, nhưng nhìn nụ cười của Từ Vệ Quốc anh không nén nổi.
“Không tồi, các cô cậu lựa chọn tôi, chứng tỏ các cô cậu rất tinh mắt.”
Chung Thịnh thật muốn lườm hắn. Mấy lời vô sỉ này cũng chỉ có thiếu úy Từ mới nói ra được. Đồng thời, anh cũng rất muốn rít gào, anh không phải tự nguyện lựa chọn hắn! Hoàn toàn là bị ép!
“Nhưng.” Từ Vệ Quốc chuyển giọng, nháy mắt thu lại nụ cười trên mặt: “Các cô cậu tinh mắt không có nghĩa là có thực lực đó. Hiện tại chính là lúc chứng minh thực lực của các người. Phòng học ở tầng sáu mươi tám, từ cửa lớn đi vào rẽ phải, không xa chính là cầu thang.”
Hắn lại tươi cười lần nữa, lộ ra cả hàm răng nanh trắng bóng: “Từ giờ đến lúc vào học còn …” cúi đầu nhìn quang não “nửa tiếng.”
“Tôi hy vọng mọi người sẽ không muộn.”
Tất cả các học viên đều trợn mắt há hốc mồm, không biết làm sao, nhìn vị trưởng quan này. Chỉ có Chung Thịnh âm thầm thở dài, không nói hai lời xoay người chạy tới cửa tòa lầu. À, trừ anh ra, ngài Ariel đã chạy trước tiên rồi. Các học viên khác cũng lục tục tốp năm tốp ba chạy theo.
“Nhìn cái gì. Không nghe lệnh hả?” Từ Vệ Quốc lạnh mặt, đạp một học viên còn đang ngẩn người.
“Vâng! Trưởng quan!” Học viên còn đang sững sờ đó nhất thời hoảng sợ, chạy vọt đi.
Nhìn theo bóng dáng hoảng hốt của cậu ta, Từ Vệ Quốc gãi cằm: “Chậc chậc, không ngờ công việc này lại rất thú vị.” Nói xong, hắn đi thong thả khoan thai, thảnh thơi bước vào thang máy.
Cố gắng giữ cho hô hấp vững vàng, không để thể lực mình tiêu hao quá nhanh, Chung Thịnh vừa chạy vừa thầm nguyền rủa Từ Vệ Quốc trong lòng.
Tên điên chết tiệt! Tầng sáu mươi tám đấy!
Nhưng anh cũng chỉ dám oán thầm trong lòng, còn nói ra miệng thì chưa đủ gan. Mà mắng chửi cũng là hành vi lãng phí thể lực, nếu làm thì thật quá ngu.
Rõ ràng, thể lực của Ariel tốt hơn Chung Thịnh rất nhiều. Thoạt trông hắn gầy hơn Chung Thịnh, nhưng Chung Thịnh biết dưới lớp quân phục màu lam nhạt kia là một thân thể rắn rỏi đến mức nào.
Theo sát sau Chung Thịnh, Ariel khống chế tốc độ của mình rất tốt, vừa không quá nhanh, vừa không quá chậm, chung quy duy trì một tốc độ ổn định.
Chung Thịnh chạy không nhanh, vì thân thể anh còn kém những người khác một ít.
Mặc kệ nói thế nào, giữa đứa trẻ mồ côi như anh và những thanh niên xuất thân gia đình giàu sang có sự chênh lệch rất lớn về phương diện dinh dưỡng. Hiện tại, việc duy nhất anh có thể làm chỉ là lợi dụng các kỹ xảo để giúp mình tiết kiệm thể lực.
Làm anh thấy kỳ quái là Ariel gia thế tốt, không có khả năng kém hơn anh về phương diện thể năng. Vì vậy, anh không hiểu sao y vẫn luôn đi sau mình. Anh cũng chủ động chạy nép sang bên nhường cho y đi qua, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Ariel chỉ nhìn anh một cái rồi tiếp tục duy trì tốc độ bằng anh như trước.
Thôi, kệ vậy.
Chung Thịnh chỉ có thể quẳng hành vi kỳ lạ của Ariel ra sau đầu, hiện tại anh chỉ hy vọng mình có thể bò lên tầng sáu mươi tám trong nửa giờ …
“SHIT” Một học viên vừa chạy qua Chung Thịnh đột nhiên mắng một tiếng, sau đó thân thể nghiêng ngả, ngã xuống dưới.
Chung Thịnh vọt qua, đỡ người đó dậy.
Chung Thịnh nhìn nữ sinh trong lòng mình, nhíu mày hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Nữ sinh mặt nhăn mày nhíu, cắn răng nói: “Tôi … hình như tôi bị chuột rút.”
“Để tôi xem.” Chung Thịnh cúi người xuống, thử nắn một chút, cô nữ sinh đau đến suýt chảy nước mắt.
Thở dài bất đắc dĩ, Chung Thịnh ngẩng đầu nhìn số tầng – năm mươi bốn.
“Đi thôi, tôi giúp cậu.”
“Cảm ơn!” – Nữ sinh cắn môi, cảm kích – “Tên tớ là Lâm Phỉ Nhi.”
“Tôi tên Chung Thịnh. Đi thôi, còn mười bốn tầng nữa.” Chung Thịnh đỡ hông cô, cùng chạy lên tầng.
“Ừ.” Lâm Phỉ Nhi gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vì đau hiện lên một mảng đỏ hồng. Cô nhìn một bên mặt của Chung Thịnh, hành động của anh thực sự làm lòng cô như nai con chạy loạn.
“Tôi giúp cậu.” Tiếng nói thình lình phát ra làm Chung Thịnh suýt bay mất hồn.
Anh quay lại nhìn, Ariel sắc mặt như thường cầm một cánh tay khác của nữ sinh. Chung Thịnh rất muốn dụi mắt, vì anh cảm thấy mình đang gặp ảo giác.
Cái người cực ghét đụng chạm với phụ nữ lại đang giúp anh đỡ một nữ sinh bị thương? Chuyện này còn khó tin hơn cả trời sập …
Không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của Chung Thịnh, Ariel bình tĩnh quàng tay nữ sinh qua vai mình.
Lâm Phi Nhi khi nhìn đến gương mặt của Ariel đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mặt đỏ bừng.
“Nghĩ gì đấy? Đi mau.” Ariel bất mãn nhìn Chung Thịnh còn đang ngẩn người, hơi nhíu mày.
“À, ừ.” Chung Thịnh lúc này mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng phối hợp với Ariel đỡ Lâm Phỉ Nhi lên lầu.
May là không trì hoãn quá lâu. Hiện tại không phải mười năm sau, Ariel ghét chạm vào phụ nữ có thể là có nguyên nhân, mà nguyên nhân đó bây giờ còn chưa xảy ra. Cho nên, ngài Ariel chủ động giúp đỡ một nữ sinh là chuyện rất bình thường. Chung Thịnh không ngừng tự an ủi mình trong lòng.