Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nguyệt
“Trường quân đội Đệ Nhất?” Trong mắt Kiều Chí Quân lóe lên tia sáng. Ông cũng rất kinh ngạc với nguyện vọng này của Chung Thịnh. “Cậu xác định?”
“Đúng vậy.” – Chung Thịnh đáp không chút do dự.
“Vậy cậu có biết …” – Kiều Chí Quân cân nhắc từ ngữ một chút – “Thành tích của hai cậu không phải vấn đề gì lớn, nhưng cấp bậc thể thuật và tinh thần lực chỉ e …”
“Hiện tại, thể thuật của chúng em đạt cấp ba, tinh thần lực tuy chưa trắc nghiệm nhưng để đạt tiêu chuẩn hẳn là không thành vấn đề. Hơn nữa, chúng em có thời gian một tháng. Em nghĩ, nếu chịu khó luyện tập, đạt thể thuật cấp năm trong vòng một tháng không phải chuyện không thể.” Về chuyện này, Chung Thịnh rất tin tưởng.
Vô nghĩa, đời trước sau khi vào Học viện Lục quân tăng – thiết giáp, lúc trắc nghiệm tinh thần lực, anh đạt mức 98, còn Hạng Phi đạt 126, vượt xa yêu cầu thấp nhất của trường quân đội Đệ Nhất là 70. Thế nên, về mặt này anh vô cùng tin tưởng.
Còn về thể thuật lại càng không phải nói. Trong đầu anh vẫn còn mấy phương pháp rèn luyện thể thuật cấp cao trung, nếu bảo để bọn họ từ cấp mười tăng lên cấp mười một thì không có khả năng, nhưng từ cấp ba tăng lên cấp năm thì rất thoải mái.
“Ờ, A Thịnh à, trường quân đội Đệ Nhất đấy, chúng ta có được không?” Từ lúc nghe Chung Thịnh muốn thi vào trường quân đội Đệ Nhất, Hạng Phi vẫn luôn sững sờ, bây giờ mới phục hồi lại tinh thần, lắp bắp hỏi.
“Tin tớ.” Chung Thịnh lẳng lặng nhìn cậu, trong đôi mắt tối đen chỉ có niềm tin kiên định.
Hạng Phi giật mình, sau đó đấm Chung Thịnh một cái: “Nói gì thế, chúng ta là anh em tốt của nhau. Cậu nói đi thì chúng ta nhất định sẽ đi! Đã bao giờ tớ nghi ngờ cậu đâu.”
Chung Thịnh không khỏi cong khóe môi, cười híp mắt. Người anh em tốt nhất của anh chưa bao giờ làm anh thất vọng.
Khác với sự tín nhiệm tuyệt đội của Hạng Phi với Chung Thịnh, Kiều Chí Quân không thể lạc quan như họ.
Hai thằng nhóc này, đặc biệt là thằng nhóc Chung Thịnh, tinh thần lực còn chưa trắc nghiệm mà dám dõng dạc nói mình đủ tư cách. Trường quân đội Đệ Nhất liên bang chứ có phải chỗ vớ vẩn nào đâu mà muốn vào là vào, rất nhiều học sinh có tư chất ưu tú đều vì tinh thần lực không đạt mà bị loại. Cái này không phải tùy tiện mà luyện ra được, nếu không có tài năng trời phú, muốn đạt tới tiêu chuẩn 70 trước mười tám tuổi thì chỉ là mơ mộng hão huyền. Được rồi, cứ cho là cậu ta gặp may, tinh thần lực đạt tiêu chuẩn đi. Nhưng hai thằng nhóc này hiện tại thể thuật chỉ cấp ba, muốn đạt tới cấp năm trong vòng một tháng thì không phải chỉ cần chịu khó là làm được. Với thân phận trẻ mồ côi của hai đứa, ông không tin hai người có được phương pháp rèn luyện thể thuật gì tốt, nếu không sao mười tám tuổi rồi mà thể thuật mới cấp ba.
Chỉ là, dù ông muốn mắng cho hai thằng nhóc thối có ý nghĩ kỳ lạ này một trận, nhưng khi nhìn đến ánh mắt kiên định của Chung Thịnh và sự tin tưởng vô điều kiện của Hạng Phi, đột nhiên ông không mắng ra lời được. Hai thằng nhóc ông vốn nghĩ là chẳng biết trời cao đất rộng là gì, bây giờ lại toát ra khí thể trước giờ chưa từng có.
Đặc biệt là Chung Thịnh. Anh lúc này tràn đầy tự tin, vốn chỉ như một thiếu niên bình thường, nhưng vì sự tự tin này mà bỗng toát lên một vầng hào quang rạng rỡ.
“Tại sao cậu lại muốn vào trường quân đội Đệ Nhất?” Kiều Chí Quân thu lại nụ cười tủm tỉm thường trực, vẻ mặt trịnh trọng nhìn Chung Thịnh.
Chung Thịnh nhìn thẳng ông: “Đó là trường quân đội tốt nhất. Chỉ có ở đó em mới tìm được những gì mình theo đuổi.”
Kiều Chí Quân nhìn anh, nửa ngày không nói gì. Sau đó, ông quay đầu nhìn Hạng Phi: “Cậu thì sao?”
“Dạ? Em ạ?” – Hạng Phi gãi đầu – “A Thịnh đi đâu thì em đi đó. Nếu A Thịnh nói ở đó có thứ cậu ấy theo đuổi, vậy có lẽ em cũng sẽ tìm được mục tiêu của mình ở đó … chắc vậy?” Nói đến cuối, ngữ điệu lại có điều không xác định.
Kiều Chí Quân chán nản, bầu không khí ngưng trọng vừa nổi lên lúc nãy chớp mắt đã tan thành hư không.
Căm giận mở quang não của mình ra, tìm đơn đăng ký của hai thằng khỉ gió này, để chúng sửa lại nguyện vọng, rồi mình lại ký tên. Thế là nguyện vọng của hai người từ học viện Lục quân tăng – thiết giáp của tinh cầu Hải Lam cực kỳ bình thường đổi thành trường quân đội Đệ Nhất chói mắt nhất liên bang.
Từ đó, vận mệnh của Chung Thịnh và Hạng Phi đã lệch khỏi quỹ tích vốn có đời trước, đi theo một hướng hoàn toàn khác.
“Cảm ơn thầy Kiều. Em với Hạng Phi xin về trước.” Sửa lại nguyện vọng của mình, hoàn thành mục tiêu ngày hôm nay, Chung Thịnh lễ phép chào Kiều Chí Quân rồi kéo Hạng Phi chuẩn bị rời đi.
“Ấy, hai cậu từ từ đã.” Kiều Chí Quân ngăn họ lại, lấy ra một tấm thẻ trong ánh nhìn nghi hoặc của Chung Thịnh.
“Đây là …?” Chung Thịnh nhận lấy tấm thẻ nhìn nhìn, là thẻ hội viên của một hội quán tập thể hình.
“Một người bạn của tôi mở, tặng tôi tấm thẻ hội viên. Dù sao tôi cũng không cần nên đưa cho hai cậu. Dùng thẻ này có thể rèn luyện thể lực miễn phí một tháng. Hơn nữa, mỗi thẻ này cho phép mang một người theo, xem như hai cậu được lời.” – Kiều Chí Quân nói với vẻ chẳng thèm để ý.
“Cảm ơn thầy!” Chung Thịnh tất nhiên sẽ không từ chối ý tốt của Kiều Chí Quân, gật đầu nhận lấy tấm thẻ. Anh biết rõ những hội quán tập thể hình kiểu này tiêu phí rất nhiều tiền. Trong mắt người khác, miễn phí một tháng chẳng tính là gì, nhưng với anh và Hạng Phi thì lại vừa đúng. Có sự trợ giúp của các dụng cụ ở đây, anh nắm chắc có thể đạt thể thuật cấp năm trong vòng một tháng.
“Ừ, được rồi, các cậu đi đi.” Kiều Chí Quân tùy ý phất tay để bọn họ đi.
Chờ hai người về rồi, ông lập tức nhảy dựng lên, mở quang não bấm một dãy số.
Tút ……….
Dãy số rất nhanh được kết nối. Một ông lão thân hình cao lớn, râu bạc xuất hiện trên màn ảnh.
“Ha, lão Kiều, sao hôm nay lại tìm tôi thế này?” – Ông lão trông rất có tinh thần, tươi cười chào hỏi Kiều Chí Quân.
“Hà hà, lão Chu à, hôm nay tôi phát hiện được một học sinh rất thú vị.” – Kiều Chí Quân cười khà khà đáp.
“Ồ? Thú vị thế nào?” – Lão Chu tò mò hỏi.
“Không nói cho ông.” Kiều Chí Quân cười ha hả.
“Lão già nhà ông, trước mặt tôi còn ra vẻ cái gì.” Lão Chu nhịn không được cười mắng.
“Thật đấy, tôi có cảm giác thằng bé này rất có tiềm năng.” Kiều Chí Quân không giỡn nữa mà nói rất nghiêm túc.
“Hửm? Sao lại nghĩ thế?”
“Tôi cũng không nói rõ được. Trước kia chỉ cảm thấy thằng bé này thành thật, nhưng hôm nay nó lại cho tôi một cảm giác khác.”
“Rốt cuộc là cảm giác gì?”
“Nói sao nhỉ, cảm giác như trên người nó có khí chất của quân nhân.”
“Vậy thì có gì kỳ quái, chắc là nhà cậu ta có người ở trong quân đội.” Lão Chu nhịn không được khinh bỉ Kiều Chí Quân.
“Phóng thí! Nếu nhà nó có người trong quân đội thì tôi nói với ông làm gì.” – Kiều Chí Quân hai mắt trừng trừng – “Thằng bé là trẻ mồ côi!”
“Hả? Trẻ mồ côi? Được hưởng trợ cấp của chính phủ?” – Lão Chu tò mò.
“Đúng thế.”
“Vậy khí chất quân nhân trên người cậu ta từ đâu ra?” – Lão Chu ngờ vực hỏi.
“Làm sao tôi biết.” Kiều Chí Quân liếc nhìn vẻ xem thường.
Lão Chu: “…”
“Vậy ông gọi điện cho tôi làm gì?” – Lão Chu hỏi.
“Cậu học trò đó muốn thi vào trường quân đội Đệ Nhất.”
“Vậy à? Không tồi.” – Lão Chu giơ ngón tay cái –“Có chí khí!”
“Nhưng thể thuật của cậu ta mới cấp ba.”
Lão Chu thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
“Tôi nói này lão Kiều, ông đùa tôi đấy à. Thể thuật cấp ba thì thi trường quân đội Đệ Nhất cái con khỉ, vào được Học viện Lục quân tăng – thiết giáp tinh cầu Hải Lam đã là khá rồi.”
“Thế nên tôi đã đưa thẻ hội viên của hội quán tập thể hình mà con trai ông mở cho chúng rồi.” – Kiều Chí Quân cười tủm tỉm nói.
Lão Chu ngẩn ra: “Lão cáo già nhà ông, thì ra là đánh chủ ý tới tôi.”
“Đừng nói nhảm. Thế nào, có giúp không đây? Dù gì tôi cũng nói với chúng là dùng thẻ hội viên này được huấn luyện miễn phí một tháng, lại có thể mang thêm một người.” Kiều Chí Quân bày ra vẻ ‘ông xem rồi lo liệu đi’.
“…” Bất đắc dĩ cười khổ. “Ông đã nói thế rồi tôi còn có thể không nể mặt sao. Được, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho thằng con tôi. Nhưng tôi cho ông biết, muốn tăng thể thuật lên cấp năm trong vòng một tháng chỉ e phải chịu không ít khổ đâu. Nếu học sinh đó của ông không kiên trì được …”