Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nguyệt
Rất nhanh sau đó, hắn lại vui vẻ, mở máy liên lạc gào lên với bên kia: “Học sinh của ông đây đạt quân hàm thiếu úy trên mạng chiến đấu đó, bọn khốn kiếp mấy người cứ hâm mộ ghen tỵ với tôi đi!!”
“Mẹ nó chứ! Thằng này có học viên giỏi thế à?”
“Tao giết, sao thằng khốn này may thế!”
“Chậc chậc, cải trắng ngon đều bị lợn cướp hết rồi.”
“Chúng mày cút đi! Thua rồi thì mau giao tiền ra đây, đừng để ông đi siết nợ!” Thiếu úy Từ cười mắng, ngắt liên lạc.
Chung Thịnh đứng bên cạnh im lặng không nói gì. Lấy học viên ra để cá cược thì đã là gì, anh quen rồi.
Nhưng …
Anh chìa tay ra trước mặt thiếu úy Từ.
“Làm gì đấy?” Thiếu úy Từ cảnh giác nhìn anh.
Chung Thịnh nói mà mặt không đổi sắc: “Trưởng quan, là mục tiêu chính của trận cá cược này, anh không cảm thấy tôi nên được chia một phần sao?”
“Chết tiệt, dám cướp tôi? Muốn chết hả?” Thiếu úy Từ trừng mắt, vẻ mặt hung ác nhìn Chung Thịnh.
Đáng tiếc, Chung Thịnh đã nhìn thấu bản chất của hắn, không hề bị dao động: “Nếu không chia tiền, tôi sẽ đi báo với trưởng quan Ngô Bác Phương.”
“…” Thiếu úy Từ á khẩu, chết tiệt, thằng nhỏ này bị mình dạy hư rồi.
“Được được, coi như tôi sợ cậu!” Thiếu úy Từ bực bội chuyển tiền thắng cược sang cho Chung Thịnh một ngàn điểm tín dụng, vẻ mặt trông vô cùng đau xót.
Chung Thịnh cười tủm tỉm nhìn tài khoản ngân hàng. Ừ, Hạng Phi mà thấy con số này chắc sẽ vui lắm đây.
“Cậu muốn làm gì?” Thiếu úy Từ cao giọng hỏi.
Chung Thịnh ngẩng đầu, thấy Ariel đang thản nhiên chìa tay ra với thiếu úy Từ.
Anh không nhịn được vuốt mặt một phen. Ngài Ariel cao quý hoàn mỹ lừa gạt trưởng quan cái gì, anh không thấy gì hết!
“Hai tên khốn kiếp này, tôi đúng là mắc nợ các cậu.” Thấy Ariel lục tìm số của Ngô Bác Phương trong máy liên lạc, ngón tay chuẩn bị nhấn xuống nút gọi, Từ Vệ Quốc khóc không ra nước mắt.
Mẹ nó, cậu là người thừa kế gia tộc Clifford, lừa tiền đánh bạc của trưởng quan tôi đây làm cái khỉ gì?!!!
Đáng tiếc, Ariel làm ngơ khuôn mặt xoắn xuýt đau khổ đến nhăn nhó vặn vẹo của Từ Vệ Quốc. Hắn bình tĩnh chuyển tiền đánh cược sang cho Chung Thịnh, rồi mới ghé tai cậu nói nhỏ: “Cho anh ta một bài học.”
Chung Thịnh nhất thời 囧, cứ có cảm giác … trưởng quan có gì đó khác trước …
Đau xót cho số tiền đánh cược mình bị lừa mất, Từ Vệ Quốc hung dữ quát Chung Thịnh và Ariel: “Hai người các cậu còn đợi gì nữa? Mau cút vào lớp cho tôi!”
“Vâng, thưa trưởng quan.” Chung Thịnh cố nén cười, chào Từ Vệ Quốc rồi vội vàng kéo Ariel chạy đi.
Ừm, đùa giỡn trưởng quan cảm giác rất thú vị, nhưng làm trưởng quan thẹn quá hóa giận thì không sáng suốt chút nào, vẫn nên đi sớm thì hơn.
Ngay khi Chung Thịnh và Ariel bỏ trốn mất dạng, sau lưng Từ Vệ Quốc lại vang lên tiếng một người nữa.
“Sáng sớm, trưởng quan.” Fredia mỉm cười lấy lòng.
Đáng tiếc …
“Sớm sớm cái gì! Mấy giờ rồi hả? Sắp vào lớp rồi biết chưa? Còn không mau chạy đi!” Từ Vệ Quốc giận dữ quát, dọa cho chú thỏ Fredia chạy tóe khói.
Fredia thấy mình rất vô tội. Sao trưởng quan có thể kề vai sát cánh với bọn Chung Thịnh như anh em, còn khi gặp cậu lại rít gào, quát mắng? Mọi người đều là học viên dự bị mà …
Khụ khụ, đương nhiên, Fredia cũng biết, mình được Từ Vệ Quốc quát mắng là tốt lắm rồi, tối thiểu, tốt hơn các học viên không được thiếu úy liếc lấy nửa con mắt.
Chẳng qua … đãi ngộ khác nhau thật khiến người ta bực bội nha.
“Ha ha ha … cậu ganh tỵ chứ gì.” Lâm Phỉ Nhi chỉ vào Fredia cười ha hả. Màn vừa rồi cô đều thấy rõ, cho nên cười rất sảng khoái tự nhiên.
Fredia im lặng không nói gì. Cậu ở tinh cầu Hải Lam có thể xem như vương tử, nhưng đến Đệ Nhất rồi mới biết, ở đây, chỉ khi là người thừa kế gia tộc cực kỳ xuất sắc như Ariel, nếu không bối cảnh xuất thân gì cũng đều vô nghĩa, chỉ thực lực của mình là đáng tin cậy nhất.
Xấu hổ ho khan hai tiếng, Fredia nghiêm mặt nói với Lâm Phỉ Nhi: “Vừa rồi thiếu úy Từ nói chúng ta sắp muộn học.”
“Thôi đi, bây giờ còn chưa đến tám giờ.” Lâm Phỉ Nhi bĩu môi.
Fredia gãi mũi: “Cậu có chắc là sau khi nói xong câu đó, thiếu úy Từ sẽ lên lớp như thời gian bình thường không?”
Lâm Phỉ Nhi: “…”
Hai người liếc nhau, rất ăn ý cùng chạy tới tòa lầu dạy học.
Nên tuân thủ theo quy định của trưởng quan, để tránh anh ta lại giở trò, đến sớm vẫn tốt hơn.
Tiết học đầu tiên của buổi sáng, Từ Vệ Quốc toàn ra mấy vấn đề hóc búa, các học viên xui xẻo không trả lời được đều bị hắn mắng đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Tất cả mọi người đều thấy run sợ trong lòng. Ánh mắt hung tợn của thiếu úy Từ hôm nay thật sự rất khủng bố với lá gan bé nhỏ của họ nha.
Chưa kịp tuyên bố tan học thì Từ Vệ Quốc nghe thấy tiếng tít tít từ quang não vang lên.
Từ Vệ Quốc trầm mặt xuống. Nhóm học viên cũng hồi hộp, bồn chồn.
Từ Vệ Quốc mở quang não ra, nhìn lướt qua tin tức được gửi đến, thở dài thoáng có chút tiếc nuối, sau đó mới bảo Chung Thịnh tập hợp đội ngũ.
Đứng đối diện với các học viên dự bị đã xếp hàng chỉnh tề, Từ Vệ Quốc nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Những người tôi gọi tên sau đây bước ra khỏi hàng.”
Các học viên nghe vậy lòng nặng trĩu, đặc biệt là một số người bình thường có biểu hiện hơi kém, vẻ kinh hoàng càng lộ rõ trên mặt.
Từ Vệ Quốc nhìn các học viên đứng trước mặt mình, dùng giọng không cảm xúc gọi ra một chuỗi các cái tên: “Nelson, Bạch Triết, Aota Kazuo, …”
Có gần hai mươi cái tên được gọi.
Các học viên bị gọi ra khỏi hàng đều mang vẻ mặt ngỡ ngàng, không thể tin nổi, kinh hãi. Nhưng, những vẻ mặt ấy không thể thay đổi vận mệnh của họ.
Sau khi Từ Vệ Quốc tuyên bố các học viên này bị đào thải, một nam sinh thân thể cường tráng tên Cossack cao giọng nói:
“Tôi không phục!”
“Cậu không phục?” Từ Vệ Quốc lạnh lùng nhìn cậu ta.
“Đúng vậy, tôi không phục!” Nam sinh kia vẻ mặt phẫn nộ, nói: “Thành tích của tôi trong lớp không phải tốt nhất, nhưng chắc chắn không phải kém cỏi nhất. Dựa vào cái gì mà những người kém hơn tôi không bị đào thải, còn tôi lại bị đuổi?”
Từ Vệ Quốc kéo vành mũ xuống che khuất hai mắt mình: “Cậu có biết lần khảo hạch này được tiến hành ở đâu không?”
“Biết, trên mạng chiến đấu?”
“Vậy trên mạng chiến đấu cậu mang quân hàm gì?”
“Tân … tân binh, nhưng chuyện này thì liên quan gì? Tương lai chúng tôi có phải đối mặt với chiến tranh trên mạng chiến đấu đâu.” Nam sinh bắt đầu thấy chột dạ, nhưng vẫn cố mạnh miệng.
“Tân binh …” Từ Vệ Quốc cười nhếch mép: “Vì sao cậu còn là tân binh?”
“Cái gì?” Nam sinh không hiểu ý Từ Vệ Quốc.
Từ Vệ Quốc ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm đâm thẳng vào mắt nam sinh kia: “Tôi hỏi anh, vì sao anh vẫn còn là tân binh. Anh đến trường quân đội Đệ Nhất đã được một tháng rồi, chẳng lẽ thời gian một tháng không đủ để anh thoát khỏi danh sách tân binh à?”
“Tôi … tôi …” Nam sinh chột dạ.
“Tôi cái gì mà tôi.” Từ Vệ Quốc trừng mắt nhìn anh ta: “Đản thương mà Đệ Nhất bố trí trong phòng ngủ có thể trực tiếp kết nối với mạng chiến đâu, mà trong mạng chiến đấu cũng có quán rượu, quán cà phê hay những chỗ giải trí tiêu khiển khác, đúng không?”
“…” Nam sinh chột dạ, liếc nhìn sang chỗ khác.
Từ Vệ Quốc cười lạnh: “Anh nghĩ trường quân đội Đệ Nhất là chỗ nào? Hử? Những người có thể ở đây tất cả đều là tinh anh. Anh có biết tinh anh nghĩa là gì không? Nghĩa là có thể đạt được nhiều thành công hơn người thường, đồng thời cũng phải cố gắng hơn người thường gấp nhiều lần! Trong khi người khác khắc khổ huấn luyện trên mạng chiến đấu, anh lại nhàn nhã vui chơi, tán gái. Anh nghĩ cửa lớn của Đệ Nhất dễ bước qua lắm sao?”
Nói tới đây, Từ Vệ Quốc đảo mắt nhìn các học viên bị đào thải khác: “Trong trường Đệ Nhất chưa từng có loại bất tài vô dụng. Thể năng chưa tốt có thể huấn luyện, tinh thần lực chưa cao cũng có thể huấn luyện. Nhưng, nếu bản thân không biết cầu tiến, thì không ai có thể huấn luyện các cô cậu. Học viên của Đệ Nhất có đủ loại cơ hội tốt, còn cái loại vô dụng không biết cầu tiến như mấy người, không ai muốn lãng phí cơ hội tốt cho hết.”
Các học viên bị ánh mắt hắn đảo qua đều cúi đầu. Bọn họ thật sự đã lãng phí rất nhiều thời gian trên mạng chiến đấu.
Họ nghĩ ban ngày đã huấn luyện gian khổ đủ rồi, thành tích của họ trong lớp không phải tốt nhất nhưng cũng không phải kém nhất, có đám người kém hơn đó dưới chân, bất giác họ có ý nghĩ muốn thả lỏng. Bọn họ nghĩ chỉ cần không cãi lệnh trưởng quan, hoặc không làm ra mấy chuyện ngu xuẩn, với thành tích ấy, được ở lại làm học viên của Đệ Nhất không phải vấn đề gì lớn lao.
Nhưng, lúc này đây, Từ Vệ Quốc nói cho họ biết, họ sai rồi. Họ sai lầm khi nghĩ rằng tài năng của mình có thể vượt trội hơn cố gắng của người khác, do đó buông thả chuyện huấn luyện, kết quả là họ bị đào thải.