Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nguyệt
Vương Nhã thầm bĩu môi. Lời này cũng thật giả dối, chưa kể hai cậu học trò này còn chưa vào trường quân đội, cụ thể tương lai phát triển thế nào không ai biết, dù tương lai của hai người rất xuất sắc thì cũng là do Kiều lão khai quật ra được. Muốn cướp nhân tài từ tay Kiều lão già đời, chỉ e Chu lão tướng quân có cố sức vẫn thua.
“Quên đi, cứ như thế. Lần này cảm ơn cô nhiều.”
Vương Nhã chào theo nghi thức quân đội, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Được phục vụ cho tướng quân là niềm vinh hạnh của tôi.”
“Ha ha. Phải rồi, lúc cô trở về báo tin thì nói với thằng nhóc thối nhà tôi một tiếng, bảo nó tháng sau về nhà, mẹ nó nhớ nó lắm.”
“… Tuân lệnh.”
Kết thúc ngày huấn luyện cuối cùng, sau khi trở về nhà, Chung Thịnh và Hạng Phi khẩn cấp tắm rửa một hồi, tẩy đi một thân mệt mỏi.
“Mai thi rồi. Cậu nói xem, phần thi văn hóa chắc chúng ta không có vấn đề gì đâu nhỉ.” Hạng Phi lười biếng dựa nằm trên giường, xem tin tức trên mạng.
“Chỉ cần cậu phát huy như bình thường là không sao đâu. Dù gì lúc trước chúng ta cũng ghi danh vào trường quân đội, về mặt tri thức văn hóa chắc là không có yêu cầu đặc thù gì.”
“Ừ. Vậy cậu tính vào khoa nào?”
“Đương nhiên là khoa cơ giáp.”
Lúc nói đến khoa cơ giáp, trên mặt Chung Thịnh toát ra vẻ vô cùng tự tin. Dù là đời trước hay đời này, cơ giáp luôn là sự lựa chọn không đổi của anh. Không chỉ vì anh quen thuộc với thao tác cơ giáp nhất, quan trọng hơn, sở dĩ lúc trước anh có thể trở thành phó quan của Ariel là do được đối phương nhìn trúng trong một lần so đấu cơ giáp, thế nên được đặc biệt đề bạt.
Anh vẫn nhớ có người từng đánh giá Ariel rằng: muốn đi theo Ariel, trước tiên phải trở thành kẻ mạnh. Lúc bấy giờ anh cũng vì hướng tới mục tiêu này mà không ngừng cố gắng, cuối cùng mới tranh thủ cho mình có được tư cách đứng ở vị trí phía sau người đó.
“Vậy tớ cũng vào khoa cơ giáp.” Hạng Phi không để ý đến ánh nhìn xa xăm của Chung Thịnh, tùy tiện nói như vậy.
Chung Thịnh bị tiếng cậu nói làm tỉnh, nhíu mày hỏi: “Cậu vào khoa cơ giáp làm gì?”
“À thì … Tớ không muốn tách khỏi cậu.” – Hạng Phi trả lời rất hiển nhiên.
Chung Thịnh nhất thời chán nản: “Cậu là trẻ con à? Cho dù là trẻ con cũng phải có lúc trưởng thành. Cậu đâu thể vĩnh viễn dính lấy tớ được.”
Hạng Phi không nhịn được bĩu môi: rõ ràng lúc trước là A Thịnh quyết định để cậu thi vào trường quân đội Đệ Nhất, giờ lại nói thế, đúng là quá đáng.
Nhìn thấu hàm nghĩa trong ánh mắt chỉ trích của Hạng Phi, bất giác Chung Thịnh thấy toát mồ hôi lạnh.
Có phải là anh đã nghĩ mọi việc quá đương nhiên không?
Đời trước, Hạng Phi vào trường quân đội với anh, làm ở bộ tham mưu cũng rất tốt. Thế nên, đời này khi xác định phải vào trường quân đội Đệ Nhất, anh mặc nhiên nghĩ rằng Hạng Phi cũng sẽ vào đó. Nhưng giờ xem ra, có phải anh đã không quan tâm đến ý muốn của Hạng Phi?
“Khụ khụ, A Phi à, có phải cậu …” – Chung Thịnh hơi do dự. Anh bỗng nhiên cảm thấy lúc đưa ra quyết định này phải chăng anh đã quá lỗ mãng, xem nhẹ Hạng Phi.
“Có phải với không phải cái gì?” Hạng Phi chẳng buồn ngẩng đầu, rũ mắt nhìn chằm chằm màn hình quang não.
“Có phải cậu … không muốn vào trường quân đội Đệ Nhất?”
Hạng Phi quay sang, ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu lại nghĩ thế?”
A … Chung Thịnh giật mình, Hạng Phi đây là … rất muốn vào trường quân đội sao?
“Cậu quên rằng chúng ta là trẻ mồ côi hay sao. Không có hậu thuẫn, không có gia thế, vào trường quân đội là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta, huống chi là trường quân đội Đệ Nhất. Chẳng qua là trước giờ tớ chưa từng nghĩ sẽ vào được nơi đó thôi. Lúc cậu bảo chúng ta sẽ ghi danh vào trường, tớ chẳng có chút tin tưởng nào cả. Không ngờ trải qua một tháng huấn luyện, thể thuật của chúng ta lại đủ tư cách dự thi. Tớ vui muốn chết đi được, sao lại không muốn đi?” Vẻ mặt Hạng Phi như thể không tin được, cảm thấy Chung Thịnh hỏi một chuyện quá ngớ ngẩn.
Trên đầu Chung Thịnh rũ xuống mấy vạch đen (–|||). Quả nhiên anh vẫn còn lẫn lộn thân phận của mình. Hiện giờ anh và Hạng Phi không phải quan quân trẻ tuổi nổi tiếng như đời trước, mà là hai đứa trẻ mồ côi cần nhận tiền trợ cấp bình thường nhất liên bang. Hơn nữa, bọn họ chỉ được nhận tiền trợ cấp cho đến cuối năm nay. Nếu không muốn đói bụng thì nhất định phải ra ngoài kiếm việc làm. Như vậy, vào trường quân đội là lựa chọn giúp họ tránh khỏi vận mệnh nghèo khổ, cũng là lựa chọn duy nhất. Bởi thế, vừa rồi anh hỏi Hạng Phi phải chăng không muốn vào trường quân đội quả là chuyện cực kỳ ngớ ngẩn.
Khụ khụ, ho khan hai tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, Chung Thịnh gãi mũi, đến ngồi cạnh Hạng Phi. Chưa kịp thảo luận cụ thể với cậu ta việc lựa chọn chuyên ngành, anh lại nghẹn họng phát hiện Hạng Phi đang mở màn hình, trên đó chiếu cảnh một cô em tóc vàng khiêu gợi vuốt ve một người đàn ông cường tráng.
“Hì hì, thả lỏng một chút thôi.” Hạng Phi cười ngây ngô.
Chung Thịnh dùng sức lau mặt. Anh thấy mình thật ngốc khi muốn thảo luận chuyện tiền đồ tương lai với Hạng Phi. Thằng nhóc này chả nghĩ gì đến chuyện mai sau cả …
Phụt một tiếng tắt quang não hộ Hạng Phi, không để ý đến cậu ta oán giận, Chung Thịnh quyết đoán quẳng cậu ta lên giường, ra lệnh đi ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho cuộc thi ngày mai. Tắt đèn ngủ, trong không gian im ắng chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Nắm chặt góc chăn, Chung Thịnh nhịn không được mà nhìn trần nhà ngẩn người.
Ngày mai thi rồi, dù đây chỉ là kỳ thi khảo hạch văn hóa theo chương trình thống nhất của liên bang cũng không kìm chế được tâm tình kích động của anh. Đây là bước đầu tiên anh hướng đến trường quân đội Đệ Nhất, cũng là bước đầu anh tới gần Ariel. Chỉ kẻ mạnh mới có tư cách đi theo ngài Ariel. Anh từng chiếm cứ vị trí phía sau thân cận với người đó nhất. Anh tin tưởng đời này mình vẫn có tư cách đứng ở đó. Mà ngày mai chính là bước mở đầu để anh đi đến vị trí đấy.
“A Thịnh …”
Trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng Hạng Phi.
“Sao?”
“Chúng ta thật sự có thể thi đậu trường quân đội Đệ Nhất sao?”
“Đương nhiên.” – Chung Thịnh nói đầy quyết đoán.
Hạng Phi trầm mặc một hồi. Ngay khi Chung Thịnh tưởng cậu đã ngủ, cậu mới trầm giọng nói: “Đúng vậy, chúng ta nhất định sẽ thi đậu.”
Chung Thịnh nhoẻn miệng cười. Hạng Phi quả không hổ là người anh em tốt của mình, dù là lúc nào, dẫu có ngẫu nhiên hoài nghi nhưng khi đã xác định được mục tiêu, thì luôn tự tin đầy mình.
“Ngủ đi.”
Nhẹ giọng nói vậy rồi Chung Thịnh nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể.
Một đêm không nói chuyện. Sáng ngày hôm sau, hai người dậy sớm như thường lệ, dùng xong bữa sáng ngon miệng nhưng không nhiều dinh dưỡng lắm. Hai người thay quần áo rồi đi ra bến xe bus.
Giao thông trong thành phố Tàn Nguyệt rất phát triển, nhờ có xe bus huyền phù, hai người thuận lợi đến trường thi.
Cũng như đời trước, nội dung cuộc thi không vượt quá phạm vi kiến thức được giảng dạy trong nhà trường. Dù không sống lại, Chung Thịnh cũng chẳng tin thành tích của mình sẽ kém.
Ra hỏi trường thi, nét mặt tươi cười của Hạng Phi đã đủ chứng minh rằng cậu làm tốt hơn anh nhiều. Chung Thịnh thở phào một hơi rồi lại không nhịn được bật cười vì mình lo lắng không đâu. Ở phương diện thể năng, có thể Hạng Phi kém anh một chút, nhưng đầu óc cậu thì linh hoạt hơn anh nhiều. Nếu không, đời trước cậu đã chẳng thuận lợi như cá gặp nước ở bộ tham mưu như thế, so ra cũng không kém gì anh.
“Đi thôi. Tối hôm nay chúng ta sẽ ăn thật ngon, nghỉ ngơi đầy đủ, lấy tinh thần để chuẩn bị cho phần cao trào ngày mai.”
Hạng Phi nghe vậy thì gật đầu thật mạnh. Cuộc thi hôm nay chỉ là một phần trụ cột nhất, khảo hạch của trường quân đội ngày mai mới là phần quan trọng. Chỉ cần ngày mai thông qua khảo hạch, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ chờ để bước qua cổng lớn của trường quân đội Đệ Nhất.
Sau khi ăn bữa tối no nê, hai người làm một ít vận động đơn giản để tiêu hóa rồi đi ngủ sớm. Không ai biết nội dung cuộc thi ngày mai là cái gì. Dù là Chung Thịnh đời trước cũng không có cơ hội tham gia cuộc thi của trường quân đội Đệ Nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người không hẹn mà cùng dậy sớm, rất ăn ý lấy bình dịch dinh dưỡng từ trong rương ra, nhét vào miệng. Nếm qua “bữa sáng” khó ăn, hai người thay phiên nhau tắm nước lạnh. Dùng nước lạnh để tắm giúp thân thể họ đạt được trạng thái hưng phấn. Ở vào trạng thái này, con người luôn dễ dàng phát huy được thực lực của mình.