Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nguyệt
“Tỉnh rồi?” Cửa mở ra, Ariel bước vào.
“À … ừ.” Sau giấc mơ kỳ lạ đó, Chung Thịnh nhìn thấy Ariel lại hơi xấu hổ. Anh vội vàng nhảy xuống giường, nhưng rồi lập tức ngồi trở lại, còn kéo chăn bọc lấy người.
Chết tiệt, sao mình lại ngủ trần?
“Xin lỗi …” Mặt đỏ bừng, Chung Thịnh cúi gằm đầu xuống, sắp chạm cả ngực.
Trong mắt Ariel lướt qua ý cười, “Không sao.”, lòng thì bỏ thêm một câu: Rất đẹp.
Chung Thịnh do dự nửa ngày, cuối cùng đành mở miệng: “Ừm … Ariel, cậu có thể lấy hộ tôi cái quần lót không?”
Thật kỳ lạ, trước kia anh cũng từng để trần trước mặt Ariel rồi, nhưng không hiểu sao hôm nay lại không muốn thế, tối thiểu phải mặc một cái quần lót mới được.
Ariel nhướn mày, lấy một cái quần màu lục từ trong ba lô ra đưa cho anh, rồi rất tự giác xoay người, lên mạng xem tin tức.
Loạt soạt thay quần trong chăn một hồi, Chung Thịnh mới lò dò bước ra khỏi chăn. Thấy Ariel không quay đầu lại, anh mới vội vàng lấy một bộ quần áo ra mặc lên người. Đến khi cài xong nút áo cuối cùng, anh mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc có cảm giác an toàn. [Ồ?…]
“Tối qua cậu ngủ rất say.” – Ariel lơ đãng nói.
Chung Thịnh ngẩn người: “Xin lôi, tôi ngáy sao?”
“Không, cậu ngủ rất trầm, cũng rất ngoan.” Ariel nói mà như có điều ám chỉ.
Chung Thịnh nhìn hắn với vẻ khó hiểu, không đọc được thâm ý trong lời nói của hắn.
Thấy Chung Thịnh không hiểu, Ariel cũng không vội. Sau chuyện ngày hôm qua, hắn cảm thấy may mắn vì đã không trực tiếp ra lệnh cho anh cởi quần áo nằm lên giường. Nếu không, căn cứ vào phản ứng ngày hôm qua, có khi mình vừa ra lệnh Chung Thịnh liền ngất luôn.
Xem ra vẫn phải từ từ …
Ariel nghĩ mà thấy rầu. Cái chuyện đó, một khi ý thức được rồi, dục vọng trong lòng sẽ rạo rực như lửa cháy. Ngày nào cũng ở bên người mình yêu, vậy mà không thể làm gì, cảm giác đó thật sự rất khổ sở. Ariel còn giữ thân xử nam là vì không thích lạm giao, nhưng năng lực về phương diện đó vẫn rất bình thường. Có mục tiêu rồi còn cưỡng chế cấm dục đúng là vô nhân đạo.
“Vừa rồi Hồ Lập gửi tin, bảo chúng ta 9 giờ xuống sảnh tầng một tập trung.”
“Ừ. Cậu ăn sáng chưa?”
“Rồi. Khách sạn có phục vụ bữa sáng, phần của cậu tôi đặt bên kia kìa.”
“Cảm ơn.”
Lặng lẽ giải quyết xong bữa sáng, Chung Thịnh xoa hai bên thái dương, có cảm giác thái độ của Ariel hơi lạ. Mà rốt cuộc đêm qua mình đi ngủ thế nào?
Ariel vừa xem mấy trang web không lành mạnh, vừa âm thầm quan sát vẻ mặt mù mờ của Chung Thịnh. Không hiểu sao, hắn bỗng cảm thấy tâm trạng lúc này rất tốt. Đôi môi nhếch lên để lộ ý cười, Ariel càng nghiêm túc nghiên cứu tài liệu tìm được trên mạng: Phải bôi trơn thế nào để người yêu đồng tính của bạn không phải chịu đau đớn.
“Tôi no rồi. Chúng ta xuống tập trung đi.” Máy móc nuốt hết bữa sáng, Chung Thịnh nhìn Ariel vừa cười vừa tra tư liệu, chợt thấy lòng mình rối bời.
“Được.” Mắt Ariel vẫn đảo qua đảo lại giữa quang não và Chung Thịnh, mãi đến khi Chung Thịnh bị nhìn đến sởn cả da gà mới đóng quang não, chậm rãi đứng lên.
Giữa hai người tồn tại một bầu không khí khác thường khiến những người khác cùng xuống tập hợp vô thức đứng cách họ một khoảng.
“Hai người họ làm sao vậy?” Samantha với Lâm Phỉ Nhi đứng xa nhất, nhỏ giọng thì thầm với nhau.
Lâm Phỉ Nhi cười mà như không cười liếc nhìn Ariel: “Dục cầu bất mãn.”
“Phụt …”
Samantha trợn tròn mắt. Lôi Tranh đứng cạnh nghe lén thì phun cả ngụm nước ra ngoài.
“Xin lỗi đội trưởng, em không cố ý …” Lôi Tranh vẻ mặt áy náy, nhìn Hồ Lập bị mình phụt nước ‘tẩy rửa’ một phen, khóc không ra nước mắt.
Hồ Lập vuốt nước trên mặt, cười vô cùng hòa ái: “Không sao.”
“Đội trưởng, anh đừng làm em sợ …” Lôi Tranh thật sự bị dọa muốn khóc. Mấy ngày nay vẫn thường thấy Hồ Lập cười lạnh với châm chọc, nay bỗng nhiên cười ôn hòa như thế làm cậu thấy áp lực nặng nề.
Gerald giữ khoảng cách với cả Chung Thịnh lẫn Hồ Lập, thì thầm với Hạng Phi: “Việc lạ năm nào cũng có, hôm nay đặc biệt nhiều.”
Hạng Phi trừng mắt lườm cậu, nhưng vẫn phối hợp lùi lại mấy bước. Chịu thôi, bên Chung Thịnh thì bầu không khí kỳ lạ, bên Hồ Lập thì cười dịu dàng đến rợn người, cậu không dám trêu vào ai hết. Vì sự an toàn của bản thân, tốt nhất vẫn nên tránh xa ra, ít nhất lúc chạy trốn sẽ nhanh hơn người khác.
Hồ Lập cười tủm tỉm: “Tôi nghĩ chắc hôm qua mọi người đều ngủ ngon cả nhỉ.”
Mọi người: …
Lâm Phỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi: “Vâng thưa đội trưởng, cảm ơn anh đã đặt PHÒNG TÌNH NHÂN cho bọn em.”
“Ồ? Mấy đứa không thích?” Hồ Lập gãi cằm, ánh mắt nhìn Ariel trông thế nào cũng thấy tà ác.
“Cũng tạm, nếu giường nhỏ hơn một chút thì tốt, như thế hai người ôm nhau ngủ sẽ tiện hơn.” – Ariel thản nhiên nói.
Những người khác: …
Mợ nó, Ariel bị người khác nhập vào đúng không, chắc chắn là bị nhập rồi. Sao cậu ta có thể mặt lạnh tanh nói ra một câu như thế chứ.
Nhưng thấy Hồ Lập á khẩu, họ mới ngộ ra. Ariel đúng là Ariel, học viên tinh anh có khác. Đối đầu với huấn luyện viên lưu manh thì phải dùng thủ đoạn càng lưu manh hơn mới được.
Người khác thì ngộ ra, Chung Thịnh thì như bị sét đánh. Mọi người có thể sẽ nghĩ Ariel nói vậy là vì cố ý trêu chọc đội trưởng Hồ, còn anh làm phó quan bao năm nay lại nhìn ra được Ariel nói rất nghiêm túc.
Như thế nghĩa là gì? Rốt cuộc là có ý gì? Sẽ không giống như mình nghĩ chứ?
Chung Thịnh rối rắm. Mình chỉ là một con bướm nhỏ sống lại thôi mà, chẳng lẽ vỗ cánh một cái mà ảnh hưởng đến cả ngài Ariel?
Không thể nào!! Làm sao có thể! Khuynh hướng *** sao có thể bị ảnh hưởng được?
Vậy ngài Ariel nói thế rốt cuộc là có ý gì?!!!!
Sau đấy Hồ Lập nói gì Chung Thịnh chẳng nghe được câu nào. Vì câu nói vừa rồi của Ariel, Chung Thịnh đã hồn vía lên mây rồi.
Trong mắt người khác, Chung Thịnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng theo sát Ariel. Còn Ariel thì biết ba hồn bảy vía Chung Thịnh lại lơ lửng đâu đâu rồi.
“Thằng nhóc này có công năng đặc biệt nhỉ.” Hồ Lập vốn đi đầu chợt bước chậm lại, đi song song với Ariel.
Ariel liếc gã: “Chỉ là cậu ấy có thói quen theo sau tôi thôi.”
Hồ Lập chậc lưỡi: “Đừng đùa, hai đứa quen nhau được bao lâu mà cậu ta luyện ra được phản ứng gần như bản năng như thế? Ngay cả lúc thất thần cũng có thể đi theo cậu?”
Ariel mím môi, đôi mắt sâu thăm thẳm ẩn giấu sự đắc ý: “Kiếp trước chúng tôi có duyên với nhau, đời trước cậu ấy là phó quan của tôi.”
Hồ Lập: …
“Hừ, không cần biết hai cậu có duyên kiếp trước hay kiếp sau, tôi chỉ hy vọng cậu ta không ngẩn người quá lâu, nếu không … Hừ, tôi sẽ không khách khí đâu.” Hồ Lập cười âm hiểm lộ ra răng nanh trắng bóc.
“Yên tâm, cậu ấy chỉ quá khiếp sợ thôi, chốc nữa sẽ bình thường trở lại.”
“Tốt nhất là như thế. Chậc, nếu trên chiến trường mà cũng như thế thì …”
Ariel lạnh lùng nhìn Hồ Lập, cái lạnh phát ra từ tận cốt tủy: “Tôi sẽ không để cậu ấy như thế.”
Tiếng gọi bất lực và tuyệt vọng của Chung Thịnh đời trước như vẫn còn văng vẳng. Hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa!
Ariel siết chặt nắm đấm, vẻ mặt lạnh lùng đến rợn người.
Đương lúc Hồ Lập giật mình vì thấy một thiếu niên mười tám tuổi lại có khí thế khiếp người như thế, chuyện khiến gã càng kinh ngạc hơn xảy ra.
“Ariel, cậu làm sao vậy?”
Sự lạnh lùng nơi đáy mắt dần tan, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Ariel ngẩng lên nhìn đôi mắt tràn đầy ý quan tâm lo lắng của Chung Thịnh, cười khẽ: “Tôi vẫn ổn.”
Chung Thịnh “Ừ” một tiếng, bắt đầu cảnh giác quan sát bốn phía.
Thấy cậu thanh niên trước đó còn thất thần, nay chỉ cần cảm xúc Ariel thay đổi một cái là tỉnh táo lại ngay, Hồ Lập vô cùng kinh ngạc. Hai người này ăn ý với nhau gần như đến mức hoàn mỹ, có lẽ chỉ những cặp song sinh có cảm ứng tâm linh với nhau mới hơn được.
Được Hồ Lập dẫn đường, bọn họ đi lên đại sảnh tầng ba.
“Ái chà, chẳng phải đội trưởng Hồ Lập đây sao. Lâu rồi không đến, có phải đã quên tôi rồi không?”
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc xườn sám màu đỏ rực lắc cái eo thon thả bước tới, mái tóc đỏ uốn lọn to lượn sóng mềm mại tôn lên dáng người nóng bỏng, làm cô thoạt trông như một ngọn lửa rực rỡ.
“Hỏa Yến, cô nói thế thật vô tình. Lần nào đến đây tôi chẳng tìm cô.” Hồ Lập nhếch miệng cười, bước lên ôm eo người phụ nữ, trao cô một nụ hôn nồng nhiệt.
Tác giả:
Yô Tình nhân của đội trưởng Hồ Lập xuất hiện rồi
P/S: Ra-đa của Chung Thịnh nhạy thật, cảm xúc của Ariel vừa thay đổi một cái là phát hiện ra ngay! Vậy tại sao Ariel có dục vọng cậu ta lại không cảm nhận được gì nhỉ?
Chung Thịnh, ra-đa của cậu còn chưa đủ nhạy bén đâu. Mau nâng cấp đi!