Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nguyệt
“À … Tôi qua xem bọn Hạng Phi thế nào.” Chung Thịnh chột dạ đáp.
Từ hôm qua đến giờ, mọi chuyện xảy ra gây kích thích quá lớn cho anh, dù là bị Ariel ‘vô thức’ đùa giỡn, hay bị Hạng Phi phát hiện ra tình cảm thật, đều khiến anh phải thót tim.
Ariel hơi nhíu mày: “Sau này nếu tôi chưa dậy thì cậu không được đi ra ngoài.”
Chung Thịnh: “… Vâng, thưa trưởng quan.”
Ariel càng nhíu chặt mày hơn: “Tôi đã bảo là không cần gọi trưởng quan.”
Chung Thịnh: “… Được, Ariel.”
“Ừ.” Ariel gật đầu hài lòng, vén chăn lên nhảy xuống giường.
Chung Thịnh cuống quít xoay người đi, mắt nhìn thẳng xuống dưới. Ngủ trần là thử thách khả năng tự chủ của con người đấy, trưởng quan ạ …
Tiếng mặc quần áo sột soạt không ngừng kích thích màng nhĩ của Chung Thịnh. Trong đầu anh không kìm được hiện lên hình ảnh trưởng quan Ariel ***.
“Khụ khụ.” Để tránh mình không tự chủ làm ra hành vi gì thất lễ, Chung Thịnh vội dùng cách nói chuyện để dời sự chú ý: “Ariel, có cần tôi chuẩn bị cho cậu một cái gối ôm không …”
“Hửm?” Âm mũi cố tình được kéo dài khiến Chung Thịnh rùng mình. Không hay rồi, đây là dấu hiệu cho thấy ngài Ariel không vui.
Lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy được gương mặt bình tĩnh, mày nhướn cao của ngài Ariel. Tiêu rồi, chẳng lẽ Ariel khó chịu vì thú vui bí mật của mình bị phát hiện?
Lòng thấy hối hận vô cùng vì đã khơi mào cái đề tài không phù hợp này. Ngay lúc anh đang cân nhắc nên nói gì để cứu vãn tình hình, Ariel lại mím môi nửa cười nửa không, đến bên anh, ghé vào tai thì thầm: “Ôm cậu thoải mái hơn ôm gối.”
Chung Thịnh: σ[°△°]︴
Đây là đùa giỡn! Đùa giỡn trắng trợn!
Chung Thịnh có trì độn mấy đi nữa cũng không thể không nhận ra ý đùa giỡn trong câu nói vừa rồi!
Ngài Ariel đang đùa giỡn mình?
Ngài Ariel đang đùa giỡn một phó quan như mình?
Tuy biết trong quân đội, những phó quan có vẻ ngoài thanh tú đôi khi sẽ được sắp xếp để trưởng quan giải quyết nhu cầu ***. Nhưng anh theo Ariel đã mười năm, chưa bao giờ gặp tình huống như vậy!!!
Mà nói thế nào thì mặt mũi của anh còn lâu mới được gọi là tuấn tú. Cho dù trưởng quan thật sự muốn đùa giỡn, hẳn là sẽ không đùa giỡn người có bản mặt lạnh tanh như anh chứ.
Ấy … Nói ra thì, thật ra diện mạo của Hạng Phi lại rất hợp với khẩu vị của trưởng quan nào đó …
Không đúng! Mình nghĩ đi đâu thế này?
Mồ hôi vã ra như tắm, lại cảm nhận được hơi thở nóng ấm của Ariel sát bên tai, Chung Thịnh thấy cả người mình cứng lại.
Đột nhiên, một bàn tay đặt lên lưng, nhẹ nhàng ve vuốt.
“Sao vậy? Căng thẳng à? Áo sơ mi ướt hết rồi.”
“Đâu … đâu có …” Chung Thịnh lắp bắp nói được hai chữ liền hối hận. Dù là trước hay sau khi sống lại, anh chưa thấy lúc nào mình chật vật thế này.
“Ha ha …” Tiếng cười trầm khàn của Ariel như búa tạ nện vào lòng. Anh chưa từng nghĩ Ariel sẽ mỉm cười tươi sáng với mình như vậy.
Dường như cảm thấy Chung Thịnh thế này rất thú vị, Ariel cắn nhẹ lên vành tai Chung Thịnh một cái.
Tức thì, Chung Thịnh giật mình nhảy ra xa như thỏ con kinh hoảng, mặt đò bừng, trợn tròn mắt nhìn Ariel.
“Tôi đói.” Ariel nói với vẻ mặt đứng đắn.
Mặt Chung Thịnh càng đỏ hơn. Anh xấu hổ đến nỗi tay chân chẳng biết để đâu. Hành động vừa rồi của Ariel vượt qua phạm vi đùa giỡn, sang hẳn phạm vi tán tỉnh rồi. Nhưng anh nghĩ mãi không hiểu, sao chỉ mới một đêm mà quan hệ giữa anh với ngài Ariel đã thành thế này rồi?
“Tôi đi gọi bữa sáng cho ngài …” Ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng Chung Thịnh chỉ nghẹn ra được câu này.
Ariel thả người ngồi trên sofa, môi cong cong mỉm cười, ánh mắt mang hàm ý sâu xa từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Chung Thịnh.
Lòng bồn chồn lo lắng ăn xong bữa sáng, thấy Ariel không làm ra hành động gì kinh tâm động phách nữa, Chung Thịnh thở phào một hơi, lại có đôi chút thất vọng.
Anh bước theo sau Ariel, mê muội nhìn gương mặt tinh xảo ấy.
Là ảo giác chăng …
Ngài Ariel vĩ đại như thế, sao có thể coi trọng mình được. Vừa rồi chắc chỉ là đang đùa mình thôi.
Làm như không biết ánh nhìn chăm chú của Chung Thịnh hướng về mình từ nãy đến giờ, Ariel cũng không biết giờ phút này tâm lý tự ti của Chung Thịnh lại phát tác. Hắn chỉ đơn giản là không muốn Chung Thịnh lại thất thần vì hành động của mình mà thôi. Dù sao tên đội trưởng kia cũng không dễ đối phó. Hôm qua chỉ là ngồi xem đấu cơ giáp, ai biết hôm nay anh ta lại giở trò gì.
“Chung Thịnh, hai cậu đến sớm thế.” Lâm Phỉ Nhi và Samantha bước từ một thang máy khác ra, vẫy tay chào Chung Thịnh với Ariel.
Chuyện ngày hôm qua tuy gây đả kích lớn, nhưng sáng nay cô vẫn có mặt, tâm trạng dường như đã tốt lên nhiều.
“Cậu sao rồi?” Chung Thịnh đi qua hỏi thăm.
Vẻ mặt Lâm Phỉ Nhi hơi gượng gạo. “Tạm ổn. Sớm muộn gì cũng phải trải qua. Đội trưởng nói rất đúng, nếu không vượt qua được thử thách này, ngay bản thân tôi cũng không đủ tự tin bước lên chiến hạm.”
“Cố gắng lên, tôi tin tưởng cậu!” Chung Thịnh vỗ nhẹ lưng cô. Lâm Phỉ Nhi cố làm vẻ mặt tươi cười, tuy còn chút gượng gạo nhưng có thể nhìn ra cô thực sự đang cố gắng.
“Lôi Tranh, cả buổi sáng nay cậu đi đâu làm cái quỷ gì thế? Bọn tớ chờ cậu mãi.” Gerald vừa cài nút áo vừa lầu bầu.
“Không có gì … tôi ra ngoài dạo một vòng thôi.” Lôi Tranh lảng sang nhìn chỗ khác, cố gắng kìm chế bản thân không nghĩ đến vấn đề hạn chế độ tuổi nào đó.
Sáng hôm nay, cậu chỉ ra ngoài dạo một lát thôi, mà lúc trở về lại phát hiện gian tình của Hạng Phi với Gerald [Ố?]. Tuy bây giờ Liên Bang không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng cậu thân là con trai xen vào giữa đôi tình nhân người ta, thật sự là vô cùng xấu hổ, không biết phải làm sao cho ổn.
Hơn nữa, không hiểu sao, lúc cậu về phòng, hai người này lại biểu hiện như bạn bè bình thường, hoàn toàn không nhìn ra chút mờ ám nào. Nếu không phải sáng nay vô tình nghe được chân tướng, e là đến giờ cậu vẫn chưa phát hiện ra mình là cái bóng đèn cực to …
Nhưng mà … ở chung với hai người này thật sự rất khổ nha. Tuy bọn họ giả vờ làm bạn bè bình thường cực kỳ thành công, nhưng đối với Lôi Tranh đã biết bí mật của họ mà nói, rất nhiều cử chỉ lời nói của hai người chẳng hiểu sao cậu cứ thấy có gì đó rất mờ ám.
Càng quan trọng hơn, cái tên Gerald này với ai cũng cởi mở phóng khoáng, có lúc hứng lên còn đột nhiên nhào đến đè cậu ra. Vốn chỉ là trò đùa giữa bạn học với nhau thôi, nhưng bây giờ cậu cứ có cảm giác mỗi lần như thế là ánh mắt Hạng Phi lại sắc như dao vèo vèo bay tới. Cậu thật sự rất muốn kêu to ‘Tớ vô tội!’ …
[Hạng Phi: Đậu má! Tôi mới vô tội đây này! Ai thèm thích cái tên tiện nhân Gerald kia hả!!!]
“Hửm? Cậu sao thế?” Lâm Phỉ Nhi buồn bực nhìn Lôi Tranh. Cậu chàng này không tụ tập với đám nam sinh, cứ chen đến chỗ cô với Samantha làm gì?
Lôi Tranh vẻ mặt buồn khổ như đang hồi tưởng quá khứ bi thảm. Chung Thịnh với Ariel là một đôi, Hạng Phi với Gerald cũng là một đôi, cậu ở bên đó làm bóng đèn thì không được hay cho lắm.
Lâm Phỉ Nhi hoàn toàn không hiểu hàm ý ẩn trong mắt Lôi Tranh, nhưng vẫn nhìn ra được sự nài nỉ của cậu.
Ầy … Tuy không biết Lôi Tranh nài nỉ cái gì, nhưng là một học viên tốt biết yêu thương bạn bè, cô không ngại thu nhận cậu bé Lôi Tranh đáng thương.
Trong lòng Lôi Tranh lại lệ rơi như mưa … Cậu đã bi thảm đến mức phải nương nhờ nhóm nữ sinh rồi sao …
“Khà, ngày hôm qua ngủ ngon thật.” Hồ Lập vừa vươn vai vừa thỏa mãn ngáp một cái.
Quả nhiên có người làm ấm giường khác hẳn với lúc ngủ một mình. Tuy cô nàng Hỏa Yến kia suýt nữa thì ép khô gã, nhưng cái cảm giác thỏa mãn chỉ đàn ông mới có này thật sự không từ ngữ nào có thể biểu đạt được.
“Đi đi, mấy đứa còn ngơ ngẩn cái gì nữa. Hôm nay tiếp tục xem đấu cơ giáp.” Hồ Lập lười biếng phất tay, “Nhưng hôm nay tôi sẽ không đi cùng, chắc mấy đứa không đến nỗi lạc đường đâu nhỉ. Có điều … đừng bảo là tôi không nói trước, nếu dám trốn tránh thì …”
“Chúng tôi sẽ không trốn tránh.” Samantha khó chịu ngắt lời gã.
Ông đội trưởng này đúng là khinh thường bọn họ. Ngày hôm qua còn vượt qua được, chẳng lẽ hôm nay lại không chịu nổi?
Lại nói, ở trường quân đội Đệ Nhất, nếu chút khả năng tự chủ đó cũng không có thì bọn họ đã bị đào thải từ lâu rồi.
“Được rồi, được rồi, mấy đứa biết thế thì tốt.” Hồ Lập phất tay, “Đừng có đi ra khỏi chỗ này, không thì chết cũng chẳng trách được ai đâu … Ừm, mấy đứa chết không quan trọng, đừng liên lụy tôi bị chú Phó mắng là được.”
Mọi người nhất thời thấy chán nản. Chẳng lẽ tính mạng bọn họ còn không bằng mấy lời mắng mỏ của hiệu trưởng Phó?
Ừm … Tuy nói thế thật tàn nhẫn, nhưng trong mắt Hồ Lập, có lẽ đúng là như vậy …
Hồ Lập tùy tay ném cho họ bảy tấm thẻ, lại dặn dò Chung Thịnh với Ariel một hồi rồi mới đuổi bọn họ đi, xoay người trở về ổ chăn ấm áp của mình. Lâu rồi không đến thành phố Blood, cô tình nhân Hỏa Yến thật là càng lúc càng nhiệt tình.
Cầm thẻ trong tay, bảy người quay mặt nhìn nhau. Mặc dù khó chịu với phương thức ‘huấn luyện’ độc đáo này của Hồ Lập, nhưng không ai trong số họ định rút lui.
“Đi thôi, đừng nhìn nữa. Có nhìn nữa cũng chẳng được gì.” Hạng Phi bất đắc dĩ gõ đầu Gerald, kéo cậu ta đi trước tiên.