Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nguyệt
Mọi người bấy giờ mới tạm chấp nhận lời giải thích đó. Tốt xấu gì nó cũng là một lý do tin được.
Chỉ có Hạng Phi là nhìn Ariel với con mắt khác. Mọi người có thể không nhận ra, nhưng cậu quen biết Chung Thịnh hơn mười năm sao có thể không biết. Vừa rồi chắc chắn là Chung Thịnh nói dối. Nhưng không ngờ người như Ariel lại lấp liếm giúp cậu ấy. Xem ra cậu ta rất tốt với Chung Thịnh.
Chuyện này cứ thế qua đi. Mọi người bàn nhau một hồi, quyết định quay lại tiếp tục xem thi đấu. Chịu thôi, đội trưởng Fox đã giao nhiệm vụ thì phải hoàn thành. Có điều Lâm Phỉ Nhi được đặc xá.
Trước khi rời đi, Ariel và Chung Thịnh đều làm như vô tình liếc nhìn quầy rượu bên cạnh sàn quyết đấu.
Sau khi họ đi khuất, một người thân hình vạm vỡ đứng dựa vào quầy rượu chợp mắt bất đắc dĩ mở mắt ra, cười gượng nhìn theo bóng lưng họ. Người đó tìm một góc trống, mở quang não, gọi cho một người.
“Lão đại.” Người đàn ông này thân hình cao to, đầu cạo láng cóng trông như quả bom.
“Có chuyện gì?” Trên màn hình quang não hiện lên hình ảnh Hồ Lập. Lúc này gã đang nhàn nhã nằm trên ghế ngoài bờ biển, hưởng thụ ánh nắng nhân nạo. Sau lưng là mặt biển xanh gợn sóng rộng mênh mông. Người đàn ông nhìn thoáng qua liền biết lão đại đến bể bơi Thành Dưới phơi nắng.
Người đàn ông bất đắc dĩ gãi mũi: “Lão đại, anh kiếm đâu ra một đám yêu nghiệt thế.”
“Hửm?” Hồ Lập tháo kính râm che nửa khuôn mặt xuống, cười tủm tỉm: “Sao? Có chuyện gì?”
“Làm gì có chuyện gì chứ …” Người đàn ông thở dài, “Chắc chắn anh không đoán được ở đây vừa có chuyện gì đâu.”
“Ồ?” Hồ Lập dường như bị ngữ khí của người đàn ông khơi gợi hứng thú. Gã ngồi dậy, hỏi: “Có thể khiến Thiết Thuẫn cảm khái như thế, xem ra bọn nhóc này làm ra chuyện phấn khích lắm đây.”
“Đâu chỉ có phấn khích …” Thiết Thuẫn day day chỗ giữa lông mày, “Anh không biết đâu, vừa rồi trong đám ‘nhóc’ của anh có một đứa xảy ra tranh chấp với Chuột Điên – đầu lĩnh một thế lực nhỏ, lên sàn quyết đấu rồi.”
“Cái gì?” Hồ Lập đứng bật dậy, “Không thể nào! Làm sao chúng nó biết đến sàn quyết đấu?” Dừng một chút lại nói, “Hơn nữa, chúng nó bình tĩnh lắm mà, sao lại bồng bột như vậy được!”
“Bồng bột …” Thiết Thuẫn cười khổ, “Lão đại, anh mà ở đây thì sẽ không nói chúng nó bồng bột đâu.”
Hồ Lập giật mình: “Nói thế là sao?”
Thiết Thuẫn buồn bực gãi đầu: “Em vốn theo sau chúng nó. Nhưng lúc đó cách xa quá, không nghe rõ chúng nó nói gì. Sau đó thấy chúng nó ra khỏi đại sảnh, em mới thấy có gì đó không ổn. Đến lúc nhận ra thì chúng nó đã đến chỗ sàn quyết đấu rồi, không kịp nữa. Em định liên lạc ngay với quản lý của khu này, nào ngờ …”
“Nào ngờ cái gì?” Hồ Lập nóng nảy. Sao cái thằng Thiết Thuẫn này đột nhiên dài dòng thế.
“Nào ngờ, em chưa kịp liên lạc thì trận đấu đã kết thúc rồi.” Thiết Thuẫn mặt ủ mày chau nói. Nói gì thì lần này cũng là hắn thất trách.
“Cái gì!!” Hồ Lập trợn tròn mắt, lập tức hùng hổ mắng: “Thiết Thuẫn cậu đúng là đồ vô dụng!”
“Vâng, em thật vô dụng …” Thiết Thuẫn bất đắc dĩ thừa nhận.
“Mẹ nó thế cậu còn ở đó lằng nhằng cái gì. Mau bảo vệ mấy đứa còn lại mang về đây cho tôi! Ông mày bây giờ đi xử lý thằng Chuột Điên! Mẹ kiếp cậu vô dụng quá đi, cho cậu bảo vệ mấy người cũng không xong.”
Lúc này Hồ Lập khí thế kinh người, mùi máu nồng đậm tỏa ra bốn phía, ngay cả cách quang não vẫn mơ hồ ngửi được.
Thiết Thuẫn kinh hãi, vội vàng giải thích: “Lão đại, anh hiểu lầm rồi!”
“Hiểu lầm cái đầu cậu!” Hồ Lập chửi ầm lần, “Đám nhóc này đều là học viên quý báu của chú Phó, quý lắm mới để tôi trông coi chúng nó đấy. Mẹ kiếp giờ không bảo vệ được thì cậu bảo tôi còn mặt mũi nào đi gặp chú ấy nữa!”
“Không phải …”
“Không phải cái gì! Tất cả là do cậu! Chờ tôi xử lý xong Chuột Điên, để xem tôi có lột da cậu không!” Hồ Lập tức đến mặt đỏ phừng phừng. Gã không ngờ chỉ đi xem thi đấu thôi mà sao lại lôi nhau lên tận sàn quyết đấu thế này. Đáng giận hơn là gã đã phái Thiết Thuẫn đi theo bảo vệ rồi, vậy mà cái thằng vô dụng kia lại để chuyện ra nông nỗi này!
“Lão đại, lão đại! Anh đừng căng thẳng. Chuột Điên chết rồi!” Thiết Thuẫn cũng nóng nảy. Ai biết được Hồ Lập lại kích động thế, còn chưa nghe hắn nói hết đã mắng xối xả.
“Cái gì? Chuột Điên chết?” Hồ Lập đang chạy như điên đến cửa ra, nghe thế lập tức đứng khựng lại.
“Dạ. Em bảo trận đấu kết thúc ý là nhóc kia chỉ dùng ba giây là giải quyết xong Chuột Điên rồi.” Thiết Thuẫn vội vàng báo cáo chi tiết đầy đủ sự tình cho Hồ Lập.
Mà vừa rồi hắn bị ăn mắng cũng oan quá nha.
Nghe Thiết Thuẫn nói xong, Hồ Lập há hốc mồm. Theo như Thiết Thuẫn kể thì nhóc kia chắc là Ariel. Gã có ấn tượng sâu sắc với Ariel. Bởi vì nó với Chung Thịnh là học viên tinh anh của Đệ Nhất năm nay.
Trong trường quân đội Đệ Nhất, học viên tinh anh không phải năm nào cũng có. Mà người đạt danh hiệu này đều là tài năng xuất chúng, tương lai xán lạn. Hơn nữa, Ariel với Chung Thịnh vô cùng mẫn cảm. Lúc trước Góa Phụ Đen phụ trách bảo vệ đã bị hai đứa nó phát hiện. Hồ Lập tin chắc rằng hôm nay Thiết Thuẫn cũng không thoát được mắt chúng nó.
Hồ Lập trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Lúc nãy có phải cậu bị chúng nó phát hiện không?”
“À …” Thiết Thuẫn ngập ngừng không nói.
“Thôi, không phải che che lấp lấp. Đến Góa Phụ Đen còn bị chúng nó phát hiện nữa là. Cỡ cậu chắc lộ từ lâu rồi.” Hồ Lập bực tức nói.
Thiết Thuẫn gãi đầu cười ngố, không nói gì.
“Bây giờ chúng nó đang ở đâu?”
“Hình như quay lại xem trận đấu rồi.”
“Thế cậu còn đứng đấy làm gì!” – Hồ Lập trợn trừng mắt – “Không mau đuổi theo đi. Có bị phát hiện rồi cũng phải theo bảo vệ chúng nó!”
“Dạ, đội trưởng!” Thiết Thuẫn vội vàng đáp. Sau đó tắt quang não, cuống cuống lao tới chỗ đại sảnh.
Ở Thành Dưới, tin tức truyền đi rất nhanh.
Nhóm Ariel vẫn là dáng vẻ học sinh “ngây thơ” như trước, nhưng những người trong đại sảnh không ai dám coi khinh họ. Sống được ở đây thì chắc chắn không phải đồ ngu. Chuột Điên vì khinh địch mà rớt đài. Bọn họ không muốn nối gót gã chút nào.
Sáu người vừa bước vào, đại sảnh vốn huyên náo đột nhiên im lặng trong giây lát, rồi nhanh chóng ồn ào trở lại. Nhưng Ariel biết ở nơi đây bọn họ đã có được sự tôn trọng. Chí ít sẽ không còn ai chặn đường gây sự như Chuột Điên lúc trước.
“Thật là, đại sảnh rộng thế này, chúng ta còn phải ngồi ở ba khu khác nhau nữa.” Gerald nhìn vé trong tay, nhíu mày.
“Phì …” Bên cạnh họ đột nhiên bật ra tiếng cười.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Một thiếu niên trát phấn đầy mặt hoảng hốt nói.
“Sao lại cười?” Lôi Tranh hiếu kỳ hỏi. Cậu không thấy câu Gerald vừa nói có gì buồn cười cả.
Thiếu niên kia thấy họ không giận, chớp mắt mấy cái, rồi nói: “Trước giờ người đến đây xem trận đấu chưa từng ngồi đúng chỗ ghi trên vé.”
“Thế là thế nào?” Samantha không hiểu.
Thiếu niên vội vàng giải thích cho họ: “Ở đây vé chỉ có tác dụng như vé vào cửa thôi. Vào đến đại sảnh rồi, muốn ngồi đâu còn phải xem thực lực bản thân thế nào.”
“Chẳng lẽ đi xem còn phải đánh một trận à?” Hạng Phi nhíu mày.
“Không phải, không phải.” Thiếu niên lắc đầu, “Vừa rồi các anh xử lý Chuột Điên đã đủ chứng minh thực lực của mình rồi. Nếu không định khiêu chiến trùm bang phái chỗ này, thì, đằng kia …” Cậu hất cằm chỉ góc phía Tây, “Khu ghế bên kia tùy các anh chọn. Chắc không ai dám tranh đâu.”
Chung Thịnh thấy hứng thú, hỏi: “Ồ? Khu ghế kia không phải có người ngồi rồi sao?”
Thiếu niên phì cười: “Họ ấy à, không có thực lực đương nhiên là phải đứng lên nhường chỗ rồi. Các anh yên tâm, ở đây không có ai không biết điều thế đâu.” Đồng thời, cậu âm thầm bỏ thêm một câu: Nhất là khi các anh vừa xử lý xong Chuột Điên.
“Hiểu rồi. Cảm ơn cậu!” Lôi Tranh gật đầu ra chiều đã hiểu. Thì ra còn có chuyện như vậy. Nếu thế thì lúc trước Hồ Lập cấm họ không được đổi vé cho nhau chẳng phải rất đáng nghi sao? Hay là anh ta đã đoán trước được chúng ta sẽ có xung đột với người trong này, còn có thể thắng?
Thiếu niên tươi cười nhìn họ. Nhưng khi Lôi Tranh nói cảm ơn rồi quay đi, trên mặt cậu không giấu được vẻ thất vọng.
Không như Lôi Tranh đơn thuần, Chung Thịnh khá là thành thạo trong việc xử lý mấy chuyện thế này. Anh mở quang não ra, trực tiếp kết nối với quang não trên tay thiếu niên, chuyển cho cậu ta 200 điểm tín dụng.
Thiếu niên liền vui ra mặt. May là trong số họ vẫn có người biết quy tắc. Cậu vui sướng nháy mắt với Chung Thịnh, rồi vội vàng rời đi. Có 200 điểm này rồi, hôm nay cậu không phải ‘làm việc’ nữa.