Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nước Anh, tại London.
“Anh đẹp trai, hức...có thể cho tôi chiếc cavat của anh không? Hức” ( tiếng Anh)
Một cô gái nhìn rất xinh đẹp, thân hình cân đối không thừa không thiếu vô cùng bắt mắt. Mặc chiếc váy đen ôm sát ngắn đến đầu gối mái tóc dài hơi xoăn nhẹ buông thõng. Cô ấy hình như đang chơi cùng bạn còn đang say.
“Cô gái, nếu em muốn thì tự lấy đi”
Người đàn ông anh tuấn ngũ quan cương nghị, khuôn mặt mờ ảo dưới ánh đèn trong quán bar. Mặc bộ Âu phục nghiêm chỉnh nhìn rất đứng đắn như vậy lại vào quán bar chơi đùa sao?
“Vậy hức... làm phiền anh đẹp trai một chút”
Cô vươn tay từ từ tháo cavat của anh. Khoảng cách rất gần cô có thể ngửi được mùi hương quyến rũ trên người anh, nó khiến cô mơ màng.
“Cô là người Trung Quốc?” ( tiếng Trung)
Nghe cách phát âm của cô gái rất thuần thạo nhưng không thể dấu đi tiếng nói bản địa.
“ Đúng vậy, tôi ở Bác Kinh. Hức...”
Mất vài giây cô mới ngớ ra có gì đó sai sai.
“ Anh cũng là người hức... Trung?”
“ ừ”
“Lấy được rồi. Rất vui được hức... biết anh hức... đồng hương”
Lấy được chiếc cavat từ chỗ anh cô quay về cùng với đám bạn tiếp tục chơi đùa.
“Lấy được rồi, yay”
“ cậu thật lợi hại nha”
Vài tiếng trước...
“Alo”
“Ngọc Khuê, tối đi quẩy không?”
“ hmm... cũng được hôm nay cũng hơi tẻ nhạt”
“Được, tối gặp. Bye baby”
Cô - Hàn Ngọc Khuê, thiên kim tiểu thư nhà họ Hàn. Hiện đang du học bên Anh, không nói đúng hơn cô định cư bên Anh đã được 8 năm, học xong cấp 2 gia đình đã cho cô sang đây học tiếp vừa học kinh doanh vừa có thể học giao tiếp với người ngoại quốc.
Mấy năm ở đây cô đều rất cô đơn dù cho cô có rất nhiều bạn nhưng không ai cùng là đông hương, một mình cô là người Trung.
Trở lại...
Ánh mắt đem sâu thẳm vẫn nhìn cô không rời, đôi môi anh bất giác cong lên đầy bí hiểm.
“ Mùi hương của em thật ngọt”
Anh vẫn cảm nhận được mùi hương trên cơ thể cô như vẫn phảng phất đâu đây. Hình như là trên người anh chắc do vừa nãy lúc cô lấy nó thì bị vương mùi.
Đang nhìn cô một cách chăm chú thì anh quan sát được một kẻ không phải trong đám bạn cô lén bỏ thứ gì đó vào trong đò uống rồi đưa cho cô. Đương nhiên cô đang say không nhận ra có người lạ, mấy người bạn thì đều quấn quýt bên người yêu của mình chỉ có cô là vẫn độc thân nơi đất khách quê người này.
“Lại có việc làm rồi”
Anh không vội đến gần, âm thầm quan sát cô từ xa tê lạ mặt đó đưa đồ uống rồi đi mất chắc có người sai khiến. Đột nhiên thấy cô đứng dậy cầm túi xách chuẩn bị ra về.
“Jane, Linda, Emili. Mình hức...về trước đây, mai còn lên lớp đấy đừng về muộn quá hức...”
“Ok, về tới nhớ điện cho mình”
Cô loạng choạng bước ra ngoài cửa, đi được vài bước thấy người đột nhiên nóng ran rất khó chịu.
Một gã đàn ông nhìn không trẻ cũng không già cao cũng không béo đến gần cô nắm lấy tay cô.
“Hi, cô có sao không? Để tôi giúp nhé”
Cô giật mình nhìn người đàn ông trước mặt nhanh chóng đẩy hắn ra. Đang say đứng không vững liền ngã ra sau được một bàn tay to lớn đỡ lấy ôm vào cơ ngực rắn chắc.
“Mày vừa chạm vào cô ấy? Cút ngay trước khi tao phế chân mày”
Ôm người con gái trong lòng, ánh mắt sắc bén như đại bàng lườm gã đàn ông vừa cố ý chạm vào người cô.
Gã đàn ông lạnh sống lưng, sao lại có người có đôi mắt đen sâu thẳm mà lại sắc bén sát khí tràn đầy. Lập tức hắn chạy khỏi không còn bóng dáng.
“ ưm... nóng quá”
Cô ôm chặt lấy anh trong người cảm giác rất khó chịu, cảm giác này cô chưa từng trải qua rất kỳ lạ. Thuốc ngày càng thấm dần trong cơ thể, cô khó khăn thở dốc.
“ Cô gái, em không nên ôm tôi như thế. Rất nguy hiểm”
Nhìn người con gái trước mắt đang ôm chặt lấy mình còn cọ cọ vào người anh phả hơi thở nóng bỏng vào cổ anh.
Cô đây là đang quyến rũ anh sao?
“ ưm... là anh đẹp trai sao? Anh đẹp trai giúp tôi đi, tôi... thấy khó chịu quá. Bệnh viện”
Cô ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt ấy. Nó thật sự rất đẹp. Nhận ra anh rồi?
“Bệnh viện? Bệnh này của cô bệnh viện không thể thỏa mãn được”
“ Vậy... phải làm sao đây?... ưm”
“Tôi có thể giúp cô. Nhưng cô phải đến nhà tôi thì tôi mới có thể...”
“Được. Anh, giúp tôi. Ngay lập tức”
Anh còn chưa nói hết đã bị cô ngắt lời.
Anh nở ra nụ cười ma quỷ nhìn cô một hồi rồi bế cô vào xe.
Ngọc Khuê lúc này vẫn còn chút ý thức. Cô biết điều mình đang làm có nghĩa gì, chỉ là do quá cô đơn nới đất khách quê người này mà đồng ý cũng có thể do anh cũng là người Trung nên cô mới đi với anh như vậy có thể an ủi được chút.
Đây là truyện mới của mình. Mong mọi người sẽ ủng hộ như bộ trước.