Ta biết thân phận của mình không thể trèo cao, ta biết mình là con hát ti tiện, ta biết thế tử Định Bắc Vương tựa như mây trên trời, sao bên ánh trăng, thế mà lại vẫn cứ đem lòng yêu hắn.
Ta biết hết thảy, nhưng ta lại không thể khống chế chính mình, ta vẫn cứ lao đầu vào lửa, như thiêu thân khao khát ánh sáng.
Hắn thường che mắt ta, âu yếm gọi "Kiều Kiều", làm trái tim ta thổn thức không thôi.
Cho đến khi ta tận mắt nhìn thấy đích nữ của Nam Bá Hầu- Chử Kiều thì ta mới hiểu bản thân đã si tâm vọng tưởng đến nhường nào. Dung mạo của ta và nàng giống nhau như đúc, chỉ trừ đôi mắt kia…