Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lớp học vũ đạo vẫn diễn ra, cô giáo Khâu nói cô là bạn bè, có thể do không khỏe nên cần tạm dừng học một chút, không ảnh hưởng gì, mọi người không có ý kiến.
Lạc Tĩnh Ngữ giúp Chiêm Hỉ mặc áo khoác, kéo khóa áo, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn cô Khâu, nắm tay Chiêm Hỉ mở cửa phòng học.
Trên đường đi, Lạc Tĩnh Ngữ nhìn sắc mặt tái nhợt của Chiêm Hỉ, đôi môi không còn chút máu, mái tóc rối bời. Anh đi trước ngồi xổm xuống, quay người vỗ lên lưng mình.
Chiêm Hỉ không nói tiếng nào, đi tới choàng tay qua cổ anh. Lạc Tĩnh Ngữ nắm lấy hai chân cô, đứng lên cõng cô về nhà.
Cô ở trên lưng anh, hai người không thể nói chuyện, Lạc Tĩnh Ngữ rất lo lắng.
Trong giờ giải lao buổi chiều, anh xem WeChat của Hoan Hoan, không hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, anh chỉ nói vài câu an ủi để cô không buồn, lần sau cố gắng hơn...
Sau khi tan học lúc bốn giờ, anh trở về khách sạn kiểm tra điện thoại, Hoan Hoan không trả lời anh. Anh gửi cho cô mấy tin WeChat, đợi một lúc cô vẫn không trả lời. Lạc Tĩnh Ngữ bối rối không biết vì sao, anh không do dự, bắt taxi đến ga Hồng Kiều Thượng Hải.
Anh mua chuyến tàu cao tốc khởi hành gần nhất trở về Tiền Đường, không có vé ngồi. Suốt chặng đường về, anh liên tục nhắn tin cho Chiêm Hỉ nhưng cô lại phớt lờ. Mặc dù cô nói mình muốn yên tĩnh một lúc và sẽ không trả lời WeChat, nhưng Lạc Tĩnh Ngữ vẫn rất lo lắng.
Anh ở bên Chiêm Hỉ mỗi ngày, biết cô đã vất vả thế nào cho lần chuyển phòng này, nếu không thông qua được cô hẳn là vô cùng khó chịu, anh muốn kiểm tra xem cô có bị làm sao không, anh sẽ quay lại xem thử, cho dù anh chỉ có vài giờ với cô, có thể để tâm tình cô tốt hơn là tốt rồi.
Sau khi tàu cao tốc đến Tiền Đường, anh bắt taxi về nhà, đã hơn 7h30 nhưng Chiêm Hỉ không có ở 1504, gõ cửa 802 cũng không có ai mở cửa. Lúc này Lạc Tĩnh Ngữ thực sự đã phát điên, tự hỏi Hoan Hoan đã đi đâu? Có phải tâm trạng của cô tồi tệ nên đến gặp bạn đại học của mình không?
WeChat đã gửi hàng chục tin nhắn mà không có hồi âm, Lạc Tĩnh Ngữ cũng mặc kệ. Anh trực tiếp gọi videocall cho cô. Hai lần đầu không ai trả lời, cuối cùng đến lần thứ ba cũng có người trả lời.
Anh không nhìn rõ cô gái kia đang nói gì, chỉ thấy Hoan Hoan đang quỳ trên mặt đất từ phía sau, còn có một vài người xung quanh. Lạc Tĩnh Ngữ rất sợ hãi và hoảng loạn, không biết chuyện gì đang xảy ra ở đó, không thể nghe được và không thể nói được với người bên kia, vội vàng chạy đến 1501 gõ cửa, xin sự trợ giúp của ba Cố, cuối cùng đã tìm được Hoan Hoan đang ở đâu.
Nghệ thuật Gió Thu và Thanh Tước Giai Uyển cách nhau không xa, Chiêm Hỉ nằm trên lưng Lạc Tĩnh Ngữ, đặt đầu lên vai anh. Tiểu Ngư đang mặc một áo T-shirt màu đen, Chiêm Hỉ ngửi thử, trên người anh không có hương thơm tùng bách.
Cô rất khó chấp nhận điều này, tựa như Tiểu Ngư này là giả, lòng Chiêm Hỉ chua xót, khóc lớn, bấu cánh tay anh chặt hơn.
Lạc Tĩnh Ngữ đã ở Thượng Hải hơn mười ngày, mỗi ngày đều giặt quần áo trong khách sạn, trên người làm sao có thể có hương tùng bách? Anh không nghe thấy tiếng khóc của Chiêm Hỉ, nhưng có thể cảm thấy cô gái trên lưng anh đang run rẩy, một lúc sau, vai anh đã ướt đẫm nước mắt của cô.
Anh khẽ thở dài, hai tay giữ lấy hai chân cô, nhìn về phía trước, tiếp tục đi từng bước về phía trước.
Mãi đến khi đến cửa phòng, Lạc Tĩnh Ngữ mới thả Chiêm Hỉ xuống, xoay lại nhìn cô, quả nhiên đã khóc đỏ cả mắt.
Lạc Tĩnh Ngữ tự hỏi Hoan Hoan đã bị oan ức đến thế nào? Làm sao có thể buồn như vậy? Cũng may là anh đã quay lại, nếu không, một mình cô sẽ rất đáng thương. Anh hơi cúi xuống đưa tay lên giúp Chiêm Hỉ lau nước mắt, ánh mắt đầy thương tiếc.
Chiêm Hỉ nhàn nhạt nhìn cậu, nắm lấy tay anh, siết chặt ngón tay.
Cô nghĩ mình thật ngốc, sao sn có thể giả được, Tiểu Ngư hiền lành như vậy, trên đời chỉ có người.
Hai người trở lại 1504, Chiêm Hỉ không còn sức lực, ngồi phịch xuống ghế ăn, Lạc Tĩnh Ngữ ngồi xổm trước mặt cô, ngẩng đầu nhìn cô, dùng thủ ngữ hỏi: [Sao thế? Em có muốn tâm sự với anh không?]
Chiêm Hỉ rưng rưng nước mắt mỉm cười, nói: "Em đói, chưa ăn cơm tối, anh nấu cho em một bát mì được không?"
À, hóa ra đói rồi sao? Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu ngay lập tức, đứng dậy trả lời bằng thủ ngữ: [Được rồi, đợi một lát.]
Trước khi vào bếp, anh cúi xuống hôn lên trán Chiêm Hỉ, sờ lên mặt cô, ghì chặt đầu cô vào bụng anh, vuốt nhẹ mái tóc cô. Chiêm Hỉ biết Tiểu Ngư đang an ủi mình, có thể cô không hiểu động tác dài dòng của anh, vì vậy tốt nhất là dùng hành động để cô cảm thấy thoải mái.
Lạc Tĩnh Ngữ nấu một bát mì trứng cho Chiêm Hỉ, ở nhà không có rau nên anh đã bỏ thêm một ít cải chua để cải thiện hương vị, đồng thời cho thêm một ít gia vị ngọt không cay.
Chiêm Hỉ vừa rơi nước mắt vừa ăn bát phở nóng hổi, thơm phức này. Lạc Tĩnh Ngữ ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng vuốt tóc vỗ lưng cho cô. Chiêm Hỉ đã cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi dạ dày được lấp đầy, tinh thần cũng hồi phục một chút. Cô quay sang hỏi Lạc Tĩnh Ngữ: "Tại sao anh trở về? Anh không phải mỗi ngày đi học sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ nói thủ ngữ: [Tan học, trở về.]
Chiêm Hỉ hỏi tiếp: "Vậy khi nào anh trở lại?"
Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ một chút, trả lời: [Sáng mai, 6h]
Chỉ có một buổi tối sao, sáng sớm phải đi rồi... Chiêm Hỉ nhìn anh, vừa khóc nước mắt đã tuôn ra, nghẹn ngào.
Lạc Tĩnh Ngữ cực kỳ đau lòng, choàng qua vai ôm lấy cô, suy nghĩ thật lâu, anh lấy điện thoại đánh chữ: [Mai là thứ năm, hôm sau là thứ sáu, em có muốn cùng anh đến Thượng Hải không?]
Chiêm Hỉ ngơ ngác nhìn điện thoại của anh, rồi ngẩng đầu nhìn mặt anh, sợ hãi hỏi: "Được không ạ?"
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu trịnh trọng, quơ tay chân trả lời: [Được chứ.]
Chiêm Hỉ lập tức nở nụ cười, nước mắt vẫn còn đọng trên mi, cô gật đầu nói: "Được, em theo anh đến Thượng Hải. Em không muốn ở một mình, em rất nhớ anh, Tiểu Ngư, em rất nhớ."
Nếu bây giờ ra quyết định, phải nhanh lên. Chiêm Hỉ ăn hết mì xong liền xuống tầng tám thu dọn đồ đạc. Lạc Tĩnh Ngữ rửa sạch xoong nồi, chuẩn bị chuyện gửi nhờ Quà Tặng ở tầng 15.
Chỉ đành phải cho Quà Tặng ở cửa hàng thú cưng được vài ngày thôi. Khi mèo con bị bắt vào túi của mèo, nó rất bất mãn. Lạc Tĩnh Ngữ cảm thấy rất có lỗi, mất một lúc lâu nó mới có thể bình tĩnh.
Chuyến tàu cao tốc từ Tiền Đường đến Thượng Hải sớm nhất là 11 giờ đêm, sau khi Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ gửi Quà Tặng ở cửa hàng thú cưng, bọn họ lập tức bắt taxi đến ga tàu cao tốc.
Trên xe taxi, Chiêm Hỉ gửi WeChat cho Văn Cầm xin nghỉ ngày mai, Văn Cầm đồng ý. Lạc Tĩnh Ngữ cầm chứng minh thư của Chiêm Hỉ mua vé đường sắt cao tốc, mua được hai vé cạnh nhau.
Chiêm Hỉ mang hai chiếc ba lô, chứa một ít quần áo thay và cáp sạc, không mang theo mỹ phẩm, ngay cả sữa rửa mặt và sản phẩm chăm sóc da. Tiểu Ngư cũng có, là hàng cao cấp, dùng của anh là được.
Khi đến ga tàu cao tốc, Lạc Tĩnh Ngữ mua hai chai nước và một ít đồ ăn nhẹ, xách ba lô cho Chiêm Hỉ rồi nắm tay cô qua cửa soát vé vào ga.
Tâm trạng Chiêm Hỉ vẫn còn rất tệ, nhưng có Lạc Tĩnh Ngữ ở bên cạnh, cô có một loại cảm giác an toàn khó tả. Anh đưa cô đi đâu, cô không cần phải suy nghĩ, cũng không xen vào, chỉ đi theo anh.
Ban đêm, ga tàu cao tốc vẫn đông nghẹt người, rất nhiều hành khách buồn ngủ mệt mỏi ngồi trên ghế chờ, Lạc Tĩnh Ngữ ôm chặt lấy Chiêm Hỉ, có người kéo vali chạy qua mặt bọn họ, anh sẽ đứng lên bảo vệ Chiêm Hỉ trong vòng tay mình.
Chiêm Hỉ ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông này bạn trai của cô, vừa cao lớn vừa đẹp trai, lại dịu dàng. Tuy anh không nghe được nhưng rất đáng tin, có thể để cô yên tâm nhắm mắt đi theo anh.
Từ khi soát vé, rồi đi vào xe, tay của hai người vẫn không buông ra.
Sau khi ngồi xuống, anh đưa tay lên thành ghế, ngả đầu cô dựa lên vai của anh. Anh lấy điện thoại gõ chữ: [Anh ở đây, yên tâm, đừng đau lòng.]
Chiêm Hỉ nằm trong lòng anh nhắm mắt lại, túm chặt lấy vạt áo của anh, gật đầu.
Tàu cao tốc chuyển động, ngoài cửa sổ là thành phố ban đêm, phía xa có ánh đèn, chỉ nhìn thấy rõ hình bóng hai người phản chiếu trên kính.
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn bóng người trên cửa kính, cô gái dính chặt lấy anh như một con mèo. Anh nghĩ mình thực sự dũng cảm, cứ vậy mà đưa Hoan Hoan ra khỏi Tiền Đường, giống như bỏ trốn, buổi tối...
Ồ, đúng rồi, buổi tối ngủ thế nào?
Khách sạn của Lạc Tĩnh Ngữ nằm cạnh phòng làm việc của Từ Khanh Ngôn, cách 5 phút đi bộ.
Đây là một khách sạn khá tiện nghi thoải mái. Từ Khanh Ngôn phải tổ chức nhiều khóa học bồi dưỡng trong một năm nên đã thỏa thuận với khách sạn. Thời gian lưu trú dài hạn của học viên rẻ hơn nhiều so với đặt phòng. Lạc Tĩnh Ngữ ở đây mỗi khi anh đến. Vì có bài tập về nhà sau giờ học, buổi tối cần dùng đến bàn làm việc nên mọi người đều ở một mình, đương nhiên Lạc Tĩnh Ngữ đã đặt một phòng có giường lớn.
Anh lấy điện thoại kiểm tra thông tin phòng khách sạn, muốn xem còn phòng hay không. Chiêm Hỉ liếc mắt một cái, vươn tay che màn hình, ngẩng đầu ra hiệu: [Em không muốn ở một mình.]
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Anh chỉ vào chính mình, rồi chỉ vào bức ảnh chụp phòng giường lớn cho Chiêm Hỉ xem, sau đó chỉ vào nội thất bên trong, khua tay ý bảo phòng anh ở chỉ có một chiếc giường.
Chiêm Hỉ chỉ nói: "Em không muốn ở một mình."
Lạc Tĩnh Ngữ có chút đau đầu, nhớ đến tháng trước anh đã nói với Hoan Hoan sẽ đặt hai phòng khi ra ngoài chơi, sao bây giờ lại khó khăn như vậy?
Anh cũng không yên tâm để Hoan Hoan ở một mình, hay là đặt một phòng khác?
Căn bản Chiêm Hỉ không nghĩ đến chuyện này, cô giống như koala bám lên người anh, Lạc Tĩnh Ngữ suy nghĩ nửa ngày mới quyết định không nghĩ nữa, tới khách sạn rồi tính sau.
Cao tốc rất nhanh, 50ph đã đến Thượng Hải. Trên đường đi, Chiêm Hỉ không kể chuyện đã trải qua cho Lạc Tĩnh Ngữ, người trên xe quá nhiều, cô cảm thấy nếu nói thêm mình sẽ khóc, cô không muốn, đành im lặng.
Tiểu Ngư không ép cô, không bao giờ nói "Rốt cuộc em làm sao", "Em đừng khóc, em không nói sao anh biết", "Em thế làm anh rất lo", "Vì sao lại thất bại", "Em nói đi, rôt cuộc xảy ra chuyện gì".
Cô không muốn, anh tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, anh sẽ giống như cô lúc trước, lẳng lặng chờ đợi, đợi đến khi cô nguyện ý nói ra.
Chiêm Hỉ thấy tìm người bạn trai không nói được cũng rất tốt.
Hiện tại cô không muốn nói, ván cũng đã đóng thuyền, tức giận khóc lóc cũng vô ích. Vốn dĩ cô chỉ muốn ở một mình vài ngày, suy ngẫm lại nên làm gì tiếp theo.
Nhưng Tiểu Ngư lại tới, còn mang cô đi. Cô nghĩ thế thì càng tốt, cô không cần ở một mình mà miên man suy nghĩ. Có anh bên cạnh, tựa như mang theo cục sạc, cô sẽ không sợ mình sẽ hết pin, cũng không sợ khóc lớn nhưng không ai ôm lấy.
Ừm, ôm một cái là được, không cần nói lời an ủi, không cần hỏi nhiều, chỉ cần Tiểu Ngư ở cạnh cũng đủ. Thật tốt khi có anh, dường như cô không còn sợ hãi.
Lạc Tĩnh Ngữ và Chiêm Hỉ ra trạm đã 0h, hai người bắt taxi đến khách sạn của Lạc Tĩnh Ngữ.
Phòng làm việc của Từ Khanh Ngôn ở Phổ Đông, rất xa. Lạc Tĩnh Ngữ nói thủ ngữ với Chiêm Hỉ: [Em mệt à?]
Chiêm Hỉ lắc đầu, hỏi lại: [Anh có mệt không?]
Anh bật cười: [Không mệt, anh ngủ rất muộn.]
Xe đến khách sạn, Lạc Tĩnh Ngữ đưa Chiêm Hỉ đến quầy lễ tân, trong lòng vẫn đang nghĩ xem có nên đặt phòng khác hay không. Chiêm Hỉ lắc tay anh, Lạc Tĩnh Ngữ quay đầu lại nhìn cô, Chiêm Hỉ đưa chứng minh thư cho anh rồi nói: "Cứ ngủ ở chỗ anh đi, giường đơn cũng được. Em không lật người khi ngủ đâu."
Lạc Tĩnh Ngữ nhìn cô hồi lâu, cuối cùng cầm chứng minh thư đưa cho lễ tân, Chiêm Hỉ giúp anh nói: "Xin chào, tôi ở chung phòng với anh ấy, tên là Lạc Tĩnh Ngữ. Phiền cô kiểm tra một chút, Lạc trong lạc đà, Tĩnh trong yên tĩnh, Ngữ trong ngôn ngữ."
Nhận được phòng, hai người trở về, phòng ở tầng sáu, không lớn lắm, chỉ hơn 20 mét vuông một chút. Sau khi tan học, Lạc Tĩnh Ngữ chỉ ở trong phòng một lát rồi đi đến ga tàu cao tốc, căn phòng trông vẫn giống như hiện trạng đã quét dọn ban ngày, chăn bông màu trắng gấp phẳng, mọi thứ trên bàn được sắp xếp gọn gàng.
Lạc Tĩnh Ngữ kéo màn, quay đầu nhìn Chiêm Hỉ đang ba lô trên giá để đồ, Lạc Tĩnh Ngữ vỗ vai cô, dùng thủ ngữ hỏi: [Em tắm trước nhé?]
Chiêm Hỉ lấy quần lót và váy ngủ ra, lúc này cô mới cảm thấy thẹn thùng, đỏ mặt gật đầu: "Dạ."
Lạc Tĩnh Ngữ lấy điện thoại gõ chữ: [Anh có việc, cần đến 4 tiếng đồng hồ. Em tắm trước rồi đến anh, em ngủ rồi anh sẽ làm.]
Chiêm Hỉ ngạc nhiên nhìn anh, hỏi: "Anh còn phải làm bài tập sao?"
Cô biết ngày nào anh cũng cần làm bài tập, nhưng do chuyện hôm nay, cả ngày chẳng làm được gì.
Lạc Tĩnh Ngữ gật đầu, bất đắc dĩ gõ chữ: [Ngày nào cũng có, nhất định phải làm. Nếu hôm nay không làm, ngày mai cũng phải làm thôi, nên hôm nay anh muốn làm cho xong.]
Chiêm Hỉ nhìn đồng hồ trên điện thoại, cũng đã hơn 1h, hỏi: "Vậy chẳng phải anh không có thời gian ngủ luôn sao?"
Lạc Tĩnh Ngữ nói: [Ngủ ba tiếng đủ rồi.]
Chiêm Hỉ có thể đọc được sự kiên định trên mặt của anh, dù cho đôi mắt của anh vẫn luôn ôn hòa. Cô nghĩ, đây là chuyện học của Tiểu Ngư, cô cũng không hiểu, nếu anh có thể không làm thì nhất định sẽ tìm cách giải quyết, anh nói phải làm xong thì đó là điều chắc chắn rồi, cô không nên lãng phí thời gian của anh nữa.
"Vậy em đi tắm trước, anh chuẩn bị bài vở, lát nữa sẽ làm." Chiêm Hỉ tiến lên ôm lấy anh, kiễng chân hôn lên môi, "Xin lỗi, em không biết thời gian của anh eo hẹp đến thế, khi làm thì đừng ngại phiền tới em, em ngủ rất sâu."
Lạc Tĩnh Ngữ không hài lòng với nụ hôn nhẹ của cô, vì vậy anh ôm cô vào lòng thật chặt, cúi đầu hôn thật sâu và thật mạnh. Anh biết đêm nay bọn họ không có thời gian nói chuyện nhiều, để cho Hoan Hoan ngủ một giấc thật ngon đi, nụ hôn này chính là muôn ngàn lời anh muốn nói với cô.
Sau khi tách môi lưỡi ra, anh nghiêng đầu cắn vành tai của cô, liếm láp vành tai. Đêm khuya thanh vắng, trong căn phòng xa lạ này, anh thả lỏng tâm trí, nhắm mắt thì thào bên tai cô: "Oa... Oa oan oan, oan oan..."
Anh cứ gọi cô như vậy, Chiêm Hỉ chưa từng sửa lại, chỉ biết anh đang gọi "Hoan Hoan", mỗi lần nghe thấy, trái tim không nhịn được ngứa ngáy, giọng nói trong trẻo này vẫn văng vẳng bên tai cô, mơ hồ nhưng gợi cảm. Nghe đến trái tim run lên, đôi chân cũng nhũn ra.
Cô nghĩ mình thật tham lam, cô muốn nghe Tiểu Ngư nói nhiều hơn, nói không rõ cũng không sao, muốn nghe anh gọi cô là "Chiêm Hỉ", "Cô giáo Trứng Gà", và muốn nghe anh nói "Anh thích em" và "Anh nhớ em", không biết anh sẽ nói như thế nào, nhưng cô vẫn muốn nghe!
Nhưng chắc chắn không phải hôm nay, bọn họ cứ dính nhau thế này, người này còn muốn ngủ sao? Chiêm Hỉ đẩy ngực Lạc Tĩnh Ngữ, cô đứng thẳng người. Anh có chút ngơ ngác nhìn cô, tự hỏi giọng nói của mình gây khó chịu và kỳ quái khiến Hoan Hoan không vui sao?
Chiêm Hỉ chọc ngón tay vào ngực anh: "Em muốn tắm, anh đi chuẩn bị đi. Sao dính người như vậy chứ? Sớm biết em đã chẳng theo anh rồi."
Lạc Tĩnh Ngữ hạ môi xuống, sao lại hối hận thế này?
Chiêm Hỉ lại cười: "Được rồi được rồi, hôm nay muộn quá, lần sau anh nói cho em nghe. Em sẽ dạy anh nói từ khác, em muốn nghe chữ nào anh học chữ đó, được không?"
Lạc Tĩnh Ngữ: "!"
Cái gì? Anh còn phải học nói sao? Trời ạ! Rất khó đấy! Anh gọi tên "Hoan Hoan" còn chưa đủ sao?
Nhưng Hoan Hoan cũng đã nói như vậy, tất nhiên Lạc Tĩnh Ngữ sẽ không từ chối, nhẹ nhàng gật đầu, miễn cưỡng thả lỏng eo cô.
Chiêm Hỉ đi tắm, Lạc Tĩnh Ngữ chuẩn bị tài liệu và dụng cụ làm bài tập ở bàn làm việc.
Trong khóa học bồi dưỡng lần này, bọn họ sẽ học cách làm hoa cỏ dại và một số mẫu hoa ít phổ biến tại cấp phiên bản nâng cao, chẳng hạn như hoa hồng cấp cao. Trong đó, chỉ tính riêng cỏ dại đã có mười hai loại, còn có một số loại vải mà Lạc Tĩnh Ngữ chưa từng thấy, một số loại lần đầu tiên anh tiếp xúc với chúng.
Còn có bài tập về nhà mỗi ngày, mất bốn hoặc năm tiếng để hoàn thành, bắt buộc phải làm. Nó sẽ được tính vào thành tích cuối cùng, ảnh hưởng đến việc cấp chứng chỉ. Vốn dĩ anh muốn trở về Thượng Hải vào buổi sáng, trực tiếp đến lớp, nói chuyện với cô giáo Từ, buổi tối sẽ làm bài tập cho hai ngày.
Nhưng bây giờ anh đã trở về, nghĩ mình nên làm luôn, nếu không hôm sau anh sẽ phải thức cả đêm.
Khi Chiêm Hỉ bước ra khỏi phòng tắm, Lạc Tĩnh Ngữ đang dùng kéo cắt vả, thậm chí còn không để ý cô đang đứng phía sau anh. Sau khi cắt xong, Chiêm Hỉ vỗ vỗ cánh tay của anh, Lạc Tĩnh Ngữ quay lại, nhìn thấy cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu xanh, mái tóc dài đã được sấy khô, cô chỉ vào phòng tắm nói: "Tiểu Ngư, anh đi tắm đi."
Lạc Tĩnh Ngữ không chậm trễ, anh cầm quần áo đi vào phòng tắm, ngay sau đó, tiếng nước từ vòi hoa sen truyền ra.
Chiêm Hỉ leo lên giường, chui vào chăn sạc điện thoại, lúc này mới dám xem tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Tiểu Ngư đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô... Chiêm Hỉ đọc từng cái một, cảm thấy rất ấm áp.
Lại nhìn điện thoại, Trì Quý Lan gọi cho cô năm lần, cả buổi chiều, bà ấy chính là thế, biết Chiêm Hỉ sẽ không trả lời, vẫn cứ gọi điện thoại cho cô, thật giống kẻ đáng ghét.
Trì Quý Lan cũng đã gửi rất nhiều tin nhắn WeChat cho cô, dài dòng lê thê, nhưng Chiêm Hỉ không đọc một tin nào, cô ấy xóa đi cuộc trò chuyện.
Chiêm Kiệt cũng gọi cho cô ấy, Chiêm Hỉ nghĩ ngợi, cô gửi WeChat cho anh trai.
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh à, dạo này tâm trạng em rất tệ. Em sẽ đi chơi vài ba ngày. Anh nói với mẹ, đừng liên lạc với em, em sẽ không quan tâm đến mẹ đâu. Bà ấy đã can thiệp vào một việc rất quan trọng trong sự nghiệp của em. Em đã tuyệt vọng với bà ấy rồi, vốn dĩ em đã định tuần sau sẽ đón mẹ đến Tiền Đường chơi. Anh dặn mẹ đừng đến, em không muốn gặp bà.
Rất nhanh Chiêm Kiệt đã trả lời.
[Anh trai Chiêm Kiệt]: Hai người có chuyện gì vậy? Em đi đâu?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Đừng lo lắng em đi đâu, em đã trưởng thành, thích đi đâu sẽ đi đó.
[Anh trai Chiêm Kiệt]:...
[Anh trai Chiêm Kiệt]: Em ăn thuốc nổ à? Sao lại nói năng hùng hổ như thế?
[Bánh Pudding Trứng Gà]: Anh hãy nói với mẹ, em sẽ gọi cho mẹ vào thứ Hai tới để nói rõ ràng. Mấy ngày nữa đừng ai liên lạc với em, kể cả anh. Mọi chuyện khác đều ổn, giờ em đi ngủ đây, tạm biệt.
[Anh trai Chiêm Kiệt]: ???
Chiêm Hỉ không muốn trốn tránh, cô rời xa Tiền Đường mấy ngày, để cô có thể nghĩ đến những vấn đề giữa mình và mẹ.
Vấn đề cần được giải quyết, nếu không sẽ cứ lặp đi lặp lại, như vô số lần đã xảy ra trước đây, cô luôn chọn cách nhẫn nhịn, chống lại một cách thụ động hoặc cho qua. Sự thật đã chứng minh rằng sự thỏa hiệp lặp đi lặp lại của cô là vô ích, hành vi của mẹ sẽ chỉ trở nên càng tồi tệ hơn.
Cô không muốn sống như một con rối dưới sự điều khiển của mẹ, cô không muốn ngồi chờ chết.
Sau khi tắm Lạc Tĩnh Ngữ không sấy tóc mà bước ra ngoài, anh mặc một chiếc áo phông ngắn tay và quần thể thao, Chiêm Hỉ chưa ngủ, dựa vào thành giường nhìn anh. Lạc Tĩnh Ngữ đang định đi về phía cô, Chiêm Hỉ chỉ vào anh, rồi chỉ vào bàn làm việc, nói thủ ngữ: [Đừng tới đây, đi làm việc đi.]
Lạc Tĩnh Ngữ: "..."
Anh lắc đầu cười, xoa xoa mái tóc ướt nhẹp, ngoan ngoãn ngồi xuống bàn.
Chiêm Hỉ tắt đèn đầu giường, cô nằm xuống, cả phòng chỉ còn đèn bàn. Lạc Tĩnh Ngữ đang làm việc trên bàn, Chiêm Hỉ có thể nhìn thấy bờ vai rộng và cánh tay thon dài của anh.
Cô không muốn nghịch điện thoại nữa, buổi chiều đã ngủ, hiện tại cũng không buồn ngủ nên cứ nhìn chằm chằm bóng lưng của Lạc Tĩnh Ngữ.
Anh phát ra âm thanh sột soạt, vai và cánh tay của anh cử động, không biết đang nhuộm hay đang làm gì.
Chiêm Hỉ biết hẳn anh đã làm rất khẽ, dù không nghe được cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nhìn xung quanh, mắt Chiêm Hỉ lại ươn ướt.
Trước đây cô cho rằng tất cả những gì mẹ làm đều là vì tốt cho cô, sao mẹ có thể làm tổn thương mình đây? Tất nhiên cô phải nghe lời mẹ, cố gắng hoàn thành những gì mẹ muốn mình làm và trở thành người mà mẹ muốn cô trở thành.
Suy nghĩ của bản thân không quá quan trọng, nhịn một chút sẽ qua, không thể không ngoan, không thể để mẹ tức giận, phải làm một đứa con ngoan, không thể làm những điều khiến mẹ không vui.
Nhưng hiện tại, cô hiểu được từ trên người Lạc Tĩnh Ngữ, rốt cuộc thế nào là một người muốn tốt cho một người khác.
Đó là một loại tình yêu không bị ràng buộc và vô điều kiện, giống như không khí dịu dàng vây quanh cô, không bao giờ khiến cô cảm thấy ngột ngạt áp lực, chứ đừng nói đến tuyệt vọng và sợ hãi.
Cuối cùng cô cũng biết tại sao mình lại bị Lạc Tĩnh Ngữ thu hút, cô đã sống cực kỳ cẩn thận, sợ hãi và thực sự mệt mỏi.
Tiểu Ngư của cô luôn nói với cô: Được, hãy làm đi! Em có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, em tự quyết định.
Cô giáo Trứng Gà, em thật thông minh, tài giỏi!
Anh thực sự không làm phiền em sao?
Anh học dốt, rất ngốc, điều kiện không tốt.
Anh không muốn làm em tức giận.
Cô giáo Trứng Gà, anh rất tôn trọng em.
Hoan Hoan, em hát đi, anh có thể nghe.
Em thích cái này sao? Tặng cho em!
Oan oan, oan oan...
Hoan Hoan, em cực kỳ xinh đẹp!
Em nhất định sẽ thành công!
Anh ở đây, yên tâm, đừng đau lòng.
...
Nếu sự việc Kỷ Hồng Triết là tiếng còi dẫn cô ra khỏi sương mù, La Hân Nhiên là biển chỉ dẫn dọc đường, còn Tần Phỉ là đèn cảnh báo ở ngã ba đường, thì Lạc Tĩnh Ngữ, chính là bến bờ ấm áp và tự do mà cuối cùng cô đã tìm thấy trong một thời gian dài.