Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Cẩm Hi
Nam sinh tuấn tú cao lớn một bên vác một theo cái túi vải buồm, trên vai còn lại vác một cái khác, hiển nhiên đều là đồ của nữ sinh, đi ở trong cửa hàng thoạt nhìn có chút buồn cười. Nhưng hình như cậu thiếu niên không hề phát giác điều này, vẻ mặt thản nhiên vác cái ba lô phấn lộn kia trên lưng, thế mà lại có thể đem một cái ba lô nữ hồng nhạt kia làm ra một loại soái khí lưu loát hiếm thấy.
"Dung Dung." Thiếu niên quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ, vươn tay gãi gãi tóc, vẻ sang sảng tươi cười khó có được mà lộ ra vài phần ngượng ngùng, "Cậu nói xem tớ nên mua cho cô ấy quà gì mới tốt?"
Nữ sinh nhỏ cùng cậu sánh vai mặt mày xinh đẹp, thần sắc ôn nhu, chỉ là hình như có chút sợ lạnh, cho dù đang ở trong cửa hàng cũng phải khoác thêm một chiếc áo khoác thật dày, khiến cho khuôn mặt vốn không lớn của cô lại càng thêm nhỏ xinh tinh xảo. Cô nghe xong hình như hơi có chút buồn cười, gương mặt cong lên: "Cậu thích cô ấy, vậy mà cậu chưa có tính toán gì sao?"
"Cô ấy giống như cái gì cũng không thiếu, tớ muốn tặng vòng cổ cho cô ấy làm quà sinh nhật." Mục Tiêu gãi đầu cười cười, thoạt nhìn có chút không quá xác định, "Cậu giúp tớ chọn xem?"
Trừ Diệp Dung ra, cậu chưa từng mua quà cho con gái bao giờ, thật sự là đối với ánh mắt của chính mình có chút không chuẩn. Đối với việc mua quà cho Diệp Dung... Dung Dung cùng những cô gái khác căn bản là không giống nhau, cô giống như người nhà của cậu, thời điểm tặng quà cho cô kỳ thật cậu cũng không quá khẩn trương hay cố kỵ gì.
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đi tới khu trang sức. Mục Tiêu vốn có gia cảnh tốt, ông nội Mục lại thường xuyên cho cậu tiền, ngày thường cậu cũng không có ăn chơi đua đòi, nên lúc này cũng tương đối dư dả, không có áp lực gì quá lớn, liền mang Diệp Dung đến thẳng quầy bán hàng.
"Cái này thế nào?" Diệp Dung nhớ lại một chút màu da cùng khí chất của Thi Ngọc, nhìn một hồi sau đó duỗi tay chỉ vào chiếc vòng tay trong tủ kính hỏi người thiếu niên. Vòng tay bạc cũng không phải thứ quá mức quý giá, nhưng nhờ vào thiết kế độc đáo của chiếc vòng lại làm cho nó rạng rỡ lên không ít, giá cũng không phải rẻ. Lại nói trước mắt Mục Tiêu cùng Thi Ngọc còn chưa chính thức hẹn hò, bọn họ vẫn đang trong mối quan hệ mập mờ, vì vậy chiếc vòng này vừa đủ coi trọng, lại không quá mức quý giá khiến người ta phải băn khoăn khi nhận nó.
"Cái này rất độc đáo." Quả nhiên Mục Tiêu gật đầu ngay lập tức đồng tình với ý kiến của Diệp Dung, nhưng hiển nhiên cậu cũng không biết được suy nghĩ của Diệp Dung khi chọn chiếc vòng này, chỉ là đơn thuần cảm thấy nó đẹp, rồi lập tức vẫy tay với người bán hàng, "Chúng tôi muốn xem chiếc vòng tay này."
Cậu vừa nói, vừa lôi kéo tay Diệp Dung, sau đó nhận lấy chiếc vòng tay do người bán hàng đưa tới ướm lên cổ tay cô: "Dung Dung cậu thử xem."
Nhưng mà cậu rất nhanh liền nhíu mày —— vòng tay quả thật rất đẹp, chỉ là...
"Cảm giác hình như không quá... thích hợp?" Mục Tiêu hơi do dự trong chốc lát, rồi mới tìm được từ thỏa đáng, có chút không quá xác định hỏi.
"Thiết kế của chiếc vòng tay này tương đối mạnh mẽ, thích hợp với những người hoạt bát, hoặc là những cô gái cá tính, đeo trên tay sẽ cực kỳ độc đáo." Người bán hàng mỉm cười giải thích thay những thắc mắc của Mục Tiêu, cô ấy giải thích xong cũng không quên săn sóc mà đưa ra đề nghị, "Tiên sinh, bạn gái cậu thực an tĩnh, màu da cũng trắng, kỳ thật có thể thử một chiếc vòng khác xem, mang lên vừa ôn nhu lại có khí chất."
Người bán hàng nói làm Diệp Dung hơi hơi ngẩn người, rất nhanh sau đó liền phản ứng lại, nhanh chóng lắc đầu giải thích: "Chúng tôi chỉ là bạn bè, tôi chỉ cùng cậu ấy tới mua quà."
Theo bản năng, Mục Tiêu quay đầu lại nhìn chiếc vòng tay mà người bán hàng đề cử, vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp Dung đang vội vàng phẩy tay giải thích, đột nhiên hơi hơi giật mình, sau đó thời điểm cô nghiêng đầu nhìn qua, cậu theo thói quen mà cười rộ lên: "Dung Dung, thật sự khá đẹp đấy, cậu có muốn thử một lần không?"
"Không cần, không phải cùng cậu tới mua quà sao?" Diệp Dung lắc lắc đầu, cúi đầu nhìn xuống chiếc vòng có thiết kế độc đáo trên cổ tay chính mình thì thấy không quá thích hợp, rồi lại một lần nữa nhớ tới bộ dáng của Thi Ngọc, rồi nhẹ nhàng cười gật gật đầu, "Tớ cảm thấy, cái này rất hợp với cô ấy. Hay là cũng không vội, chúng ta lại đi tiếp xem sao?"
"Không cần, lấy cái này đi! Cậu nói thích hợp thì khẳng định không thành vấn đề, chúng ta đi thôi!" Thiếu niên vẫy vẫy tay, bảo người bán hàng gói lại, sau đó sảng khoái đi thanh toán tiền, xách theo món quà rời đi.
"Dung Dung, cậu có lạnh không? Cài kín áo khoác vào, nếu không tớ đưa áo khoác cho cậu? Đừng để cảm lạnh!" Thiếu niên một bên tha thiết dặn dò, một bên vừa ra khỏi cửa lại không tự giác được mà ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn lên tên của cửa hàng, có chút suy tư gãi gãi tóc.
"Không lạnh, đừng lo lắng, tớ mặc đủ áo rồi." Cô gái nhỏ cười, rồi đem áo khoác của mình kéo cao lên, vừa ra khỏi cửa hàng thì thấy cậu thiếu niên vội vàng chạy tới phía trước giúp cô chắn gió, ý cười trên mặt càng thêm ôn nhu, "Sắp cuối kỳ rồi, gần đây rất bận sao?"
"Vẫn tốt, kì thi này tớ không có vấn đề gì. Chỉ là tuy rằng hiện tại bà nội không đề cập tới chuyện đính hôn, nhưng bà vẫn muốn tác hợp cho tớ với cậu, vẫn là chú nhỏ tốt, từ lần trước lúc bà nội lừa chú ấy đi xem mắt, lúc sau vừa về tới nơi chú ấy đã phát hỏa lên, vì vậy gần đây bà nội cũng không dám đề cập lại chuyện này với chú ấy nữa." Lúc cậu thiếu niên nói đến vấn đề này, giống như có chút vô lực mà rũ đầu xuống, mặt đầy ủy khuất, "Lại nói chú nhỏ cũng thật là! Tớ cũng không biết nơi nào chọc phải chú ấy, nói chung là cảm thấy thời gian gần đây mỗi lần chú nhỏ nhìn thấy tớ đều trưng ra sắc mặt không tốt. Cậu không biết đấy thôi, mỗi lần chú ấy vừa thấy tớ, tớ đều cảm thấy rét căm căm..."
"Chú nhỏ?" Diệp Dung rõ ràng có chút sửng sốt.
"Còn không phải!" Thấy cô tiếp lời, Mục Tiêu giống như tìm được tri âm, chỉ cảm thấy đầy một bụng ủy khuất cùng bực tức, lập tức mở rộng miệng, hận không thể trút bỏ hết toàn bộ, "Dung Dung tớ nói cho cậu biết, tớ hoài nghi không biết có phải do chú nhỏ độc thân lâu rồi nên không bình thường không, cả ngày cũng không cười lấy một cái..."
Thiếu niên ủy khuất mà lải nhải liền một mạch, Diệp Dung cũng không ngắt lời cậu, cứ như vậy kiên nhẫn nghe hết. Nói chuyện một lúc, đảo mắt một cái đã về đến trường học, Mục Tiêu đưa Diệp Dung tới dưới lầu ký túc xá nữ, nhìn cô xoay người lại, cười khanh khách vẫy tay chào tạm biệt mình.
"Hẹn gặp lại." Cô vẫy tay, ý cười ôn nhu nơi đáy mắt lại càng thêm rõ ràng, "Chúc cậu —— thổ lộ thành công."
Cô gái nhỏ vốn nhỏ xinh, mỗi lần đều phải hơi ngẩng mặt lên mới có thể cùng cậu đối diện. Dưới lầu ký túc xá, ánh đèn chiếu xuống làn da vốn trắng nõn của cô khiến chúng bị nhiễm một tầng ánh sáng gần như trong suốt.
Mục Tiêu trong nháy mắt thất thần.
Chờ cậu phục hồi lại tinh thần, thì thấy Diệp Dung đang yên lặng nhìn mình, mi tâm hơi hơi nhíu lại mang theo vài phần nghi hoặc khó hiểu.
"Được, nhất định không thành vấn đề!" Thiếu niên theo bản năng lắc lắc đầu, mặt đầy tự tin vẫy tay tạm biệt cô. Mắt thấy cô gái nhỏ đã đi tới dưới hiên, rồi biến mất ở góc cầu thang lên lầu hai, cậu có chút chần chờ rồi đứng lại dưới lầu ngơ ngác một lát, lúc này mới cầm theo quà tặng, xoay người đi về phía ký túc xá của mình.
Thời điểm Diệp Dung tắm rửa xong, bọc chăn ngồi trên giường thì di động đổ chuông. Nhìn thấy tên người gọi đến, Diệp Dung hơi có chút ngoài ý muốn, đôi mắt liền sáng lên, nhanh chóng nhận điện thoại.
"A Dung?" Đầu kia điện thoại truyền đến, là giọng nói mang chút trầm thấp quen thuộc của đàn ông.
Cô gái nhỏ bọc chăn ngồi dựa vào tường, khóe miệng không tự giác được hơi giương lên, nhẹ giọng gọi anh: "Chú nhỏ."
"Trở lại ký túc xá?" Mục Nhạc hỏi, lúc sau thì nghe được tiếng "Dạ"khẳng định nhẹ nhàng của cô gái nhỏ, hơi hơi dừng một chút, lại nhịn không được hỏi thêm một câu, "Mục Tiêu muốn cháu đi cùng làm gì?"
"Chỉ là cùng cậu ấy đi mua vài thứ." Diệp Dung hơi hơi do dự một lát, rốt cục vẫn không trả lời cụ thể —— dù sao đây cũng là việc riêng của Mục Tiêu, mặc dù đây là chú của Mục Tiêu, nhưng chưa được Mục Tiêu đồng ý, cô cũng không thể kể chuyện này ra.
Câu trả lời lấy lệ của cô hiển nhiên đã khiến người đàn ông ở đầu bên kia rơi vào trầm mặc. Diệp Dung theo bản năng liền cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên có chút lắng đọng, nhịn không được nhẹ nhàng cắn môi, rồi bỗng nhớ tới những lời Mục Nhạc nói với cô ngày hôm qua, hít thật sâu một hơi, nỗ lực ngăn chặn sự thấp thỏm bất an trong lòng chính mình, lấy gan nói sang chuyện khác: "Chú nhỏ, chú hôm nay... đi làm có vất vả không?"
Thời điểm nói chuyện, trong thanh âm của anh hơi khàn, mang theo một loại mỏi mệt ủ rũ rõ ràng.
""Vẫn tốt." Người đàn ông cũng chiều theo ý nguyện của cô rất nhanh liền chuyển đề tài, nhàn nhạt lên tiếng, "Buổi tối tăng ca một chút."
Tăng ca? Diệp Dung tức khắc sửng sốt, không chút nghĩ ngợi mà truy vấn ngay: "Sao lại tăng ca? Không phải lúc chiều tối chú nói chuẩn bị tan tầm sao?"
"Vốn là muốn tan tầm, nhưng cháu lại có việc, nên tôi tính muốn đem một ít công việc của ngày mai ra làm trước. Nếu cháu không tới, tôi trở về cũng không có việc gì, liền ở lại làm nốt." Thanh âm của Mục Nhạc vẫn nhàn nhạt như cũ, nghe giống như cảm thấy việc tăng ca không có nửa điểm vất vả gì.
Tuy ngữ khí của anh lại bình đạm, nhưng thanh âm mỏi mệt kia căn bản là không lừa được người. Cho dù bị ngăn cách bởi điện thoại, Diệp Dung giống như vẫn có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng làm việc đến tận khuya của anh, bộ dáng cả người mệt mỏi, liền không kiềm chế được đau lòng, vội vội vàng vàng truy vấn anh: "Vậy chú đã ăn cơm tối chưa?"
Ở đầu bên kia, người đàn ông hơi dừng lại một chút, tiếp đó là thanh âm bị nhiễm vài phần xấu hổ, hồi lâu sau mới chậm rãi bật ra hai chữ: "... Quên mất."
"Như thế nào mà đến ăn cơm tối cũng quên?" Cô gái nhỏ lập tức nóng nảy, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo gần như nhăn thành cái bánh bao, thở phì phì quở trách, "Như vậy dạ dày làm sao mà chịu được? Chú mau đi ăn một chút gì đi!"
Cô không chút nghĩ ngợi mà vội vàng nói một mạch, sau đó mới bỗng kinh giác* ngữ khí của mình thật sự quá mức "Thịnh khí lăng nhân"**, lập tức liền khẩn trương, hối hận đến nỗi khuôn mặt đều đã có chút trắng bệch: "Xin, xin lỗi chú nhỏ, cháu không phải..."
(*) Kinh hãi, phát giác
(**) Lớn gan
"Thực xin lỗi A Dung, làm cháu lo lắng." Mục Nhạc không đợi cô nói xong liền đánh gãy lời cô, thanh âm ôn hòa, không hề có nửa điểm tức giận, nếu lắng nghe sẽ thấy còn mang theo ẩn ẩn ý cười trong lời xin lỗi, "Lát nữa tôi sẽ tùy tiện kiếm một nơi để ăn. Chỉ là tôi nghĩ về nhà cũng chỉ có một mình, không bằng ở lại tăng ca rồi đem công việc làm cho xong, cũng không có ai nhắc nhở, nên quên mất..."
Một mình, không ai nhắc nhở... ngay cả ăn cơm cũng quên mất. Diệp Dung vừa tức giận lại vừa đau lòng, thở phì phì cau mày, cơ hồ là buột miệng thốt ra: "Làm sao mà giống nhau? Không phải chú nói... về sau mỗi ngày cháu đều phải ở lại ăn cơm sao?"
Người đàn ông đầu kia hơi hơi dừng một chút, trong thanh âm lập tức nhiễm theo vài phần ý cười: "Ừ... Cho nên về sau sẽ không còn như vậy."
Anh cười rất nhẹ, xuyên thấu truyền qua điện thoại, giống như một cọng lông vũ nhẹ nhàng gãi gãi ở lỗ tai, có chút ngứa. Diệp Dung đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên, nhanh chóng đem chính mình bọc kín lại, vội vội vàng vàng không hề có kỹ xảo dời đi đề tài:
"Chú nhỏ, có phải gần đây Mục Tiêu chọc chú tức giận không? Cậu ấy chính là như vậy, có đôi khi còn chưa hiểu chuyện, nhưng chỉ là sơ ý mà thôi, kỳ thật cậu ấy rất tốt, chú đừng cùng cậu ấy so đo được không?"