Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
**********
Chương 210: Dựa vào tôi dư sức đối phó với gia đình họ Cổ của các người!
Cô biết.
Chỉ cần anh nói được thì sẽ làm được.
Nhưng trên thực tế, cô không hài lòng với mức độ này. Cô muốn dạy cho bà Cổ một bài học, để tất cả bọn họ đều không dễ chịu.
Tuy nhiên, cô không muốn làm phiền Lê Minh Viễn lần nữa, để anh đi làm chuyện gì đó cho mình lần nữa.
Nợ anh đã đủ nhiều rồi.
Cô sẽ trở nên mạnh mẽ.
Sẽ có một ngày, cô sẽ khiến cho người nhà họ Cổ phải quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ của cô.
Sau khi Lệ Minh Viễn rời đi, căn phòng bệnh trở nên yên lặng hẳn.
Tô Noãn Tâm bước đến trước giường bệnh với đôi mắt đỏ hoe, nắm lấy tay của mẹ, cảm nhận được nhiệt độ trên tay đã ẩm lên rất nhiều, không còn lạnh như trước nữa. Tôi Noãn Tâm lúc này mới chịu tin rằng, mẹ của cô đã sống lại.
Trước đó, bà đã chết qua một lần rồi.
Cô siết chặt năm đấm lại, thề từ tận đáy lòng, chắc chắn sẽ không cho bà Cổ và Cổ Thiên Linh dễ chịu! Có chết cũng sẽ không buông tha cho hai mẹ con họ!
Trong văn phòng của giám đốc bệnh viện.
Bà Cổ sắc mặt khó coi gào thét bên trong: “Tao nói cho chúng mày biết, tạo là bà chủ của nhà họ Cố, chúng mày dám bắt người do tao dẫn đến, nhà họ Cổ của tao chắc chắn sẽ không buông tha cho chúng mày đâu!” Cổ Thiên Linh thiếu tự tin nói rằng: “Mẹ. Vừa nãy Tô
Noãn Tâm hình như đã gọi điện cho Lệ Minh Viễn giúp đỡ... Chúng ta vẫn nên rời khỏi đây đi ạ.” Bà Cổ cau mày nói: “Đây là chuyện riêng của nhà họ Cổ tạo, cho dù đích thân Lệ Minh Viễn có đến cũng không thể nhúng tay vào được!” “Thật sao?” Một giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ trước cửa văn phòng vang lên.
Bà Cổ và Cổ Thiên Linh đều quay đầu nhìn về hướng cửa, khi nhìn thấy Lệ Minh Viễn, sắc mặt của Cổ Thiên Linh ngay lập tức trở nên trắng bệch.
Lệ Minh Viễn... Anh thực sự đã đến rồi.
Vì đứa con gái của người thứ ba... Lại đích thân tới đây.
Thực sự coi trọng Tô Noãn Tâm đến thế sao?
Bà Cổ khi nhìn thấy đích thân Lệ Minh Viễn đến, trong lòng có chút thiếu tự tin.
Nghe nói, cậu chủ của nhà họ Lệ này là một người vô cùng khó trêu.
Tuy nhiên, bà ta mới là người có lý!
Là Tô Ngọc Mỹ gọi điện cho Cổ Minh Đức trước, phá hỏng tình cảm vợ chồng của bà ta, ngay cả khi Tô Ngọc Mỹ bị tức chết cũng là đáng đời!
Nghĩ như vậy, bà Cổ lại có thêm chút tự tin, lập tức cau mày nói: “Cậu Lệ đến đây để đỡ lưng cho hai mẹ con Tôi Noãn Tâm sao? Cậu biết Tô Noãn Tâm là đứa con gái riêng của nhà họ Cố chúng tôi sao?”
Lệ Minh Viễn cười lạnh lùng và nói: “Tuy nhiên Tô Noãn Tâm chưa từng xem nhà họ Cổ của bà là gì cả, làm phiền bà Cổ đừng lôi kéo làm quen!”
Cái quái quỷ gì thế?
Bà ta rành rành là bà Cổ sẽ đi lôi kéo làm quen đứa con gái của người thứ ba sao? “Cậu Lệ đúng là biết nói đùa. Cô ta, cũng xứng sao?” “Bà chủ tương lai của nhà họ Lệ tôi, không cho phép bà Cổ suồng sã ở đây! Làm phiền bà Cổ bây giờ đi đến trước mặt vợ chưa cưới của tôi, chân thành nói lời xin lỗi với em ấy, nếu không... tôi không ngại mời Cổ Minh Đức đến đây ngay bây giờ,
Để đích thân ông ta gánh hết mọi hậu quả cho những gì mà hai mẹ con bà đã làm!”
Bà Cổ nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. “Cậu... cậu dựa vào cái gì chứ?” “Dựa vào tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh, dựa vào tôi là người nắm quyền của nhà họ Lê Dựa vào tôi dư sức đối phó với gia đình họ Cổ của các người!”
Cổ Thiên Linh bắt đầu run cầm cập, đi qua kéo lấy mẹ của cô ta: “Mẹ... chúng ta không thể đắc tội với anh ấy. “Tôi tuyệt đối không thể nào đi xin lỗi người thứ ba! Đứa con gái của người thứ ba sinh ra, thì càng không thể "Cảm phiền miệng của bà Cổ sạch sẽ một chút! Nếu dám bôi nhọ mẹ vợ tương lai của tôi lần nữa thì hậu quả tự chịu.” Lệ Minh Viên đột nhiên nghiêm nghị nói, "Tôi... cậu Lệ, đây là chuyện riêng của nhà họ Cố chúng tôi...”
Bà Cổ có chút sợ hãi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng hầu như suýt chút nghe không rõ