Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tô Noãn Tâm cười lạnh lùng và nói: “Cô chủ Cổ trước khi đến đây thì không nghĩ đến sẽ có hậu quả này sao?” “Chị và mẹ chị đã biết sai rồi... Mẹ chị dù sao cũng là một người lớn...Noãn Tâm, nể tình của người chị, em người đại nghĩa không nhớ lỗi của tiểu nhân, những chuyện ngày hôm nay, thì đừng chấp nhặt với mẹ con chị có được không...Chị hứa với em rằng, sau này sẽ không làm như vậy nữa. “Nếu như em đồng ý...sau này chị sẽ yêu thương em như em gái ruột vậy, có được không?”
Bà Cổ trừng mắt nhìn con gái mình với sự tức giận mong muốn cô ta được tốt hơn nhưng không thành, định lên tiếng nói yêu thương như em gái ruột sao?
Tô Noãn Tâm xứng sao?
Lập tức được Cổ Thiên Linh ra hiệu bằng mắt... Bà Cố lập tức ngầm hiểu và không nói gì cả.
Nhưng Tô Noãn Tâm đã nhìn thấy hành động nhỏ này của hai mẹ con họ. “Hơ... chị ruột sao? Cô chủ Cổ đừng kết thân quan hệ như vậy... cũng không soi gương mà xem, cô xứng đáng làm chị ruột của Tô Noãn Tâm tôi đây sao?” “Chính nhà họ Cổ các cô...Các cô tự hỏi bản thân, liệu
Tô Noãn Tâm tôi đây sẽ quan tâm đến không?”
Sẽ không đầu.
Nhà họ Cổ so với nhà họ Lê... quả thực không là cái gì cả.
Cổ Thiên Linh sắc mặt tái nhợt nói: “Nhưng mà Noãn Tâm... mối quan hệ huyết thống của chúng ta là sự thật không thể thay đổi mà!” “Vậy nên cô chủ Cổ cứ luôn miệng nhắc đến vụ này với tôi vào lúc này, chắc chắn không phải muốn làm tôi thấy ghê tởm sao? “Tôi đã cho các người lựa chọn rồi! Còn việc các người muốn làm như thế nào thì tuỳ vào các người!” “Tô Noãn Tâm, cái đồ con gái hoang khốn nạn được sinh ra bởi người thứ ba, đừng có ở đây ức hiếp người quá đáng! Mày thực sự cho rằng tao sợ mày sao! Cậu Lê... cậu nhìn bộ mặt của cô ta kìa, chính là con hoang của loại đàn bà khốn nạn đẻ ra, xứng đáng làm bà chủ tương lai của nhà họ Lệ cậu sao!” “Ngay cả ông cụ Lệ biết được, cũng chắc chắn không cho phép loại phụ nữ này bước vào nhà họ Lệ của cậu!”
Lại lôi cả ông nội của anh ra.
Sắc mặt của Lệ Minh Viễn không thay đổi, chỉ thờ ơ nói: “Chuyện này không cần phiền đến bà Cổ phải lo lắng rồi, ông nội của tôi đã gặp qua Noãn Tâm, ông ấy rất hài lòng với đứa cháu dâu tương lai này”
Bà Cố: “ “Ngoài ra... tôi cảnh cáo bà Cổ lần cuối cùng, làm phiền miệng lưỡi bà sạch sẽ một chút, vợ và mẹ vợ tương lại của tôi không cho phép bà lên tiếng xúc phạm!” “Tôi.” Bà Cố định nói chả lẽ tôi chửi sai sao!
Nhưng bởi sự lạnh lùng trong mắt của Lệ Minh Viễn nên không dám nói tiếp.
Tô Noãn Tâm nghe thấy lời nói của Lệ Minh Viễn, bèn biết ơn nhìn lấy anh.
Hôm nay người này xem là nể mặt mình lắm rồi! Lại không ngần ngại lừa người, làm người khác run rẩy. Cô quả thực đã đến qua nhà họ Lệ và gặp qua ông cụ
Nhưng ông cụ nhà họ Lệ không hài lòng với cô lắm. Lại từng khuyên Lê Minh Viễn đừng có lấy cô làm vợ nữa.
Không ngờ rằng trông Lệ Minh Viễn nghiêm túc như vậy, ngay cả nói dối, sắc mặt cũng không hề thay đổi. “Mẹ ơi... hay là chúng ta... “Không thể nào!” Yêu cầu bà ta quỳ xuống xin lỗi Tô Mỹ Ngọc, cả đời này cũng không thể nào! “Nhưng nếu như bố đến, thì chúng ta nên làm thế nào?”
Cho dù Cổ Minh Đức đến, bà ta dù sao cũng là bà chủ của nhà họ Cố, ông ta sẽ không thể nào làm mất mặt mình ở trước mặt người ngoài đâu!
Còn việc về nhà dạy dỗ bà ta như thế nào thì người khác cũng không hay biết. ít nhất sĩ diện này, không được đánh mất khi ở ngoài!
Nhưng nếu như quỳ xuống xin lỗi người thứ bà Tô Mỹ Ngọc này, e rằng bà Cổ cả đời này đều không thể ngóc đầu lên được.
Tuy nhiên Cổ Thiên Linh lại sợ bố của cô ta!
Lệ
Suy nghĩ một hồi, cô ta lại lên tiếng: "Tô Noãn Tâm... em nhìn xem, mẹ chị dù sao cũng là một người lớn, hay là... chị thay mẹ chỉ xin lỗi...
Trong lúc nói, cô ta đã không có khí phách quỳ xuống trước giường bệnh, thành khẩn nói: “Dì Tô, xin lỗi... cháu thay mẹ cháu xin lỗi dì, và hứa rằng sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa.
Nói xong, cô ta dè dặt nhìn lấy Lệ Minh Viễn.