Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong lòng Lâm Xuân Mạn đang kích động không thôi, làm một động tác OK với cô, sau đó bèn ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Tần Thiên.
Tần Thiên trừng Lệ Minh Viễn một cái, Lệ Minh Viễn dời ánh mắt đi coi như không biết gì hết.
Cuối cùng Tần Thiên đành bất đắc dĩ dậm chân rời đi, Lâm Xuân Mạn giống y như một cô vợ nhỏ, vẻ mặt đầy thẹn thùng sóng vai rời đi cùng anh ta. "Tần Nghĩa, anh cũng chuẩn bị về nhà đúng không... Làm phiền anh giúp tôi đưa Dương Diễm về được không?"
Vốn dĩ Tần Nghĩa không muốn rời đi sớm như vậy, còn chưa được ở riêng với một mình Tô Noãn Tâm đâu đấy... Nhưng cũng biết, có Lệ Minh Viễn ở đây anh ta sẽ không có loại cơ hội này.
Nếu tiếp tục ở lại cũng chỉ bị tức đến nội thương thôi. Dứt khoát lấy lòng Tô Noãn Tâm một lần, gật đầu nói: "Được."
Dương Diễm vội vàng từ chối nói: "Không cần đầu Noãn Tâm, lát nữa mình đón xe về nhà là được." "Được đi nhờ xe miễn phí sao lại không đi. Cậu yên tâm đi Dương Diễm, có chủ ở cùng mình rồi, không sao đâu." "ờm... Vậy được rồi! Thế làm phiền cậu Tần rồi." Tần Nghĩa lơ đãng nói: "Không phiền đâu."
Chỉ cần Noãn Tâm nhớ rằng nợ anh một ân tình là đủ rồi... Không, không muốn ân tình, chỉ cần vẫn nhớ đến anh ta là đủ rồi.
Anh ta sẽ cố gắng trưởng thành, trở thành một người hoàn toàn mới.
Tương lai anh ta nhất định sẽ khiến Tô Noãn Tâm phải nhìn anh ta với cặp mắt khác xưa.
Đợi sau khi mọi người đều về hết, Tô Noãn Tâm nhìn Lệ Minh Viễn nói: "Chú, em muốn đi vào với mẹ em... Nếu như buổi chiều anh bận việc thì mau đi đi." Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Công việc của buổi chiều đều đã dời sang ngày mai, anh đi vào cùng em chăm sóc dì nhé." "Um."
Hai người cùng đi thay đồ kháng khuẩn rồi bước vào phòng bệnh vô khuẩn của Tô Ngọc Mỹ.
Cả thời gian một buổi chiều, Lệ Minh Viễn đều ở bên cạnh Tô Noãn Tầm cùng nhau trực ở trong phòng bệnh. Điều này khiến Tô Noãn Tâm luôn cảm thấy rất yên tâm.
Giữa trưa, Lý Mạnh còn mang tới một phần cơm trưa phong phú, để phòng ngừa vi khuẩn bị đưa vào phòng bệnh, Tô Noãn Tâm ăn ở ngoài phòng bệnh xong mới đi vào.
Lý Mạnh còn mang laptop công việc đến cho Lệ Minh Viễn, sau khi khử trùng xong để Tô Noãn Tâm cùng mang vào trong phòng bệnh đưa cho Lệ Minh Viễn xử lý một số công việc.
Ở cửa phòng bệnh, Tô Noãn Tâm vô cùng cảm kích nói: "Cảm ơn thư ký Lý, hôm nay thật sự vất vả cho anh rồi."
Lý Mạnh cười nói: "Nên làm mà! Tôi cũng không làm gì nhiều... Trái lại là hôm nay lúc Tổng giám đốc đang họp, tinh thần vẫn luôn có chút không tập trung, có lẽ là nhớ đến bà Tô và cô Tô đấy, chắc là nghĩ đến chuyện cô Tô đang rất lo lắng!"
Đáy lòng Tô Noãn Tâm khẽ động, cô nói: "Vậy chú có nói gì không?" "Xưa nay Tổng giám đốc vốn không thích biểu lộ tình cảm ra ngoài, nói ít làm nhiều... Lúc họp còn dặn dò tôi tìm một ngôi biệt thự, còn bảo mua lại luôn để tặng cho cô Tô... Tổng giám đốc đối xử với cô Tô có thể nói là vô cùng tận tâm, có điều cô Tô là vợ tương lai của Tổng giám đốc, đối xử tốt với cô cũng là chuyện nên làm."
Tô Noãn Tâm cười gượng nói: "Nhưng mà tốt quá ấy... Tôi cũng không biết phải bảo đáp chủ thế nào, cảm thấy nhận lấy rất ngại." "Tương lai cô Tô và Tổng giám đốc sẽ là quan hệ vợ chồng, từ xưa đến nay quan hệ vợ chồng vốn là loại quan hệ mắc nợ lẫn nhau dây dưa không rõ... Nếu như tính toán quá rõ ràng thì chẳng khác nào người ngoài rồi còn gì!"
Tô Noãn Tâm cười khan nói: "Dù sao... Cứ có chút ngại nếu nhận lấy... Có điều, những thứ nợ chú sau này tôi sẽ trả dần dần, cả một đời dài như vậy, rồi cuối cùng cũng sẽ trả hết thôi."
Thư ký Lý cười nói: "Tình cảm của cô Tô và Tổng giám đốc tốt đến nỗi khiến người ta hâm mộ... Không ở đây ăn cơm chó nữa, tôi về công ty trước để xử lý một số việc đã."
Thật ra cũng không còn chuyện gì nữa, chỉ là... Tổng giám đốc bá đạo chiều vợ vô lối sau khi online thì không chịu offline nữa.
Đây là muốn cưng chiều đến cùng mà