Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Tiểu bát!!!"
Vân Thường đưa mắt nhìn thất sư tỷ Từ Ngạn đang hối hả chạy ra, không khỏi lắc đầu chán nản, đặt kiếm trên bàn đá kết băng, từng đường lượn sóng dưới mặt bàn đem thanh kiếm của nàng ôm chặt.
"Thất sư tỷ."
Cẩn trọng hành lễ, Vân Thường hỏi: "Không biết sư tỷ đến là có chuyện gì?"
"Cần gì phải hành đại lễ như vậy a?"
Từ Ngạn nhún người ngồi lên bàn đá kết băng, ngón tay trắng nõn tinh mỹ khẽ vuốt vuốt đường vân đang chuyển động trên mặt bàn.
"Đã biết tin gì về sư phụ hay chưa?"
Vân Thường ngây phỗng ra, rồi lắc đầu: "Muội không rõ."
"Hảo, để sư tỷ nói cho ngươi nghe." Từ Ngạn đung đưa đôi chân dài của mình, đảo mắt nhìn xung quanh, rồi nham hiểm cười nói: "Sư phụ có một quả trứng chu sa, nghe nói là của hậu duệ Phượng tộc Diêm Cư mang đến, vừa nãy sư phụ bảo đại sư tỷ đem nó đi hấp. Ta nghe qua trứng chu sa ăn rất ngon, lại còn có thể tăng thêm một vạn năm đạo hạnh, tiểu bát, ngươi đi cùng thất sư tỷ được không?"
"Cái này..." Vân Thường có chút bất đắc dĩ nhìn Từ Ngạn: "Thất sư tỷ, quả trứng chu sa đó là của sư phụ, chúng ta cũng không thể trộm mang đi được. Hơn nữa quả trứng chu sa này lại được hậu duệ Phượng tộc mang đến, khẳng định là vật quý hiếm trên thế gian, không thể tùy tiện như vậy, nếu không lại mang họa vào thân."
"Nhưng mà ta muốn ăn thử." Từ Ngạn ngậm ngón tay, một bộ dáng ủy khuất, vô cùng đáng thương.
"Nếu tỷ muốn ăn, vậy thì đi hỏi sư phụ đi."
Vân Thường thuận tay cầm lấy trường kiếm trên bàn đá kết băng, lại tiếp tục luyện kiếm.
"Nhàm chán."
Từ Ngạn buông ra hai chữ, rồi nhảy xuống bàn đá, hơi đưa mắt nhìn Vân Thường: "Tiểu bát, muội nghĩ chăm chỉ luyện tập như vậy sẽ có thể nhìn đến cửu vỹ bạch hồ núi Dư Ấn sao? muội cũng đừng quên, cũng không quá năm vạn năm nữa, ngũ sư tỷ đã phải gả đến Chu Tước tộc, lúc đó mọi nỗ lực của muội đều hóa thành vô nghĩa cả."
Hai vai Vân Thường thoáng run lên, cũng không nói gì, tiếp tục vung ra những đường kiếm tuyệt mỹ, quét qua một đường trong không trung, hàn quang màu lam chói mắt.
Từ Ngạn sửng sốt, nàng sớm đã không nhận ra đứa nhỏ hai vạn tuổi được Thi Âm dẫn về U Nham sơn của năm đó nữa rồi. Còn nhớ rất rõ, Vân Thường lúc đó chỉ hai vạn tuổi, cả bộ y phục dính đầy máu, bàn tay nhỏ xíu không ngừng nắm lấy ngón tay của Thi Âm. Dáng vẻ lo lắng sợ sệt ấy vẫn còn in rõ trong đầu Từ Ngạn, đứa nhỏ đó ngoài Thi Âm ra thì không chịu nói chuyện với ai hết, không nghĩ lại manh nha trở thành tình yêu. Như vậy thì cũng không có gì đáng nói, nếu không phải Thi Âm là hậu duệ hồ tộc, được đính ước với trữ quân Chu Tước tộc, và nếu như Vân Thường không phải là diễm quỷ.
Diễm quỷ căn bản không có gương mặt, dùng một tấm mặt nạ da người thay thế, như một mảnh vải rách nát cố dùng thêm vải vụn chắp vá vào. Vân Thường là quỷ, nhưng vì địa phần U Nham gần ma giới, cho nên nàng mới có thể lưu lại nơi này, chỉ có điều khi rời khỏi đất U Nham, tự nhiên sẽ hiện nguyên dáng vẻ diễm quỷ.
Có lẽ như Thi Âm cũng biết, và có lẽ Thi Âm cũng chẳng biết, nhưng dù thế nào, đối với Thi Âm mà nói, Vân Thường cũng chỉ là đứa em gái nhỏ mà nàng nhặt được trên đường đến U Nham bái sư.
Từ Ngạn nhìn Vân Thường rất lâu, rồi lại thở dài, nhấc chân rời đi.
Đợi khi Từ Ngạn đi rồi, Vân Thường mới thu kiếm lại, hai vai kịch liệt run rẩy...
"Thi Âm tỷ tỷ..."
...
Trên U Nham sơn không có bốn mùa hay chia rõ ngày đêm như những nơi khác, dù là đêm hay ngày, dù là xuân hay đông, sắc trời cũng không có biến hóa, hơn nữa xung quanh luôn cuồn cuộn tỏa ra nhiệt khí chết người.
Theo tính toán, lúc này cũng là buổi chiều, Từ Ngạn lén lút mò đến phòng bếp, vừa vặn nhìn thấy quả trứng chu sa được đặt trên nệm vải nhỏ.
Có lẽ tối nay sư phụ lại muốn ăn trứng chu sa hấp chăng?
Từ Ngạn nghĩ ngợi một lúc, rồi lại đến chỗ quả trứng chu sa, đưa mắt nhìn quanh.
Gian bếp này là do Thi Âm ngũ sư tỷ quản lý, nàng ấy cũng chịu trách nhiệm nấu ăn cho mọi người ở U Nham điện này. Thế nhưng bây giờ Từ Ngạn không thấy Thi Âm đâu, có lẽ là đã đi hái một ít rau củ về nấu bữa tối rồi. Lúc này không có Thi Âm ở trong bếp ngăn cản, Từ Ngạn liền trộm lấy quả trứng chu sa đặt vào một cái bát lớn, ngâm với nước nóng để tan bớt băng. Trong lúc đó nàng đi tìm một ít rau củ còn sót lại, ném hết vào trong chảo lớn, rồi cho gia vị vào, đảo qua đảo lại, xào xào vài cái. Đến khi hương thơm ngào ngạt bốc lên, Từ Ngạn mới cho quả trứng chu sa ngâm trong nước nóng cho vào trong chảo, hí hửng đem quả trứng chưa bóc vỏ xào qua xào lại.
Nào ngờ quả trứng chu sa rung lên dữ dội, lăn khắp chảo lớn, khiến cái chảo nghiêng trái nghiêng phải muốn đổ. Từ Ngạn hoảng sợ lùi lại một chút, đưa mắt nhìn quả trứng do bị đốt nóng mà lăn lòng vòng khắp chảo, rồi lại khiến cái chảo mất thăng bằng rơi xuống đất. Cái chảo trước khi rơi xuống đất lại đụng phải cái nồi canh bên cạnh, rồi cái nồi cạnh lại đụng ngã chồng bát đĩa mà Thi Âm vừa rửa sạch sẽ. Loảng xoảng âm thanh vang lên, rồi cái chảo nảy lên, tất cả đồ ăn trong chảo rơi ngay xuống đất, phát ra âm thanh lộp bộp lộp bộp.
Mặt Từ Ngạn cắt không còn một giọt máu, vội vàng nhặt chảo lên, lại vì sức nóng trên chảo phát ra mà giật mình thu tay lại, lưng đụng ngã cái bàn, trên bàn lại còn có một khay trứng gà lớn.
Trứng gà lộp bộp rơi xuống đất, Từ Ngạn há hốc mồm, cúi người nhặt lại trứng gà thì thấy quả trứng chu sa vẫn còn lăn lung tung, đụng mạnh cái bếp đang cháy.
"Không!!!!"
Từ Ngạn định ngăn lại, nhưng không kịp, lửa bắt vào tấm màn, bốc cháy dữ dội.
Quả trứng chu sa lập tức lăn xung quanh cái bàn băng, cố gắng xoa dịu cái nóng, chỉ là cả người đều bị hun đỏ, không cách nào giảm bớt cái nóng thiêu người này.
Mặt Từ Ngạn chuyển sang trắng bệt, không còn chút huyết sắc nào, hai chân run rẩy đứng không vững.
"Thiên a..."
Âm thanh vang lên rất lớn, Quân Quân cùng Thi Âm vừa hái rau trở về, nhìn thấy cái bếp biến thành một bãi chiến trường, lại phát hiện Từ Ngạn đang ngồi bệt dưới đất, liền biết ngay hung thủ là ai.
"Quân Quân, mau đưa Từ Ngạn ra khỏi bếp đi."
Quân Quân gật đầu, vội chạy vào đỡ Từ Ngạn đứng dậy, kéo nàng ra ngoài.
Từ Ngạn vẫn còn rất sốc, há hốc mồm, mắt mở lớn, không ngờ chỉ một phút nông nổi nàng đã làm cháy căn bếp.
Lửa quá lớn không thể dập theo cách thông thường được, Quân Quân đành phải thi triển pháp thuật, phóng ra một đạo ánh sáng xám, nhưng lửa cũng không dập tắt được.
"Chuyện gì vậy? Sao lại không dập được?"
Thi Âm cũng không hiểu rõ, theo Quân Quân thi triển pháp thuật, nhưng kết quả vẫn như vậy, không dập tắt được ngọn lửa đang cháy thịnh.
"Tiểu thất, rốt cuộc ngọn lửa này từ đâu ra?"
Từ Ngạn cuống quít nói: "Là do quả trứng chu sa đó, nó đụng ngã cái bếp, rồi... chết!!! quả trứng còn ở trong đó!"
Thi Âm giận dữ quát: "Đúng là hồ đồ, quả trứng chu sa đó là linh vật, khẳng định đây là linh hỏa rồi, pháp lực của chúng ta không khống chế được đâu."
Vừa dứt lời, xà nhà liền rơi xuống đất, một đạo lửa xanh phóng ra.
Thi Âm được Quân Quân kéo lùi về sau, còn Từ Ngạn liền ngã lăn ra một góc, mặt mũi tèm lem tro than.
"Không được rồi, phải báo cho sư phụ."
Quân Quân nhìn sang Thi Âm, nói: "Ngũ sư tỷ, muội đi báo cho sư phụ, tỷ ở đây trông chừng ngọn lửa."
"Hảo."
Từ Ngạn đột nhiên túm lấy cánh tay của Quân Quân, ánh mắt tha thiết: "Lục sư tỷ đừng mà, nếu để cho sư phụ biết, sư phụ sẽ trách phạt tiểu thất a."
"Cho ngươi chừa!"
Quân Quân nói xong liền nhanh chóng bỏ đi, thi triển khinh công đi đến U Minh cung.
Không bao lâu sau, Úc Khuynh Tư cũng đến, trên tay cầm theo một chiếc quạt lông hai mươi nan, nghe qua quạt này gọi Khuynh Hỏa phiến. Chiếc quạt này theo Úc Khuynh Tư không dưới bảy vạn năm, có khả năng dập tắt tất cả linh hỏa, chưa kể còn có thể tạo ra linh phong, linh vũ.
Úc Khuynh Tư nhìn ngọn lửa một lúc, nhíu mày: "Cái này là Diêm La Hỏa?"
"Diêm La Hỏa?" Quân Quân kinh ngạc không thôi: "Đây là bí thuật của Phượng tộc kia mà."
Úc Khuynh Tư chau mày nghĩ ngợi, sau đó vung quạt hai lần, ngọn lửa cũng được dập tắt.
Bỗng, từ trong bếp bay ra một khối cầu màu trắng, trực tiếp đáp vào người Úc Khuynh Tư. Một đốm lửa Diêm La phát sáng, bén vào hồng bào của Úc Khuynh Tư, lập tức bùng cháy.
Khóe môi Úc Khuynh Tư co giật, nâng chân, một phát đá văng quả trứng chu sa sang một góc.
Có lẽ bị đá đau, quả trứng chu sa liền lăn vào kẹt cửa, rồi dính ở trong đó luôn, cả quả trứng rung rung giống như đứa nhỏ ủy khuất đang co người lại mà khóc.
Nâng quạt thổi tắt đốm lửa Diêm La trên ngoại bào, thi triển một ít pháp lực khôi phục lại vị trí vừa bị lửa Diêm La thiêu đốt, Úc Khuynh Tư mới nhấc chân bước đi.
"Sư phụ khoan đã!" Quân Quân chạy đến ngăn Úc Khuynh Tư lại, nói: "Ngài xem, quả trứng chu sa đó..."
Úc Khuynh Tư hơi quay đầu lại, phát hiện quả trứng chu sa bị mình đá một phát rồi tự lăn vào trong kẹt cửa, xem tình hình có lẽ không tự thoát được rồi.
Thở dài một tiếng, Úc Khuynh Tư chầm chậm bước đến, đem quả trứng chu sa ôm lên, dùng Khuynh Hỏa phiến quạt vào quả trứng vài cái, lập tức quả trứng không còn phát đỏ nữa. Quả trứng chu sa hơi cử động, rồi nằm gọn ở trong tay của Úc Khuynh Tư, có vẻ rất nhu thuận.
Úc Khuynh Tư cầm lấy quả trứng đưa cho Quân Quân, nói: "Vừa nãy là do nó phóng hỏa, đem nó đặt vào Tích Thiên hạp đi."
"Vâng, sư phụ."
Khi Quân Quân vừa đón lấy thì quả trứng chu sa lại chuyển động nhanh, giống như bất mãn, từ trong tay của Quân Quân bay trở về trong tay Úc Khuynh Tư.
Úc Khuynh Tư kinh ngạc không thôi, xem quả trứng này cũng chỉ được sinh ra chưa đến mười ngày, có thể chuyển động và phóng hỏa đã là kì tích, nhưng xem bây giờ còn có thể bay a??!!
Quả trứng chu sa nhu thuận nằm trong lòng của Úc Khuynh Tư, cũng không còn giống khi nãy chuyển động kịch liệt nữa, hiện tại lại giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Nhìn lại dáng vẻ chính mình giống như con gà mẹ đang ôm trứng gà, khóe môi Úc Khuynh Tư co giật, liền buông tay, quả trứng chu sa theo đà rơi xuống đất. Quả trứng chu sa lăn vài vòng xung quanh Úc Khuynh Tư rồi lại lấy đà bay lên, chuẩn xác nằm trong tay của Úc Khuynh Tư lần thứ ba.
Dù bỏ xuống theo cách nào, quả trứng chu sa cũng không chịu buông tha cho Úc Khuynh Tư, nàng vội ném nó xuống lần thứ mấy cũng không rõ, sau đó thi triển pháp thuật biến mất ngay lập tức.
Quả trứng lăn trên đất, không còn cảm nhận được khí tức của Úc Khuynh Tư nữa, liền cuống cuồng lên.
Quân Quân nhìn thấy cũng không nỡ, liền ôm nó lên, rồi nói: "Ngũ sư tỷ, tiểu thất, ta đưa quả trứng này đến chỗ Tích Thiên hạp đây."
"Ân, đi mau đi."
Quân Quân cũng không nán lại lâu, ôm theo quả trứng chu sa rời đi, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Từ Ngạn thấy không còn ai nữa, định nhấc chân rời đi thì bị Thi Âm túm lại, ném vào trong bếp.
"A! Ngũ sư tỷ!"
Thi Âm khoanh tay trước ngực, nghiêm mặt nói: "Bãi chiến trường này là do ngươi gây ra, lo mà dọn đi, nếu không dọn kịp trước giờ chuẩn bị cơm tối thì đừng có mong được ăn cơm."
"Không thể nào a!!!!"
Thi Âm phớt lờ, xoay người bước đi, không quên giăng một kết giới trong bếp tránh cho Từ Ngạn bỏ trốn.
Từ Ngạn ngậm ngùi nhìn căn bếp lộn xộn trước mắt, đành phải nuốt nước mắt vào lòng, xách mông lên dọn dẹp.