Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đôi mắt bắt đầu lấy lại ánh sáng, Mạnh Luân nhìn xung quanh thấy ba người Trần Dương vẫn đứng kế bên, anh an tâm sau đó mới nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Hiện tại bốn người đứng trước của một căn nhà, trước mặt là một lối đi nhỏ chỉ đủ một người, còn hai bên là những chiếc gương phản chiếu lại hình ảnh của bọn họ, đây là những tấm gương cao khoảng một mét tám, nhưng lại sang sát nhau, phía dưới chân cũng có, trên trần nhà cũng có, ánh sáng nhẹ nhàng từ đèn điện phát ra chiếu ra anh sáng mờ ảo khiến người nhìn vào không biết đâu là thật đâu là gương.
“Đây là sao.” Trần Dương lúc này mới tỉnh táo mà hét lên.
“Trần Tiểu Dương, cậu nổi điên cái gì.” Túc Nhan đưa tay cốc nhẹ lên đầu Trần Dương.
Trần Dương chỉ đành bĩu môi ôm đầu, không dám nói gì.
“Được rồi, đừng nháo nữa.” Mạnh Luân lên tiếng.
Lúc bốn người còn đang xem xét xung quanh thì một người hai người bước từ trong bóng tối ra chào hỏi:
“Xin chào, anh là Trần Phong đúng không.”
“Là tôi.” Trần Phong gật đầu.
Người phụ nữ xinh đẹp bước lên nét mặt mừng gỡ, muốn đưa tay nắm tay Trần Phong nhưng y nhanh chóng né tránh, mặt lạnh nhìm chằm chằm khiến người phụ nữ cả kinh mà rụt người lại.
“Ngại ngùng, cô ấy là người hâm mộ anh, nên có hơi kích động một chút.” Người đàn ông đi lên trước người phụ nữ, chắn phía trước cười nói.
Trần Phong chỉ gật đầu cũng không đáp lại.
“Ai yo, người chơi cao cấp cũng dám đến đây à.” Lại một người đi ra từ trong một góc tối.
“Hế lô.” Một chàng trai có khuôn mặt trẻ con mỉm cười nói.
“Đại ca.” Người thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi đi lại gần Trần Phong hô.
“Không ngờ lần này tập trung nhiều cao thủ tới vậy.” Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, mặc một chiếc đầm đầy gợi cảm khẽ cười.
“Anh Trần, đây là muốn chúng tôi không có đường ra à.” Nhìn tình cảnh trước mắt Mạnh Luân nhỏ giọng đùa Trần Phong.
“Có tôi, sẽ không sao.” Trần Phong cũng nhỏ giọng nhưng đầy nghiêm túc nó.
“Vậy trong cậy vào anh rồi.” Mạnh Luân khẽ cười.
“Đại ca.” Người thanh niên đứng bên cạnh Trần Phong lên tiếng dò hỏi.
“Đây là Tiểu Quan, lần này tôi kêu cậu ấy vào.” Trần Phong không nhìn Tiểu Quan mà nhìn Mạnh Luân nói.
“Xin chào.” Mạnh Luân khẽ gật đầu.
“Chào anh.” Tiểu Quan ngơ ngác đáp lại.
“Những người còn lại có ba người chơi cao cấp, hai người cao thủ.” Trần Phong khẽ nói bên tai Mạnh Luân.
Anh cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ba người đứng kế bên nhìn hai người có hành động thân mật như vậy đều trợn mắt kinh ngạc.
“Tôi là Romer, cậu ấy là Seo, cho hỏi các cậu đang ở màn chơi nào mà lại đi cùng Trần Phong.” Romer bỏ lơ Trần Phong một bên đi đến trước mặt Mạnh Luân híp mắt hỏi.
Mạnh Luân đối diện với ánh mắt anh ta liền mỉm cười đáp: “Khiến anh thất vọng rồi, tôi chỉ là người chơi sơ cấp.”
Bởi vì Mạnh Luân không có ý đè thấp âm thanh nên những người có mặt ở đây đều nghe thấy, mọi người đều trợn to mắt nhìn nhóm người anh.
“Hừ, ngại sống quá lâu hay sao, chỉ sơ cấp mà đám đi chung với đại thần.” Người phụ nữ lúc nãy bị Trần Phong từ chối khinh bỉ nói.
“Em ít nói đi.” Người đàn ông kế bên khẽ quát.
“Em nói có sai đâu, sao đại thần lại đi chung với nhóm người này không biết.” Người phụ nữ khẽ bỉu môi nói.
“Dì muốn biết tại sao không.” Trần Dương nghe ả ta nói vậy liền khẽ cười nói.
“Cậu, cậu…” Người phụ nữ nghe cậu gọi ả là dì liền tức giận.
Trần Dương nào để ả ta nói tiếp cậu liền ngắt ngang: “Bởi vì chúng tôi thích đó.”
“Cậu…” Người phụ nữ nghe vậy càng tức giận khuôn mặt đỏ bừng cả lên.
“A Thiến, em im miệng cho tôi.” Người đàn ông lúc này quát lớn.
“A Tài, em…” A Thiến uỷ khuất muốn nói tiếp nhưng bị cái nhìn của người đàn ông liền ngậm miệng lại.
“Xin lỗi, em gái tôi vô ý quá.” A Tài khiêm tốn nhận lỗi.
Trấn Dương thấy hắn như vậy cũng không nói gì thêm chỉ lắc đầu tỏ vẻ không sao.
Người phụ nữ nãy giờ mỉm cười nhìn bọn họ tranh cãi xong mới giới thiệu: “Tôi là Sala xin chào mọi người.”
“Xin chào, tôi là Mạnh Luân, cậu ta là Trần Dương, đây là Túc Nhan còn anh ấy là Trần Phong.” Mạnh Luân cũng lịch sự đáp lại.
“Trần Dương, Trần Phong.
Thì ra hai người là anh em, hèn gì.” Romer lặp lại tên sau đó nhận ra.
A Thiến nghe vậy liền xanh mặt.
cuối cùng ả cũng biết mình ngu ngốc cỡ nào rồi.
Sau khi giới thiệu nhau xong mười người cũng quyết định bước đi, đường đi chỉ được một người, trong khi đó đến bốn nhóm người, ai cũng không thể tin tưởng ai.
“Ai dẫn đầu đây.” Sala nhìn con đường phía trước hỏi.
Xung quanh chỉ toàn là gương phản chiếu hình ảnh, ánh sánh mập mờ lúc ẩn lúc hiện, không ai biết được phía trước sẽ xuất hiện cái gì, không ai muốn làm anh hùng liều mạng cả.
“Nhóm chúng tôi đi trước, chúng ta đi nối liền nhau cách năm bước chân.” Mạnh Luân nói.
“Được.” Những người khác đáp ứng.
Năm người Mạnh Luân đứng chụm lại với nhau bàn bạt.
“Tôi đi đầu, Trần Phong anh đi cuối.” Mạnh Luân sắp xếp.
“Không.
Tôi đi đầu, Tiểu Quan đi cuối.” Trần Phong lắc đầu nói, nhưng sau khi thấy anh muốn phản đối liền nhấn mạnh: “Vậy đi, không thể ý kiến.”
Tiểu Quan liền đồng ý.
Mạnh Luân nhìn cậu bé dễ dàng đồng ý liền thở dài chấp nhận.
Cuối cùng đội hình của bọn họ là Trần Phong dẫn đầu, sau là Mạnh Luân, Túc Nhan, Trần Dương cuối cùng là Tiểu Quan.
Những người chơi còn lại cũng xem xét vị trí, bởi vì không ai muốn đi cuối cùng nên đành chơi kéo búa bao để quyết định, anh em A Tài thua là người đi sau cùng.
Đội hình của người chơi cuối cùng là đội Mạnh Luân đi đầu tiên tiếp đến là Sala, sau là nhóm Romer cuối cùng là anh em A Tài.
“Màn chơi này chắc là tìm lối ra.” Túc Nhan nhỏ giọng hỏi.
“Có thể là vậy, nhưng cũng không biết được, trò chơi sẽ không đi quá xa trừ phi nó muốn làm gì đó với nhóm người chơi chúng ta.” Trần Phong nói.
Mạnh Luân từ lúc di chuyển đến giờ luôn im lặng, ánh mắt luôn nhìn bóng lưng phía trước, không hiểu sao anh cảm thấy nó thật quen thuộc, giống như từ lúc bắt đầu nó nên là như vậy, phía trước anh luôn luôn có một người che chắn, bảo vệ.
Cảm xúc bỗng dưng lên, ánh mắt đỏ dần, cố kìm nén nhưng vẫn không được, thầm may mắn vì nơi này không mấy sáng nếu không chắc anh không còn mặt mũi nhìn người.
“Anh Luân.” Túc Nhan khẽ gọi.
Nghe tiếng cô Mạnh Luân khẽ giật mình cố gắng làm giọng của mình bình thường đáp: “Sao vậy.”
“Anh có cảm thấy có gì đó không, giống như rất nhiều rất nhiều người đang nhìn chúng ta.” Túc Nhan khẽ run giọng nói.
Nghe cô hỏi mà anh lúng túng vì từ nãy đến giờ anh không chú ý bất cứ thứ gì ngoài bóng lưng vững trải trước mặt này, đành gật đầu qua loa đáp lại: “Ừm.”
“Hình ảnh phản chiếu trong gương không phải chúng ta.” Trần Phong cảm nhận được sự lúng túng của anh đành nói.
“A, vậy sao.” Túc Nhan gật gù.
“Chú ý quan sát, xung quanh đều là nguy hiểm.” Trần Phong nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe.
Mạnh Luân xấu hổ khẽ gật đầu đáp “Ừm.”
Trần Phong nhìn anh như vậy liền khẽ cười, sau đó lại bất ngờ, không biết đã bao lâu rồi y mới có cảm giác thoải mái như thế này.
Mạnh Luân được y nhắc nhở cũng tập trung vào quan sát, xung quanh ánh sáng rất mờ ảo, những chiếc gương được đặc sát nhau không một khe hở, bóng dáng được chiếu qua tấm kính không giống nhau, có gần có xa có mập có ốm, có cao có thấp.
“Phía trước có lối rẽ.” Trần Phong dừng lại nói.
“Vậy làm sao đây.” Trần Dương lo lắng.
“Tiểu Quan thông báo với bên dưới.” Trần Phong lắc đầu nói.
Tiểu Quan không đáp lời nhưng đã quát lớn ra phía sau, bởi vì đây giống như một căn hầm kín, tứ phía đều chỉ là mặt gương nên khi có tiếng nói lớn một chút thì đều sẽ vọng đi vọng lại rồi truyền đi khắp nơi bên trong nó.
“Tuỳ anh chọn.” Phía dưới cũng rất nhanh có người đáp lại, đều chung một ý kiến là mọi quyết định đều cho Trần Phong.
“Cậu thì thế nào.” Trần Phong nói khẽ vào tai Mạnh Luân, hai người luôn vô ý mà gần gũi với nhau.
Mạnh Luân nhìn ba con đường suy ngẫm một chút rồi nói “Đi thẳng.”
Trần Phong khẽ cười gật đầu sau đó tiếp tục bước đi.
Cứ đi thẳng vài phút là sẽ có hai con đường để lựa chọn nhưng cuối cùng Trần Phong vẫn tiếp tục đi thẳng.
Tiếng cười bỗng nhiên cất lên vang vọng khắp mọi nơi, như gần như xa, trong một ngôi nhà kín nhưng lại có một luồn gió lạnh thổi vào, khiến người khác run rẩy.
“Sao lạnh quá vậy.” Trần Dương vừa run rẩy vừa nói.
Không ai trả lời cậu mọi người đều tập trung cảnh giác nhìn khắp nơi.
Hình ảnh được phản chiếu trong gương bắt đầu vặn vẹo rồi nhoè đi.
Ánh sáng chớp tắt, chớp tắt, từng hồi rồi tắt ngủm.
Trong bóng tối không ai cảm nhận được chuyện khác thường gì, từng cơn gió nhẹ lướt qua.
Đèn lại bắt đầu nhấp nháy rồi sáng lên, Mạnh Luân nhanh chóng nhìn xung quanh… mọi thứ đã thay đổi hiện tại trước mắt anh là một tấm gương phản chiếu hình ảnh của một người khác, vừa xa lạ nhưng cũng đầy quen thuộc.
Tấm gương khá cao, mặt gương bằng phẳng in lấy dáng người như họ đang đứng trước mặt, trong tấm kính người đó chỉ đứng im một chỗ không có bất kỳ động tác nào, mái tóc che đi cả khuôn mặt, quần áo tơi tả, đôi chân trần đứng trên mặt đất, móng tay dài sắc bén, cả người toát ra khí tràng của một con quái vật đang trong tư thế tấn công.
Người ta nói, hình ảnh được phản chiếu lại là hình ảnh được nghĩ đến nhiều nhất, trong tâm hồn của mỗi người sẽ luôn có một hình ảnh không thể quên, tấm kính không chỉ chiếu lại hình ảnh của bạn mà còn là người mà bạn yêu mến nhất.
Mạnh Luân nhìn hình ảnh trước mắt mà ngỡ ngàng, chẳng lẽ thật sự đây là người anh nhớ mãi không quên, nhìn một hồi lại tự giễu chính mình, thật sự không tài nào hiểu nỗi.
Người được phản chiếu trong gương bắt đầu có đông tác, cánh tay từ từ nâng lên những ngón tay sắc nhọn thò ra ngoài mặt gương, hình ảnh đầy chân thật, từ cánh tay đến chân sau đó là cả người đều đi ra bên ngoài.
Nhìn người hoàn chỉnh đứng trước mặt khiến Mạnh Luân hốt hoảng, nhưng sau đó anh cũng bình tĩnh lại, anh không nói gì cũng không làm ra bất kỳ hành động quá khích nào chỉ lẵng lặng đứng nhìn.
Bàn tay đầy sắc nhọn vươn đến trước mặt, móng tay sướt qua gò má để lại một lần vết thương rớm máu, sau đó cánh tay lại được giơ lên lần này nó vung cao, những ngón tay được căng ra hết cỡ sau đó chém thẳng xuống.
Mạnh Luân nhìn bàn tay đang từ từ hạ xuống đầu mình, dù đã từng nhìn thấy uy lực của chúng nhưng anh lại không cảm thấy sợ hãi thay có ý định né tránh, đối mặt với nó chỉ là cảm xúc bình thản mà nhìn.
Không có cảm giác đau đớn cánh tay vừa chạm vào tóc liền tan biến, trước mắt anh bắt đầu vặn vẹo, lúc đầu hai mắt trở nên mờ nhạc sau đó rõ ràng.
Mạnh Luân chớp mắt vài lần mới nhìn rõ phía trước, anh nhìn thấy Trần Phong vẫn như lúc đầu đứng phía trước, đôi mắt đầy lo lắng nhìn anh.
“Tỉnh rồi.” Trần Phong nói.
“Ừm, vừa rồi là sao.” Mạnh Luân khẽ cười hỏi.
“Ảo ảnh do gương tạo ra, tấm gương là sự phản chiếu những điều trong lòng, nó sẽ cho ta thấy những thứ ta muốn thấy đồng thời thêm thắc vào khiến chúng ta né tránh hoặc chóng trả.” Trần Phong đáp nhìn xuống những người phía sau.
“Nếu như lúc đó tôi đánh trả thì sao.” Mạnh Luân khẽ híp mắt hỏi.
“Nếu như một trong hai người gần nhau đã thoát khỏi ảo ảnh thì có thể né kịp hoặc đánh trả, ngược lại ảo ảnh sẽ khiến hai bên ôm nhau cùng chết.” Trần Phong lạnh nhạt nói.
Mạnh Luân im lặng một lúc rồi thở dài.
điều này đồng nghĩa với việc hai người đi chung nhau sẽ bị chúng dẫn dắt tàn sát lẫn nhau.
Không gian tiếp tục chìm vào sự im lặng, những người còn lại vẫn chìm vào ảo ảnh, khuôn mặt của họ biến dạng theo từng cảm xúc được thể hiện ra, trong bóng tối càng thể hiện rõ ràng một sự quỷ dị.
“Tiểu Quan thoát rồi.” Trần Phong nói khẽ.
Mạnh Luân gật nhẹ đầu mắt chăm chăm nhìn hai đứa nhỏ nhà mình.
Lúc này bên trong ảo ảnh Trần Dương nhìn thấy một người mà cậu thầm mong nhớ, nhìn khuôn mặt gần trong gang tức khiến nước mắt không kìm chế được mà rớt xuống, miệng cậu chỉ có thể thều thào gọi một cái tên.
“Dương Dương.” Người trước mặt dùng giọng nói trầm ấm gọi tên cậu, bàn tay đưa lên trước mặt cậu.
Trần Dương nghẹn ngào muốn đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay ấy nhưng không để cậu chạm vào người trước mặt liền trừng mắt nở một nụ cười dữ tợn lấy ra một con dao đâm về phía cậu.
Nhìn con dao càng gần Trần Dương cũng không né tránh, khẽ mĩm cười để con dao xuyên qua người, ảo ảnh biến mất.
“Tiểu Dương.” Mạnh Luân gọi.
Nghe tiếng anh gọi, Trần Dương khẽ chớp mắt để nhìn rõ phía trước, thấy khuôn mặt lo lắng của anh trai mình cùng Mạnh Luân liền khẽ mỉm cười đưa bàn tay trái lên cho ngón cái cùng ngó trỏ tạo thành một vòng tròn, sau đó nháy mắt với hai người biểu thì mình vẫn ổn.
Sau một lúc Túc Nhan cũng bình an thoát khỏi ảo ảnh nhưng khuôn mặt cô tái nhợt đầy mệt mỏi.
“Giờ làm sao, đi tiếp không.” Tiểu Quan hỏi, nhóm họ đã xong nhưng những nhóm phía sau không biết như thế nào.
“Lấy đạo cụ vòng chiếu sáng ra xem thử.” Trần Phong nói.
Tiểu Quan cũng không chần chừ mà lấy ra cột một sợ dây vào cái vòng bật nó sáng lên rồi ném ra phía sau.
Ánh sáng từ cái vòng chiếu đến từng nơi.
Phía sau bọn họ vài bước chân không có ai, xa hơn mộ chút liền thấy được Romer cùng Seo đang thở hỗn hễn quỵ trên mặt đất, có vẻ hai người vừa có một trận chiến, xa thêm nữa hai anh em A Tài vẫn còn bất động, khuôn mặt giận dữ.
“Hai người không sao chứ.” Trần Dương tò mò nhìn hai người đầy chật vật phía sau lớn tiếng hỏi.
“Không sao.” Romer mệt mỏi đáp lại.
“Không thấy Sala đâu.” Mạnh Luân thấp giọng nói.
“Có lẽ cô ấy chọn cách bỏ chạy.” Trần Phong đáp.
Bảy người đứng tại chỗ nghỉ ngơi chờ đợi hai người cuối cùng còn chìm trong ảo cảnh.
Một tiếng thét đau đớn phát ra, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía sau, lúc này A Thiến đang nằm trong vũng máu, bụng bị một cây đào nhỏ đâm vào.
“A Thiến.” Nghe tiếng thét cuối cùng A Tài cũng thoát khỏi ảo ảnh nhìn em gái nằm trong vũng máu liền cả kinh gọi lớn.
Vết đâm không sâu nên tính mạng không có gì chở ngại, Mạnh Luân lấy hộp y tế của mình ra rồi đi lại đưa cho A Tài để anh ta băng bó vết thương cho A Thiến.
Sau khi làm xong anh lấy lại hộp cứu thương rồi trở về bên cạnh nhóm của mình.
“A Thiến, cố lên em.” A Tài nhẹ nhàng động viên sau đó cổng ả lên lưng.
Nhóm người tiếp tục di chuyển.
Trong bóng tối những chiếc gương xung quanh lập loè ánh sáng những hình dáng không giống nhau phản chiếu trên gương như ẩn như hiện.
Trần Phong tiếp tục đi thẳng về phía trước, tất cả ngỏ rẽ trên đường đều bị y bỏ qua, không biết đã đi bao lâu con đường phía trước đã bị một cái gương chặn kín, chỉ còn hai lối rẽ hai bên.
“Đi bên đâu đây.” Túc Nhan nhìn bên phải rồi nhìn sang trái lo lắng nói.
“Tiểu Quan.” Trần Phong không trả lời chỉ gọi ra phía sau.
“Phía trước không còn lối đi chỉ cỏ thể rẽ, ba người muốn đi hướng nào.” Tiểu Quan hiểu ý liền nói lớn ra phía sau.
“Tuỳ mọi người lựa chọn.” Ba người phía sau đồng thanh nói.
Trần Phong khẽ liếc mắt nhìn Mạnh Luân nhẹ giọng hỏi.
“Cậu thích bên đâu.”
“Tuỳ anh.” Mạnh Luân cười đáp.
“Được.” Trần Dương gật đầu sau đó đi vào đường phía bên trái.
Nhóm người vừa rẽ vào liền cảm nhận được từng trận gió lạnh thổi đến, những cái gương xung quanh bắt đầu xao động, sự run chuyển của chúng càng ngày càng mạnh, bắt đầu một lượt đi chuyển hoàn toàn mới.
Những tấm gương dưới chân di chuyển mang theo người đứng trên nó lẫn vào trong những con đường vừa mới tách ra.
Sự hỗn loạn bao trùm lên tất cả, cảm súc dần trở nên hoảng loạn từng tiếng kêu kinh hoàng..