Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Dạ Phi Ưng sãi chân bước đến ôm lấy cô vào lòng. Lạc Y Y chống trả quyết liệt, đánh không được liền cào cấu, đẩy hắn ra khỏi người mình
Nhưng người đàn ông vẫn như cũ, kiên định như pho tượng khổng lồ
Bàn tay to đặt nhẹ trên gáy cô gái mất tự chủ run rẩy như máy massage, giọng nói càng xúc động hơn
Em … em nói thật sao? Em thật sự … mở lòng, cho anh cơ hội?
Nghe đến đây, cô khóc đến lợi hại. Mặc kệ nước mắt sẽ thấm ướt bộ vest đắc tiền làm bằng thủ công kia, vùi đầu sâu trong lồng ngực to lớn kia mà khóc
Bạch Dạ Phi Ưng vừa vui vẻ, vừa đau lòng vỗ về
Y Y ngoan, đừng khóc … anh … anh sai rồi. Anh bảo đảm sẽ không có chuyện này xảy ra nữa
Cô oa oa khóc, hết đánh rồi lại ôm con gấu to trước mặt. Hắn bị ăn đau ngược lại còn hạnh phúc cười, trông có vẻ như đang rất hưởng thụ
Mẹ Lạc đứng ở trên lầu, bàn tay hơi nhăn nheo kéo nhẹ cái rèm nhìn đôi nam nữ phía dưới vườn hoa hồng đang ôm chầm lấy nhau lưu luyến không rời. Chỉ có thể thở dài 1 hơi, mong rằng con gái sẽ không hối hận với quyết định của bản thân
Họ ôm nhau không màn thời gian, cho đến khi mẹ cô đi xuống cố ý kho khan vài tiếng. Hắn mới ý thức được mà buông tay
Lạc Y Y ngại ngùng cách xa hắn 1 chút, nhìn mẹ mình
Bà hướng ánh mắt nhìn tờ giấy đang nằm trơ trọi trên bãi cỏ, lại nhìn con gái mình
Cuộc đời không ai biết được tương lai sẽ xảy ra những chuyện gì. Dù sau này có ra sao … mẹ vẫn luôn đứng về phía con
Hắn thẳng thắng nhìn bà, mở lời
Con sẽ không bao giờ để Y Y chịu thiệt thòi…
Mẹ Lạc liếc cũng không thèm liếc hắn 1 cái, bực dọc nói
Tôi vẫn chưa tha thứ cho những việc cậu đã làm với con gái tôi đâu
Bạch Dạ Phi Ưng đuối lý không thể cãi, im lặng cúi đầu. Bà lại nói thêm
Sau này mong cậu đối xử với con bé thật tốt, đừng để nó chịu ấm ức
Nói xong, bà liền rời đi
Con gái đã lớn, tự có chủ kiến bà không muốn xen vào vấn đề. Nhưng vẫn mãi là hậu phương cho con
Bạch Dạ Phi Ưng dịu dàng nhìn cô, bàn tay to hướng eo cô mà ôm lấy. Lạc Y Y lạnh lùng gạt cái giò heo đó ra rồi bước nhanh vào nhà
Chủ tịch cúi xuống nhặt lấy tờ giấy tai hại dưới đất vo tròn rồi ném vào thùng rác, chạy đuổi theo phía sau luôn miệng gọi
Vợ ơi, chờ anh với
Ai là vợ anh, tránh ra!!!
Y Y ghét bỏ lên tiếng, nhưng ý cười trên miệng hiện rõ
Tối đó, cô ngồi tựa lưng vào cái gối bông mềm mại hình con gấu xám, ôm con trai vào lòng vui vẻ kể chuyện cổ tích
Từ đâu, 1 bàn tay to vươn đến ôm gọn 2 mẹ con. Cũng không khách sáo mà in lên má cô nụ hôn sâu
Tiểu An đang xem gì vậy, có thể kể baba nghe được không
Cô bé quàng khăn đỏ, con chó xói hung ác lắm. Baba tiêu diệt nó giúp con đi
Lạc An ôm lấy ba mình, còn bày ra bộ dạng giống con sói trong cuốn truyện cố gắng mô tả sinh động
Bạch Dạ Phi Ưng cũng không muốn vòng vo, trực tiếp chỉ cái đồng hồ trên tường. Hướng con trai mà nói
Tiểu An ngoan, hôm nay ngủ sớm mới có sức khoẻ. Ngày mai cùng baba đi đánh chó sói được không?
Dạ!!!
Cũng không phải tự nhiên mà chủ tịch lại làm vậy. Vì mấy hôm nay bảo bối ngủ với Phi Yến, hiềm khích của hắn và vợ cũng vừa được giải
Nếu không tranh thủ, chẳng phải sẽ ngu ngốc lắm hay sao?
Tiểu An ngây thơ muốn đánh sói liền nhanh chóng xuống giường, ai ngờ lại bị mẹ mình ôm lấy
Tiểu bảo hôm nay ngủ với mama nhé!
Hắn nghe xong lời vợ mình nói, xung quanh sấm chớp nổ đì đùng
Cục cưng muốn ngủ với mẹ, nhưng vẫn muốn có em để chơi cùng. Lập tức cự tuyệt
Cô ôm lấy con trai, hướng vẻ mặt đắc ý về phía chủ tịch
Không phải chỉ có mình anh biết dùng khổ nhục kế đâu
Bạch Dạ Phi Ưng lúc này -…