Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tay dần thả lỏng mặt Tiêu Nhất Mặc trầm xuống.
Tranh cãi lần trước vẫn còn chưa tan, hôm nay còn dám nói tên Vệ Thì Niên.
Anh khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi lại một câu: “Cô cảm thấy có thể không?”
Ưng Tử cắn môi, hết vía nói: “Tôi cảm thấy...có thể.”
Tiêu Nhất Mặc chán nản, đút tay vào túi quần đi nhanh về phía trước, Ưng Tử không theo bước chân anh, chạy chậm phía sau nhỏ giọng cầu xin: “Anh đừng nóng giận có được không? Gặp bạn bình thường ăn với nhau bữa cơm có gì được chứ? Anh không thể hạn chế cả tự do này của tôi chứ? Anh ấy rất tốt, giống như anh trai của tôi, cũng rất thân sĩ, từ trước đến nay chưa từng có hành động không lễ phép nào cả...”
Tiêu Nhất Mặc càng nghe càng tức giận.
Người phụ nữ này chắc chắn muốn anh tức chết, ở trước mặt anh mà còn dám khen người đàn ông khác.
Một tiếng hét chói tai vang lên, dong dài bên tai không còn, Tiêu Nhất Mặc chỉ đành dừng lại quay đầu nhìn, Ưng Tử đứng lẻ loi không xa lau nước mắt, bả vai run run, đầu cài đóa hoa sơn chi rung rung gục xuống dưới nhìn rất đáng thương.
“Làm sao vậy?” Anh cau mày hỏi.
“Vừa rồi....đột nhiên có gì đó nhảy ra....tôi....sợ hãi.....” Ưng Tử nghẹn ngào lên tiêng, sợ hãi cũng ủy khuất nảy lên trong lòng.
Tiếng ếch trong khóm cây vọng ra.
“Ếch xanh mà thôi, nhát gan như vậy à.” Tiêu Nhất Mặc quát một câu, nhưng mà vẫn quay lạ, vẻ mặt ghét bỏ lau nước mắt cho cô.
Cánh tay bị túm chặt.
Ưng Tử hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, vừa khụt khịt vừa cầu khẩn: “Cho tôi đi được không? Tôi đảm bảo lần này không chọc phiền toái, chỉ là cùng anh ấy nói một chút chuyện về âm nhạc thôi.”
Tiêu Nhất Mặc cảm thấy mình bị quỷ hút hồn rồi lại đi chấp nhận cuộc gặp mặt của Ưng Tử và Vệ Thì Niên.
Có thể là do ánh trăng quá mê hoặc tâm trí, cũng có thể là do ánh lệ quanh mắt Ưng Tử làm người khác quá đau lòng.
Đương nhiên, gặp mặt một mình là không thể nào anh quyết định sẽ đi cùng Ưng Tử đến gặp hắn.
Vệ Thì Niên là một người nổi tiếng, công việc bay đầy trời lại có thời gian rảnh rỗi gặp nhau với Ưng Tử, người qua đường nhìn là biết lòng dạ Tư Mã Chiêu*.
*ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai cũng đều biết.
Còn không phải do Ưng Tử xinh đẹp nên mới có âm mưu này ư?
Hôm sau gặp nhau cũng được để hắn nhìn xem Ưng Tử là hoa đã có chủ, đem những tâm tư không nên có kia thu lại chỉ nên làm tốt việc ca hát của hắn, về sau đừng có mà hẹn Ưng Tử nữa.
Chạng vạng hôm sau, Tiêu Nhất Mặc sau khi tan làm từ công ty để đến với Ưng Tử, Ưng Tử gửi định vị cho Tiêu Nhất Mặc, anh nhìn thoáng qua. Lại là khách sạn lớn kia.
Mí mắt Tiêu Nhất Mặc nhảy nhảy 2 cái, có loại dự cảm không lành xuất hiện.
Lần này Vệ Thì Niên hẹn ở một khách sạn có câu lạc bộ rất bí mật, chuyên dành cho khách quý có thẻ VIP dùng.
Câu lạc bộ ở tầng 36 của khách sạn, phía dưới cùng là một nhà hàng, mỗi tầng có một bộ ghế phong cách và chức năng khác nhau. Vệ Thì Niên đặt bàn vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh chiều tà, tầm nhìn rất rộng rãi.
Vừa nhìn là biết Ưng Tử hôm nay có trang điểm qua, nhẹ nhàng, tóc mái và tóc mai được uốn nhẹ nhàng, nhìn qua trông nghịch ngợm đáng yêu.
Không hiểu sao trong lòng Tiêu Nhất Mặc có chút hụt hẫng.
Ưng Tử lại không phát hiện tâm tư nhỏ của anh, vui vẻ đi theo nhân viên vào trong, Tiêu Nhất Mặc gọi cô lại: “Từ từ.”
“A?” Ưng Tử sửng sốt một chút.
Tiêu Nhất Mặc bước lên một bước, giúp cô sửa lại cổ áo, thuận thế đưa tay cô khoác vào tay mình lúc này mới bước vào trong.
Vệ Thì Niên đã có mặt, đứng lên hướng bọn họ gật đầu chào hỏi.
Ưng Tử vui sướng mà giới thiệu hai người họ: “Đây là Vệ Thì Niên, siêu sao âm nhạc trong nước, Vệ đại ca, đây là Tiêu Nhất Mặc, là....” Cô ngập ngừng, chần chừ nhìn về phía Tiêu Nhất Mặc.
Vệ đại ca? Thân mật như vậy?
Anh nắm tay Ưng Tử thật chặt nhàn nhạt nói: “Xin chào, tôi là bạn trai Tiểu Tử.”
Vệ Thì Niên cười vươn tay: “Hân hạnh.”
Hai người đàn ông nắm tay, nhìn nhau liếc mắt một cái đáy lòng tự ước lượng đối phương như nào, lúc này ba người mới ngồi xuống.
Đồ ăn buổi tối là bữa tiệc kiểu Pháp, đồ ăn dần dần đi lên, Vệ Thì Niên rất cẩn thận, giảng giải cho Ưng Tử ngọn nguồn món ăn, chế biến và thủ pháp như thế nào, lại từ món này nói rộng ra, nói đến từng nơi đất nước, cách ăn nói rất cuốn hút, cử chỉ ôn nhu.
Người đàn ông như vậy, đối xử với một người con gái như vậy chỉ có tính lừa gạt.
Tiêu Nhất Mặc trong lòng cười lạnh một tiếng, chậm rì rì hỏi: “Vệ tiên sinh từ đi nước F?”
“Ừm, có đi qua vài lần, gần đây nhất là để quay chụp MV.” Vệ Thì Niên cười nói.
“Ồ.” Tiêu Nhất Mặc gật đầu, “Tôi vừa nhớ ra lần trước anh yêu đương với Sophia, scandal rất lớn.”
Sophia là người mẫu nước F, lúc ấy là nữ chính trong MV, xinh đẹp nóng bỏng, lúc ấy rất hỗn loạn nghe nói hôn nhau nồng nhiệt với Vệ Thì Niên ở trước cửa khách sạn.
Ưng Tử có chút khó hiểu: “Ơ, sao anh lại biết vậy? Không phải anh không quan tâm đến giới giải trí sao?”
Tiêu Nhất Mặc nghẹn lời.
Đúng là anh không quan tâm, hôm nay anh mới bảo Sầm Ninh điều tra, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, không điều tra thì không biết mà đã điều tra đúng là làm người khác nhảy dựng, từ khi ra mắt đến nay đủ loại tai tiếng.
Anh không tin, Ưng Tử biết như vậy còn khăng khăng một mực thích loại thần tượng này không.
“Đó là giới giải trí vì muốn người khác quan tâm mà bất chấp tai tiếng,” Vệ Thì Niên cười giải thích, “Tiểu Tử chắc là biết, tôi không thích cô Sophia kia.”
“Ha?” Tiêu Nhất Mặc nhướn mày, “Tiểu Tử biết? Sao cô ấy lại biết được?”
Ưng Tử ngửi được có mùi thuốc súng, trong lòng cô quýnh lên, nhanh tay túm chặt tay Tiêu Nhất Mặc dưới bàn quơ quơ, lại thay anh cắt bò bít tết, mềm giọng chuyển đề tài: “Anh nếm thử đi miếng này ngon đó.”
Tiêu Nhất Mặc rất hưởng thụ cắn một miếng.
Thôi, cho Ưng Tử chút mặt mũi chờ khi nào về nhà phải giáo dục lại cô cho tốt.
Bữa cơm này tạm được, Ưng Tử và Vệ Thì Niên nói chuyện rất vui vẻ, đề tài quay xung quanh âm nhạc và giới giải trí, Tiêu Nhất Mặc không có hứng thú đơn giản chỉ lười biếng dựa lưng vào ghế cầm tay Ưng Tử nghịch nghịch.
Cuối cùng sau khi ăn xong điểm tâm, Vệ Thì Niên thu lại nụ cười trịnh trọng nói: “Tiểu Tử thật ra hôm nay anh hẹn em ra là có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Còn nhớ đề nghị lúc trước của anh không? Anh đưa bài đó cho cô giáo sản xuất nhạc nghe.”
Ưng Tử ngẩn người một chút: “Cô ấy...nói thế nào?”
“Có thiên phú bẩm sinh, thanh tuyến rất đặc sắc, là một khối ngọc chưa qua mài dũa,” Vệ Thì Niên thuật lại lời người sản xuất nhạc đánh giá, “Nếu em có hứng thú có thể đến phòng thu âm của anh ở công ty, cho cô ấy nghe qua.”
Chế tác của Vệ Thì Niên là Tôn Đàm, là người sản xuất tác nhạc nổi danh nhất trong nước, ngoài Vệ Thì Niên cô còn sở hữu đĩa hát cũ của ca sĩ Avan, có hơn 10 đĩa nhạc đều được đánh giá rất cao trên toàn thế giới. Đào tạo ra nhưng ca sĩ nổi tiếng cũng là kiệt tác của cô.
Cô ấy am hiểu nhất là phát hiện, phát hiện ra tiềm lực của người mới, năm đó người vô danh như Vệ Thì Niên bởi vì có ánh mắt phát hiện ra châu bảo, cô ấy dốc hết sức lực đào tạo mới thành siêu sao như hôm nay.
Có thể được cô ấy cho phép đây thật sự là vinh quang tột cùng.
Hô hấp Ưng Tử như ngừng lại, như không tin vào lỗ tai của chính mình: “Thật sao? Vệ đại ca....Anh không phải đùa em chứ?”
Vệ Thì Niên bật cười nói: “Anh đùa em làm gì, như vậy đi, nghỉ hè em không có việc gì quan trọng thì đi với anh đến đó, cho cô giáo Tôn nhìn mặt em nhiều chắc sẽ rung động. Em thích âm nhạc như vậy mặc kệ khó khăn gì thì cũng không nên từ bỏ, đúng không?”
Ưng Tử yên lặng nhìn anh, tay cầm muỗng bởi vì kích động mà run nhè nhẹ, há miệng thở dốc, yết hầu nghẹn lại nói không nên lời.
Ước mơ âm nhạc của cô, còn đường tiếp tục sao?
Ưng Tử giật mình, quay đầu nhìn Tiêu Nhất Mặc đang vô cảm nhìn cô, ánh mắt lạnh nhạt.
Nhiệt huyết sôi trào như bị dội gáo nước lạnh, cả người Ưng Tử cứng lại.
“Sao vậy?” Vệ Thì Niên có chút hoang mang nhìn cô, “Có chuyện gì khó xử sao? Nói cho anh biết, anh giúp em nghĩ cách.”
“Vệ tiên sinh,” Tiêu Nhất Mặc ung dung thong thả mở miệng, “Chuyện của Ưng Tử không cần anh lo lắng, tôi sẽ thay cô ấy suy xét kĩ, anh vẫn nên lo lắng quan tâm cho sự nghiệp của mình thì hơn.”
Chân mày Vệ Thì Niên co lại: “Ý của anh là sao?”
Tiêu Nhất Mặc cười cười, ánh mắt lạnh băng: “Ý của tôi là, con đường mà anh nói không phù hợp với Ưng Tử, cô ấy vẫn nên học tập đọc sách tốt là được rồi. Đúng rồi, hôm nay cảm ơn bữa tối, về sau có cơ hội sẽ mời lại anh.”
Anh dùng khăn xoa xoa miệng đứng lên, giơ tay về phía Ưng Tử.
Ưng Tử ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt ngồi không nhúc nhích.
“Tiểu Tử.” Tiêu Nhất Mặc nhìn cô, giọng nói mang theo sự nghiêm khắc.
Ưng Tử mất hồn vía đứng dậy, ánh mắt đen nhánh dần dần nổi lên một tầng nước mắt.
Nhưng mà lúc này đây Tiêu Nhất Mặc không mềm lòng.
Phụ nữ quả nhiên không thể quá chiều chuộng, càng chiều thì được một tấc lại muốn thêm một thước.
“Đi thôi.” Anh nhàn nhạt nói.
Ưng Tử bị anh kéo đi, lảo đảo đi quay đầu nói với Vệ Thì Niên: “Vệ đại ca....cảm ơn anh.....em....”
Từ bất ngờ đến thất vọng luân phiên đến, cô nỗ lực kìm nước mắt, không làm cho mình quá chật vật, nhưng mà cảm xúc lại không theo khống chế âm thanh cuối không kìm được mà run rẩy.
“Chờ chút!” Vệ Thì Niên bỗng nhiên phục hồi tinh thần đuổi theo, vội vàng nói, “Tiêu tiên sinh, anh có ý gì? Vì sao anh lại ngăn cản Tiểu Tử ca hát? Cô ấy rõ ràng muốn đi, anh không thể vùi dập thiên phú của cô ấy được!”
“Cô ấy không cần,” Tiêu Nhất Mặc cũng không quay đầu lại, nói “Anh đừng có xen vào việc của người khác.”
“Anh chẳng qua chỉ là bạn trai của cô ấy, vì cái gì mà thay cô ấy quyết định tương lai chứ?” Vệ Thì Niên không thể tưởng tượng mà nhìn anh, “Tiểu Tử, em phải làm chủ cuộc đời mình đừng làm cho chính mình hối hận.”
Tiêu Nhất Mặc bị câu nói kích động, bỗng chốc quay đầu cười lạnh một tiếng: “Cuộc đời cô ấy chính là tôi, tôi là một nửa kia của cô ấy, không cần anh khoa tay múa chân vào việc của chúng tôi.”
Bầu không khí nháy mắt im lặng.
Ba người đều ngây dại.
Vệ Thì Niên quay đầu nhìn về phía Ưng Tử: “Thật vậy sao?”
Ưng Tử cắn môi, khó khăn gật đầu.
Vệ Thì Niên trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: “Cho dù em kết hôn, cũng không đại diện cho em mất đi quyền làm chủ chính mình,” anh nhìn về phía Tiêu Nhất Mặc, thành khẩn nói, “Một người bạn đời tốt, không nên trói buộc vợ mình, mà nên làm đôi cánh cho cô ấy, cho cô ấy bay cao hơn hiểu rõ tâm tư của cô ấy.”
“Tôi không biết các anh lấy đâu ra cảm giác về sự ưu việt,” Tiêu Nhất Mặc trào phúng nhìn hắn, âm thanh ngạo mạn, “Tôi không cảm thấy, trở thành ngôi sao ca nhạc sẽ ưu tú hơn khi làm vợ của tôi.”
Khẩu khí rất lớn.
Vệ Thì Niên chau mày, cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt.
“Tiêu Nhất Mặc....”
Anh lẩm bẩm nhắc mãi tên, trong đầu ánh sáng xoẹt qua.
“Là anh!” Anh kêu lên, “Con trai của Tiêu Ninh Đông chủ tịch Tập đoàn Tiêu Thị? CEO đầu tư đen?”
Tiêu Nhất Mặc ngạo nghễ nhìn anh: “Đúng vậy.”
“Hóa ra anh là con trai của cô giáo Tôn!” Vệ Thì Niên bừng tỉnh.