Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạo Nhiên sau khi tới bệnh viện liền bế ngay Hạ Linh chạy nhanh vào phòng cấp cứu.
Anh lo lắng đi qua đi lại không biết cô có làm sao không? Khi nảy anh thấy cô ôm bụng không lẽ đứa bé bị gì rồi?
Đúng lúc này ba mẹ Diệp cũng chạy tới gấp gáp hỏi anh:
“Hạ Linh sao rồi con?”
Anh thấy hai người liền cúi đầu.
“Con chào hai bác, cô ấy được đưa vào phòng rồi ạ”
Ba Diệp nghiêm mặt quay qua nhìn anh hỏi:
“Cậu…thật sự là cha của đứa bé?”
Anh lại lần nữa gật đầu và lấy điện thoại trong túi ra đưa tấm hình lên cho hai người xem.
“Đây là giấy xét nghiệm ADN của con và em bé trong bụng.”
Thấy thế ba Diệp tức giận lớn tiếng nói:
“Cậu có biết đứa bé chưa chào đời mà bắt xét nghiệm huyết thống nó nguy hiểm như thế nào không hả?”
“Con xin lỗi, con cũng là vì bất đắc dĩ thôi hơn nữa đây là một bác sĩ có tiếng bên nước ngoài về thực hiện nên bác không cần phải lo, dù sao cái thai cũng là của con thì làm sao con có thể hại nó được.”
Mẹ Diệp thấy tình hình căng thẳng liền xen vào nói:
“Thôi thôi, bây giờ không phải lúc cãi nhau về chuyện này mà hãy lo xem con nó có sao không nè.”
Đèn phòng cấp cứu chợt tắt bác sĩ bên trong cũng đi ra, anh nhanh chóng đi lại gấp gáp hỏi:
“Bác sĩ cô ấy sao rồi?”
“Sản phụ bị sốc tâm lý khá nặng làm ảnh hưởng tới thai nhi may mà đưa đến kịp nên tạm thời đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng người nhà nên cần lưu ý tới tâm trạng của cô ấy vì nếu như tình trạng của cô ấy càng ngày càng tệ thì tỉ lệ sảy thai sẽ rất cao.”
“Dạ cảm ơn bác sĩ.” ba mẹ Diệp lên tiếng.
Phía sau y tá cũng đã đẩy cô ra đi về phòng chăm sóc đặc biệt, ba mẹ của cô thì đi theo về phòng với cô còn anh thì đi theo bác sĩ.
Thấy con gái nằm im trên giường, tay thì đang truyền dịch khiến ông bà không khỏi mắt đỏ hoe vì xót, sao ông bà lại quên mất cô đang mang thai kia chứ, nếu đứa bé thật sự không còn không biết cô sẽ phản ứng như thế nào đây, ông bà thật sự không dám nghĩ tới.
Bên phòng bác sĩ.
“Bác sĩ! Tôi muốn hỏi cô ấy cần cung cấp những chất dinh dưỡng cần thiết gì ạ?”
“Anh yên tâm, gia đình chỉ cần đảm bảo cho cô ấy có một tâm trạng tốt là được, còn về phía bệnh viện sẽ có y tá lo cho từng bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng cho cả mẹ và bé.”
Vì đây là bệnh viện quốc tế nên ăn uống sẽ do bệnh viện lên danh sách mỗi bữa ăn cho phụ nữ mang thai và sau khi sinh nằm lại bệnh viện.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Nói xong anh đứng dậy đi về phòng cô đang nằm, bước vào phòng thì thấy cô đã tỉnh nằm trên giường.
Anh đi lại chào ba mẹ Diệp và hỏi:
“Cô ấy sao rồi hai bác?”
Mẹ Diệp buồn rầu nhìn cô nói:
“Nó cứ im lặng như thế không chịu nói chuyện hay biểu hiện gì cả, khiến bác lo quá.”
Anh cũng quay qua nhìn cô, cô cứ nhìn trân trân lên trần nhà mà không một cảm xúc nào.
Sau đó anh nhìn ba mẹ của cô.
“Hay hai bác về nghỉ ngơi đi, con sẽ ở lại chăm sóc cho cô ấy rồi khi nào khỏe hả vào thăm cô ấy cũng được. Có thể bây giờ tâm lý của cô ấy chưa trở lại như trước được nên hai bác cũng đừng lo lắng quá rồi sẽ ổn cả thôi.”
“Nhưng…”
Mẹ Diệp định từ chối muốn ở lại nhưng bị ba Diệp vỗ nhẹ lên bàn tay ngăn cản.
“Thôi bà! Mình về trước để cho tụi nhỏ nó giải quyết chuyện của nó rồi đến chuyện nhà mình sau? Con cũng cần thời gian để quên đi mọi chuyện bà đừng ép nó quá.”
Mẹ cô suy nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu đồng ý với lời của chồng.
“Vậy hai bác về trước.”
“Dạ, hai bác nhớ đi đường cẩn thận.”
“Được”
Không gian lại trở nên yên tĩnh chỉ còn lại anh và cô.
Anh từ từ đi lại cạnh giường từ trên cao nhìn xuống hỏi:
“Em cảm thấy sao rồi? Có chỗ nào không khỏe không, nói anh, anh đi kêu bác sĩ tới.”
Cô quay mặt qua nhìn ra cửa sổ không trả lời anh.
Anh không tức giận mà chỉ ngồi xuống lại từ tốn nói:
“Chúng ta nói chuyện chút được không?”
Cô vẫn như cũ không lên tiếng.
Anh im lặng một hồi rồi hít một hơi thật sâu nói một cách kiên định.
“Chúng ta kết hôn đi?”
Cô nghe xong tức giận quay qua quát:
“Anh biến đi cho tôi.”
Nhớ lại những lời bác sĩ căn dặn anh đứng lên giữ chặt cô cho cô bình tĩnh trở lại.
“Em đừng có kích động như thế, bác sĩ đã nói nếu em mà còn tình trạng như ngày hôm nay một lần nữa thì sẽ sanh non đấy.”
Cô nghe vậy liền sợ hãi ngồi im lại, tay đưa xuống gắt gao ôm lấy bụng rồi nói khẽ:
“Anh muốn gì? Hại tôi như vậy chưa đủ sao?”
“Anh không có làm gì em cả, chỉ là anh muốn chịu trách nhiệm với em và con thôi.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh lạnh nhạt nói:
“Hôn nhân không tình yêu anh có thể chấp nhận được không?”
Anh cũng không né tránh mà nhìn lại.
“Vậy chúng ta có thể tìm hiểu trước.”
“Anh biết tôi vừa mới trải qua những chuyện gì mà.”
Anh im lặng không nói.
Cô lại lần nữa lên tiếng:
“Tôi không phải là một người tốt.”
“Anh biết đó chỉ là hiểu lầm.”
Cô lắc đầu nước mắt từ khóe mắt chảy ra rồi nghẹn ngào nói:
“Nhưng tôi lại tính kế ngay cả với đứa em gái ruột của mình.”
Anh im lặng không nói cứ để yên cho cô khóc, anh muốn cô trút bỏ hết những sầu muộn của mình rồi mới bắt đầu lại cuộc sống mới.
Cô khóc mãi một lúc sau liền mệt mỏi mà thiếp đi, anh cẩn thận đặt cô xuống giường rồi chỉnh lại tư thế và kéo mền lên đắp cho cô.
Tay cũng đưa lên lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên má mà khẽ nói:
“Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.”
Anh sau khi thấy đã ổn hết mới đi ra ngoài lấy điện thoại ra điện cho ba mẹ.
“Có chuyện gì thế con?” mẹ Nhan lên tiếng.
“Con có chuyện muốn thông báo cho ba mẹ biết đó là hai người sắp có con dâu và cháu nội để bồng rồi.”
Bên kia một tiếng hét lớn vang lên sau đó là giọng vội vàng của mẹ Nhan hỏi:
“Là chuyện từ khi nào? Sau bây giờ con mới nói, còn nữa con dâu của mẹ là ai, nó và cháu nội của mẹ sao rồi?”
“Mẹ bình tĩnh nghe con nói, con và cô ấy xảy ra quan hệ ngoài ý muốn. Cô ấy đang nằm ở bệnh viện điều trị vì bị sốc tâm lý, con điện về chỉ là muốn nói cả nhà chuẩn bị đi rồi ngày nào đó đến bệnh viện thăm cô ấy.”
“Bây giờ mẹ tới đó được không?”
“Không được, tâm trạng cô ấy chưa có ổn định. Với lại cô ấy…không chịu lấy con.”
“Thằng ngốc này, mày làm người ta có bầu luôn rồi mà ngay cả dụ người ta về nhà cũng không được nữa hả? Mày xem lại coi có xứng đáng là con của ba mày không? Ba mày hồi đó cũng im im như mày mà dụ được tao về này.”
Anh đưa điện thoại ra xa tránh tiếng quát của mẹ làm cho ù cả tai.
“Thôi con không nói nữa, con cúp máy đây.”
“Này này mẹ mày còn chưa có nói xong đâu.”
Anh không đợi thêm nữa mà lập tức tắt máy đi, anh biết mẹ sẽ phản ứng mạnh như vậy mà vì bà rất muốn có con dâu lắm rồi nhưng anh vẫn không chịu. Giờ không chỉ có dâu mà còn có cả cháu nội thì hỏi sao không vui mừng như thế.
Anh lắc đầu bất lực rồi trở lại phòng.
______