Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trác Vi Lan suy nghĩ đến chuyện ba mẹ sắp về nhà, nên nắm bắt thời gian liên lạc với thám tử tư.
Nàng dùng tên là hàng xóm của chị cả Trương, tự mang hào quang là khách lâu đời từng trải, hỏi một câu "Có giúp tìm người không" thì đã được đối phương xem trọng, mới đánh chữ xong đã nhận được điện thoại.
"Xin hỏi có yêu cầu gì?"
Giọng vui vẻ, rõ ràng, có thể so với một người dẫn chương trình.
"Tôi..." Trác Vi Lan tự biết miệng mình không kín, lo lắng sẽ nói nhiều, vô thức nhìn Mạc Sương.
Mạc Sương hiểu ý, chủ động mở miệng; "Chúng ta muốn tìm một người, có bức ảnh chân dung và nơi anh ta từng xuất hiện."
Trác Vi Lan vừa nghe được như vậy, phát hiện thứ mà bọn họ nắm giữ quả thực quá ít, không có cách nào so sánh được với hơn chục trang thông tin mà chị cả
Trương đưa ra lần trước, chột dạ bồi thêm một câu: "Bức ảnh chân dung rất giống..."
Trinh thám không để ý, sảng khoái đồng ý: "Không thành vấn đề, các người có tiện gặp mặt nói chuyện không?"
Trác Vi Lan nghĩ đến gặp mặt chính diện nói chuyện sẽ rõ ràng hơn, yên lặng tính toán lúc rảnh, Mạc Sương lại không do dự, nói một câu: "Không tiện, chúng tôi gửi bức ảnh chân dung và tình huống sơ lược cho cô được không?" "Được." Trinh thám cười nói: "Gửi đến điện thoại này đi, ngày mai tôi đi điều tra, khi tra được một số manh mối sẽ liên lạc lại với hai người."
Với thời gian hai ba câu nói đã giải quyết xong, Trác Vi Lan cảm thấy quá nhanh, không để ý tới có chỗ không đúng, lại nghe Mạc Sương mở miệng đặt câu hỏi: "Tiền công thì sao?"
"Có được kết quả rồi hãy nói, tôi làm việc toàn là vì hứng thú, sẽ không gài bẫy người khác, nếu các người không yên tâm thì có thể hỏi cô Trương, tôi đều lấy giá hợp lý, còn tặng những phục vụ khác."
Những phục vụ khác?
Trác Vi Lan nghe thấy hơi sửng sốt, với tính hướng của chị cả Trương và giọng nữ vui vẻ muốn mở* của trinh thám này, vừa tưởng tượng phần mở đầu, Mạc Sương ở bên cạnh đã bình tĩnh đáp: " Ừ, cô đi điều tra trước đi."
*có nghĩa là muốn giải thoát khỏi nỗi phiền muộn trong lòng bằng cách nói đến chuyện thủ dâm hay nghĩ rằng đây là cách duy nhất để vơi đi nỗi uất ức trong lòng.
Trinh thám cũng không nói nhảm, đáp lại nói tạm biệt.
"Hả? Chỉ như vậy thôi sao? Quá tùy tiện rồi." Nàng thấy Mạc Sương nghiêm túc chụp bức ảnh chân dung: "Chúng ta có nên dặn dò nhiều thêm không? Ví dụ như phải giữ kín bí mật, đừng kinh động đến người khác, nhất là phải chú ý đừng hỏi thăm bạn học cũ của ba chị ở đồn cảnh sát..."
Mạc Sương im lặng nghe, động tác chụp hình vẫn không ngừng, sau khi gửi xong lại bỗng chốc ngẩn ra.
Bởi vì nghe được ba chữ "ba của chị".
"Khụ khụ." Trác Vi Lan lại bắt gặp Mạc Sương cau mày, không nói tiếp nữa, cầm điện thoại lên mang theo ý muốn lập công chuộc tội: "Để em làm, có thể chị không quen sử dụng điện thoại này..."
Trình độ chụp ảnh của Mạc Sương không ra hình dáng gì, gật đầu với nàng, xoay người đi về phía tủ.
Trác Vi Lan tranh thủ nhìn thử.
Mạc Sương đang mở khóa kéo của vali, lục ra bản báo cáo về vụ tai nạn xe hơi lần trước, lật ra một trang đặt ở trước mặt nàng: "Em gửi nơi chiếc xe dừng lại và thời gian xảy ra tai nạn đi, có thể sẽ cung cấp cho trinh thám một số mạch suy nghĩ."
Trác Vi Lan nói được, cúi đầu làm theo, cuối cùng đưa tin nhắn cho Mạc Sương: "Chị xác nhận, Thật ra tin nhắn chính là một bản vẽ chân dung cộng thêm thời gian địa điểm trên báo cáo, dựa theo đánh chữ, không xảy ra sai sót gì lớn, Mạc Sương liếc nhìn đã gật đầu, đợi âm tin nhắn vang lên, khẽ thở dài.
Trác Vi Lan nghe được: "Sao vậy? Chị lo sẽ không tra được sao?"
"Không phải." Mạc Sương quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vali: "Vi Lan, chúng ta về nhà thôi."
Trác Vi Lan kinh ngạc: "Nhà nào?"
"Nhà của chúng ta."
——
Bọn họ không đợi đến khi ba mẹ về, ra cửa đón xe về nhà.
Mạc Sương không mang theo vali của mình, Trác Vi Lan thì xách một chiếc túi nhỏ, tùy ý cầm mấy bộ quần áo nhét vào trong, dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạc Sương thì mỉm cười nói lải nhải, nói tới một số chuyện trước kia.
Đã nhiều năm như vậy, Trác Vi Lan không đếm nổi những bộ quần áo chưa từng mặc, hoàn toàn không cần phải mang theo mấy bộ quần áo ra bên ngoài, nhưng nàng nghe được "Nhà của chúng ta" thì trong tim khẽ động, hơn nữa lại
đối diện với ánh mắt chân thành của Mạc Sương, những kí ức lại không nghe lời hiện lên trong đầu.
Năm thứ hai đại học ấy, nàng cũng nghe được một câu nói của Mạc Sương mới quyết định ở chung, lén dọn đồ rời khỏi nhà, là chiêu tiền trảm hậu tấu.
Trác Vi Lan là một người cảm tính, mỗi lần đối diện với Mạc Sương có ký ức lúc 18 tuổi, sẽ luôn nhớ tới một số chuyện của quá khứ, luôn muốn giữ chặt, tái hiện hạnh phúc.
Trước khi Mạc Sương mất trí nhớ không có thời gian cùng nàng nhìn lại quá khứ, ngược lại sau khi Mạc Sương mất trí nhớ thì cái gì cũng tò mò, cái gì cũng nghiêm túc nghe, chờ nàng nói xong sẽ nở một nụ cười rạng rỡ, giúp nàng xách vali, hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói: "Nhanh lên, ba mẹ sắp về rồi."
Trác Vi Lan nắm lấy bàn tay mà Mạc Sương đưa tới, đi theo chạy chậm ra ngoài.
Họ chạy một đoạn trên con đường rợp bóng cây bên ngoài nhà ba mẹ, gặp phải một chiếc xe taxi mới vừa chở khách xong.
Sai khi ngồi lên xe, Trác Vi Lan vừa quay đầu lại, nhìn thấy nhà của ba mẹ dần dần nhỏ đi ở trong tầm mắt, rõ ràng là danh chính ngôn thuận, nhưng trái tim lại đập loạn, bàn tay được Mạc Sương cầm lấy cũng hơi nóng lên.
Mạc Sương giống như sáu năm trước vậy, nắm tay nhau đi suốt chặng đường.
Trác Vi Lan mở cửa kính xuống để đón làn gió đang lùa vào, tận hưởng ánh nắng ấm áp giữa trưa, thoải mái thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hạnh phúc của nàng không kéo dài được bao lâu.
Không giống với quá khứ, bọn họ xuống xe, không phải đối mặt với căn hộ nhỏ ấm áp, mà là một ngôi biệt thự mà bọn họ đã tốn rất nhiều tiền để xây khi kết hôn, và một người đàn ông mặt không cảm xúc ngồi ở trên sô pha.
Mọi thứ đều không giống.
"Ba." Mạc Sương dừng bước, vô thức đứng chắn phía trước Trác Vi Lan: "Ba đến đây lúc nào?"
Ba Mạc nhìn đồng hồ đeo tay: "Nửa tiếng trước, quả nhiên con sẽ về nhà."
Hai chữ về nhà nói đến cắn răng nghiến lợi, mang theo sự giễu cợt, tiếng nói vang lên trong phòng khách trống rỗng khiến người khác khó chịu.
Lúc đầu Trác Vi Lan bị dọa sợ đến choáng váng, nghĩ là ba Mạc tới để tính sổ "Đại nghịch bất đạo " trong cuộc điện thoại kia, yên lặng rụt lại phía sau Mạc Sương không lên tiếng, nhưng nàng ẩn núp không có nghĩa là nàng điếc, nghe được lời mở đầu không khách sáo của ba Mạc, rất sợ sẽ xuất hiện những lời càng khó nghe hơn, nàng khẽ cắn răng tiến lên hai bước, nắm tay đứng cạnh Mạc Sương.
Ba Mạc nhìn các hành động của nàng ở trong mắt, không hài lòng cau mày.
"Ba có chuyện gì sao." Trác Vi Lan không nghĩ ra được xưng hô thích hợp, dứt khoát lượt bỏ, nhắm mắt đặt câu hỏi.
"Ngồi xuống trước đi." Ba Mạc dùng ánh mắt ra hiệu trên chỗ trống của ghế sô pha, quay đầu dặn dò: "Dì Phương, pha trà."
Dì Phương run rẩy bưng nước trà đã chuẩn bị xong tới.
Mạc Sương để vali xuống, dẫn Trác Vi Lan tìm chỗ ngồi, nhưng không chọn chỗ mà ba Mạc ra hiệu.
Trác Vi Lan ngửi thấy một mùi thuốc súng.
Ba Mạc không thích chờ đợi, ngoài cười nhưng trong không cười ném ra một câu hỏi: "Con sống ở đây vui không?"
"Không tồi, chúng con rất thích nơi này." Mạc Sương trả lời, nhưng cũng mang theo Trác Vi Lan.
Ba Mạc không nói lời nào, ánh mắt quét đến trên người Trác Vi Lan.
Trác Vi Lan cho là câu tiếp theo sẽ nhằm vào phía mình, cảm thấy căng thẳng, vô thức nắm chặt tay của Mạc Sương, nắm lấy không nặng không nhẹ, có chút sức, thẳng lưng đối mặt với ba Mạc.
Nhưng ba Mạc lại không khai đao với nàng, đập tập tài liệu trên tay xuống bàn uống trà nhỏ.
Tập tài liệu không chịu được sức lực nặng nề, đúng lúc mở ra.
Trác Vi Lan nhìn thử, nhìn thấy rõ ràng là danh sách tài sản, mà điều khoản quanh co ở phía trên, hình như ý sơ lược là...
Nàng sững sờ.
Bản thỏa thuận này là phần lớn tài sản của Mạc Sương chuyển tới tên của nàng? "Kết hôn rồi lập gia đình rồi, ngay cả họ của mình là gì cũng đều quên rồi?" Ba Mạc cười nhạt: "Nếu không phải Thẩm Hải nói, ba còn không biết toàn bộ tiền của con đều chạy đến nhà họ Trác."
Trác Vi Lan sợ hãi xác nhận danh sách phía trên, Mạc Sương nhìn tài liệu, mím môi không nói, không hiểu hiện kinh ngạc quá lớn.
Nhưng ba Mạc không cho bọn họ cơ hội suy nghĩ, hùng hổ dọa người: "Nếu như không mất trí nhớ, thì bước tiếp theo của con có phải là chuyển cổ phần của công ty ra ngoài không?"
Mạc Sương không trả lời.
Trác Vi Lan đối diện với ánh mắt chán ghét của ba Mạc, đã hiểu rồi.
Cháu ngoại và con gái ruột, sao ba Mạc có thể thiên vị Mạc Thẩm Hải chứ? Một là bởi vì Mạc Thẩm Hải tố giác, hai là bởi vì Mạc Sương ở trong mắt ba Mạc đã thành một người dính lấy vợ, một người ăn cháo đá bát muốn chỉnh chết người trong nhà, nếu phát hiện trễ một bước, sợ rằng ngay cả tập đoàn X cũng được tặng đi.
Cả đời của ba Mạc để ý nhất hai chuyện, một là thể diện, hai là sự nghiệp.
Mạc Sương có thể bí mật giao hết tài sản cho nàng, địa vị sau khi kết hôn rõ ràng dễ thấy, khiến ba Mạc cảm thấy rất mất mặt, Mạc Sương mất trí nhớ, tạm thời không thể đến công ty giúp đỡ, trong mắt chỉ còn lại nàng, gánh vác thân phận người thừa kế của nhà họ Mạc, có sự uy hiếp tiềm ẩn đối với tập đoàn X.
Trác Vi Lan kinh ngạc vì sự xuất hiện của tập tài liệu này, nhưng có thể hiểu được lý do đằng sau.
Mạc Sương không phải là hạ thấp tư thế để làm nàng vui vẻ, cũng không phải là cả ngày yêu con dâu đến mức u mê say đắm, chỉ là muốn nói chuyện ly hôn, tự giác mắc nợ, cố gắng hết sức để đền bù mà thôi.
Mạc Sương là một người thông
minh lanh lợi, biết rằng một số bất động sản sẽ dễ dàng chuyển nhượng trong thời kỳ hôn nhân, định làm trước khi làm thủ tục ly hôn, lúc này mới nhìn giống như là giao hết tiền đến nhà vợ.
"Ba hiểu lầm rồi." Trác Vi Lan cảm thấy tình hình đặc biệt, trước hay sau khi Mạc Sương mất trí nhớ đều không nên bị sự chỉ trích của ba: "Khi đó chúng con..."
Mạc Sương chợt mở miệng, cắt đứt lời của nàng: "Ba, con muốn đưa tiền của con cho vợ con, thì có vấn đề gì?"
Tiền của con, vợ của con.
Trác Vi Lan nghe đến chói tai, ba Mạc thì càng không cần phải nói, hiểu lời này thành khiêu khích, lập tức giận: "Không thành vấn đề! Cút ra khỏi nhà họ Mạc, ba không loại con gái như con!"
Khi chữ cút được nói ra, Mạc Sương lại thờ ơ mỉm cười: "Ba chắc chắn?"
Ba Mạc không nói thêm gì nữa, mặt lạnh đứng lên, dặn trợ lý chuẩn bị xe, dáng vẻ tạm biệt quyết không dây dưa.
Trác Vi Lan trơ mắt nhìn ba con gái nhà họ Mạc đi lên con đường đoạn tuyệt quan hệ, cho dù như "Đầu sỏ" bị kẹp ở giữa, cũng cảm thấy không thể cứ ngây ngốc mặc kệ như vậy.
Nàng muốn ngăn cản, cũng không dám chạy đến khiêu khích trước mặt ba Mạc, gấp gáp kéo tay áo của Mạc Sương, giọng mềm mại khuyên nhủ: "Đừng như vậy, nói chuyện đàng hoàng..."
Mạc Sương vốn đang xụ mặt, nhìn nàng sắp khóc lại thở dài, đưa tay ôm nàng vào trong ngực an ủi.
Trác Vi Lan không từ bỏ tiếp tục khuyên: "Nói chuyện lại với ba đi, em không cần số tiền này..."
Trong giọng nói của nàng mang theo sự nức nở, Mạc Sương mềm lòng, liếc nhìn ba đã đi ra ngoài hai bước, không nhanh không chậm nói một câu: "Hạng mục của Bảo Lăng vẫn do con đang bàn, ba thật sự muốn cắt đứt quan hệ với con ngay lúc này sao?"
Trác Vi Lan không ngờ là cách nói này, nàng ngây người.
Mà ba của Mạc Sương cách đó không xa, cũng vì vậy mà dừng bước..