Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giọng nói của Trác Vi Lan ngọt ngào mà thanh thúy, rống lên thường chọc người ta cười, bị nhầm là đang làm nũng ăn vạ.
Nhiều lần, nàng suy nghĩ ra một cách giả vờ hung dữ, hạ thấp giọng điệu, nghiến răng nghiến lợi nói xong, mặc kệ đối phương nhấc tay liếc qua như thế nào, nàng vẫn biểu hiện ra "Em xem chị có thể nói như thế nào" thành thạo.
Lần này, Trác Vi Lan cũng làm như vậy, phía trước làm rất tốt, nhấc tay nhìn theo con búp bê mèo trắng trong ngực, lúc sau mới phát hiện có gì đó không đúng.
Một loạt câu oán giận người khác của nàng đều hoàn thành trong trạng thái ôm con búp bê.
Nàng suýt chút nữa căng mặt duy trì vẻ bình tĩnh, cẩn thận liếc mắt nhìn ba Mạc.
Quả nhiên, ba Mạc chỉ ngạc nhiên trong phút chốc khi nghe thấy phản bác, hiện tại đã ung dung nở nụ cười, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha lẳng lặng nhìn nàng giả vờ.
Trác Vi Lan cảm thấy bản thân bị nhìn thấu, xấu hổ túm lấy búp bê mèo trắng.
"Vi Lan nói rất đúng." Mạc Sương đúng lúc lên tiếng: "Cô ấy có quyền nghe những thứ này."
Trác Vi Lan nhất thời được tiếp thêm sức mạnh, ngón tay nắm chặt con búp bê rốt cục cũng thả lỏng, ưỡn ngực ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái khôi phục bộ dáng bình tĩnh đồng thời nhìn về phía ba: "Đúng, con muốn cùng nhau nói chuyện."
Ba Mạc chấp nhận điều kiện của hai người bọn họ: "Được."
"Vi Lan, ngồi xuống đi." Mạc Sương nắm lấy tay nàng nhẹ giọng nói, dẫn đầu đi về phía sô pha.
Trác Vi Lan chú ý tới tay kia của Mạc Sương cũng cầm búp bê gấu nhỏ, không hiểu sao nàng cảm thấy được an ủi, ôm chặt con mèo trắng trong ngực.
Nếu búp bê bọn họ ôm là một đôi, vậy thì càng thú vị hơn rồi.
Mang theo chút suy nghĩ lung tung thất thần, Trác Vi Lan không còn căng thẳng nữa.
Sau khi ngồi xuống, nàng tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn văn kiện đặt trên bàn trà, thoáng nhìn hai chữ "Bảo Lăng", đoán được đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Ba Mạc cho rằng Mạc Sương nói từ chức trước những dự án đã ký kết không đếm xuể là không thể, bản thân giải quyết không được lập tức tới tìm cu li làm việc.
Đúng như suy nghĩ của cô, đám người ba Mạc ngồi xuống, câu đầu tiên đã thể hiện rõ mục đích đến đây: "Mạc Sương, ba biết con muốn từ chức, nhưng công việc phải có đầu có đuôi, con không nên vô trách nhiệm như vậy."
"Chủ tịch, kỳ nghỉ con yêu cầu vẫn chưa kết thúc." Mạc Sương đúng mực trả lời: "Kỳ nghỉ là do ba phê chuẩn, muốn truy cứu trách nhiệm, có phải nên bắt đầu từ ngọn nguồn không?"
Mặt Ba Mạc lạnh lùng: "Mạc Sương, hiện tại không phải lúc con nổi giận, hoàn thành công việc mới là chuyện quan trọng nhất."
Mạc Sương nhún nhún vai: "Xin lỗi, con đang nghỉ phép."
"Con nhất định phải cùng ba tranh cãi về ý nghĩa của những chữ này sao?" Ba Mạc vỗ bàn giận dữ mắng: "Con muốn nói, chúng ta tìm ra hợp đồng, tìm luật sư đến từ từ soi mói chữ à!"
Hợp đồng? Luật sư? Trác Vi Lan vốn đang theo dõi trận chiến, nghe thấy hai từ tượng trưng chính thức này cảm thấy lo lắng, nàng quay đầu quan sát phản ứng của Mạc Sương.
Mạc Sương lại không căng thẳng chút nào, kéo lại quần áo của con búp bê gấu nhỏ bị xộc xệch, thản nhiên trả lời: "Cho dù ba thắng, con thật sự không chịu trách nhiệm, kết quả cũng là sa thải hoặc bồi thường tiền, loại chuyện nhỏ này con không quan tâm, có cần thiết không?"
Ba Mạc sửng sốt.
Trác Vi Lan nhìn thấy ba Mạc bị nói mơ màng, tràn đầy ngưỡng mộ Mạc Sương.
Thật là hả hê quá đi! Những cách giữ thể diện mà nàng nghĩ lúc trước đều là ý kiến cùi bắp, giống như Mạc Sương, một đại lão "anh mà làm khó được tôi" mới là phương thức oán giận chính xác!
Lúc trước ba Mạc tức giận nói những lời tàn nhẫn vô nghĩa, nghe Mạc Sương phản bác như vậy, ông ta không nói gì một hồi rồi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, ôn nhu dùng giọng nói tình cảm: "Mạc Sương, ba biết con chán ghét ba, nhưng ba đang nói chuyện của công ty, không liên quan đến tình cảm cá nhân.
Lúc trước con cũng vì dự dán Bảo Lăng mà hao tâm tổn sức rất nhiều, con nhẫn tâm để nỗ lực trôi theo dòng nước sao?"
Mạc Sương im lặng.
"Chỉ còn lại một bước cuối cùng." Ba Mạc thấy có chuyển biến, tăng thêm sức tiếp tục khuyên bảo: "Chúng ta buông thành kiến xuống, trước tiên qua cửa ải này thật tốt được không?"
Mạc Sương vẫn không nói gì.
Trong phòng khách có một vẻ yên tĩnh áp lực mà quỷ dị, gió thổi vào cửa sổ phát ra tiếng động và âm thanh tách tách ngắn ngủi của những thiết bị điện bị tắt từ trong phòng bếp xa xa vọng lại, ba người bọn họ không nói một lời nào, duy trì tư thế ngồi yên, tất cả hành động đều rất nhẹ nhàng, ngay cả động ngón tay cũng sợ người khác phát hiện.
Trác Vi Lan ngồi gần đó, nghe được tiếng hít thở của Mạc Sương dần dần dồn dập, trong lòng không biết làm sao, cô đang do dự phải không? Điểm mà ba chọn đánh vào thật sự là rất chính xác, Mạc Sương là một người nghiêm túc kiên trì, không thích bỏ dở nửa chừng, càng không muốn phụ bản thân mình, từ chức là rời khỏi tập đoàn X, buông tay mặc kệ là thử thách nguyên tắc xử sự làm người từ lâu của cô.
Từ góc nghiêng nàng nhìn thấy Mạc Sương rũ mắt xuống, đột nhiên cảm thấy không cần phải phân cao thấp với ba, cắn môi bối rối một hồi, cuối cùng nàng vẫn vươn tay nắm tay Mạc Sương, nhẹ giọng nói: "Trong lòng chị nghĩ thế nào thì trả lời như thế đi."
Mạc Sương nắn nắn đầu ngón tay của nàng, gật đầu: "Ừm, em đã từng nói không nên cất giấu tâm sự."
Ở khoảng cách không xa, ba Mạc nghe được cuộc đối thoại của hai người và cũng giống như Trác Vi Lan cho rằng sắp thành công, ông ta đặt cho Mạc Sương một bậc thang, "Mạc Sương, công ty thật sự rất cần con."
"Phải không?" Mạc Sương cười khẽ một tiếng: "Vừa rồi ba nói, ba biết con chán ghét ba sao?"
Ba Mạc kinh ngạc, nụ cười có chút cứng đờ.
Mạc Sương lại không cho ông ta cơ hội kịp phản ứng: "Ba biết con ghét ba mà vẫn mặt dày xông vào cửa như thế hả?"
"Xông vào?" Ba Mạc thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Ba là ba của con, con nói chuyện như thế à."
Mạc Sương quan sát từ trên xuống dưới lần nữa, bình tĩnh trả lời: "Ồ, suýt chút nữa con quên mất."
"Mạc Sương, con có ý gì? Chúng ta đang nói về công việc, đây không phải là lúc nóng giận."
Mạc Sương gật đầu: "Đúng, ba mượn thân phận một người ba xuất hiện ở nhà chúng con, sau đó lại nói muốn nói chuyện công việc."
Nghe ra ý tứ chế giễu, ba Mạc câm miệng không nói nữa, mặt không cảm xúc chăm chú nhìn Mạc Sương đang cười có chút giả tạo.
Trác Vi Lan cũng không hiểu.
"Mạc Sương, cô và dượng của con nhất định sẽ chịu hình phạ." Ba Mạc hắng giọng nói: "Sau khi Mạc Thẩm Hải ra khỏi trại tạm giam, ba hoàn toàn chưa từng quản cậu ta.
Cậu ta được ông bà nội con đón đi, sau này sẽ không làm phiền con nữa.
Sai lầm trước kia, ba sẽ từ từ sửa đổi, con cần gì phải mang theo oán hận hùng hổ dọa người vậy."
Không biết Mạc Sương cảm nhận như thế nào, nhưng Trác Vi Lan nghe được những lời này thấy rất khó chịu, nàng muốn nói một câu đập vào mặt ba Mạc.
Dù ông ta có sẵn sàng chấp nhận sai lầm, nhưng người khác sẽ tha thứ cho ông ta sao?
Nàng không tự chủ được mím môi, Mạc Sương nhìn thấy, khẽ vuốt mu bàn tay nàng để tỏ vẻ an ủi, sau đó lại mang theo bất mãn của nàng trở về: "Ba cảm thấy sai lầm của ba chỉ có lỗi tin vào cô thôi sao?"
Ba Mạc phiền não buông chén trà xuống, đánh bốp một tiếng vang giòn: "Con lại muốn tính toán nợ cũ ở lễ tốt nghiệp với ba sao? Mạc Sương, ba xin lỗi rất nhiều lần, cũng đã thể hiện thành ý trong buổi lễ kỷ niệm cựu sinh viên cuối cùng rồi, thấy mẹ con vẫn nghe xong bài phát biểu, con còn muốn thế nào nữa?"
"Chỉ có hai sự kiện này sao!" Mạc Sương không thể chịu đựng nói chuyện nhẹ nhàng nữa, cô nổi giận đùng đùng phản bác: "Lúc con mới vào công ty, ngoài mặt thì ba nói tin tưởng con nhưng thật ra đã sớm chuẩn bị lựa chọn rồi, sẽ kiếm người khác thay thế còn bất cứ lúc nào!"
Sắc mặt ba Mạc trầm xuống: "Đây là chuyện làm ăn."
"Được, đây là chuyện làm ăn, chúng ta nói chuyện tư đi." Mạc Sương cười lạnh: "Ba năm qua, con và mẹ có chỗ giống nhau, ba muốn con thay đổi và sống theo ý của ba, lấy đó tìm được một chút liên hệ ba con.
Trước kia con ngu ngốc làm theo, bây giờ thì đã thấy rõ rồi, không cần phải để ba giày vò, bởi vì ba và mẹ đều là loại người giả dối giống nhau!"
Mạc Sương mắng thỏa thích, nghe vậy, Trác Vi Lan hơi sửng sốt.
Ba Mạc là người bị chỉ vào mắng cũng giận quá hóa cười: "Ba là người giả dối sao?"
"Không đúng sao? Hai người đều thích ngụy trang trước mặt con, một người thì giả vờ làm một người ba liều lĩnh, một người lại giả bộ làm ra vẻ quay đầu là bờ."
"Ba ngụy trang lúc nào!"
"Ba rõ ràng không thể tha thứ cho mẹ, còn phải giả vờ rộng lượng trước mặt người khác mà trút hết tức giận lên người con."
Ba Mạc nổi giận: "Ba trút giận lên người con sao? Ba đã cho con bao nhiêu tiền!"
"Ồ, ba còn dùng tiền để đo lường tình cảm à? Được rồi, tính toán cả luôn đi, con không cho là số tiền con kiếm được cho tập đoàn X trong ba năm qua ít hơn tiền học phí và chi phí sinh hoạt trong mười tám năm qua." Vẻ mặt Mạc Sương lạnh lùng nói xong, cô đưa con gấu nhỏ trong ngực cho Trác Vi Lan.
Trác Vi Lan run rẩy nhận lấy, liếc mắt nhìn ba Mạc tức giận đến phát run, nghĩ thầm:
Đừng quên chứ? Mạc Sương một chút cũng không giống người nhà giàu có, trước đại học cô chỉ tiêu tiền vào những thứ cần thiết.
Sau khi học đại học cô lại lấy các loại học bổng và đầu tư thành công đã trở thành truyền thuyết của trường bọn họ.
Chi phí lớn nhất là chi phí kết hôn và mua nhà cửa, một phần khác thì bị ba Trác kiên quyết bao trọn, một phần khác thật sự có thể tương xứng với công lao ba năm qua, ba Mạc mang theo hợp đồng dự án Bảo Lăng đến, thật sự không khó chịu trong lòng sao.
"Con..." Ba Mạc đương nhiên sẽ không tính toán, tức giận đến phát run, chỉ vào Mạc Sương nghiến răng nghiến lợi nói không nên lời.
Nguyên nhân bên trong cũng không phải như Trác Vi Lan đã nghĩ, mà là ông ta biết rõ trong quá trình nuôi lớn Mạc Sương tiêu phí không thể thiếu tiền riêng của vợ.
Về phần tiền riêng trong túi có bao gồm tiền chu cấp của tình nhân hay không vẫn là một vấn đề không thể nói rõ ràng.
Mạc Sương oán trách người khác rất có sách lược, chọc ba Mạc nổi giận còn cô thì tỉnh táo lại, mỉm cười, không nhanh không chậm sử dụng chiêu tiếp theo: "Ba, ba còn nhớ một năm trước con bị theo dõi, phản ứng của ba là gì không?"
Ba Mạc hít sâu một hơi, uống trà mới trả lời: "Là do ba sơ suất không suy nghĩ đến cảm nhận của con, nên sẽ tìm người theo dõi thật tốt."
"Không phải." Mạc Sương nhìn thoáng qua Trác Vi Lan, nói với ba Mạc: "Ba đã quên rồi sao? Phản ứng đầu tiên của ba là hỏi con có ngoại tình không."
Trác Vi Lan khiếp sợ.
"Khụ khụ." Ba Mạc lộ vẻ khó xử, hắng giọng giải thích: "Ba chỉ nghi ngờ hợp lý, bị người ta theo dõi rất có thể là thám tử tư, con không có kẻ thù, đương nhiên..."
"Không phải, ba cho là hợp lý bởi vì con là con gái của mẹ, chảy dòng máu của mẹ, trong xương cốt có gien không chung thủy." Mạc Sương ngắt lời ba Mạc.
Ba Mạc thở dài, lần đầu tiên ông ta không phản bác mà cúi đầu xoa xoa tay, động tác sa sút tinh thần hơi gù lưng không hợp với bộ âu phục thẳng tắp trên người ông ta.
Nghe đến đó, Trác Vi Lan đã không còn thoải mái như một người vợ thật sự đẹp trai nữa, nghĩ đến sự hoảng sợ cực độ của Mạc Sương khi bị ba hỏi "có ngoại tình không", nàng vô cùng khó chịu nắm chặt tay Mạc Sương nhẹ nhàng cọ xát.
"Những lời này đã đè nén trong lòng con rất lâu rồi." Mạc Sương nắm tay Trác Vi Lan, chậm rãi nói: "Ba, con hiểu ý ba coi Mạc Thẩm Hải là người thừa kế, thiên vị cô, cũng hy vọng ba tôn trọng quyết định của con.
Con không muốn liên quan đến tập đoàn X nữa, cũng không muốn trở lại nơi gọi là Mạc gia nữa, con chỉ muốn sống thật tốt với Vi Lan thôi."
Ba Mạc ngẩng đầu, nhìn Mạc Sương không nói một lời nào, trong mắt dường như đã ngấn lệ.
Trác Vi Lan không dám nhìn cảnh này.
Từ nhỏ đến lớn, lần nàng cãi nhau với ba mẹ lớn nhất là năm vội vàng kết hôn nên có bất đồng ý kiến, chưa từng có khúc mắc phức tạp như vậy, không có cách nào tưởng tượng được nỗi đau khổ của Mạc Sương, nàng cũng không thể thay đổi thói quen xấu là không phân biệt trường hợp đã mềm lòng, dứt khoát cúi đầu, phí công đùa nghịch hai con búp bê đáng yêu trong lòng.
Con búp bê gấu nhỏ đứng không vững trên đùi của nàng nên ngã trái ngã phải.
Mạc Sương cầm con gấu nhỏ suýt chút nữa rơi xuống ôm vào lòng, xoa xoa con búp bê hoạt hình ngây thơ hồn nhiên luôn luôn mỉm cười, cô hít sâu và nói: "Xin hãy buông tha cho con đi."
Sự nhẫn nại của ba Mạc rốt cục cũng đến cực điểm.
Phải ra về sau cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, ông ta không thèm nhìn sắc mặt của các cô, thong thả đứng dậy, sửa sang lại trang phục, tiện thể nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, trên mặt không có một chút biểu cảm dao động, có vẻ hơi chết lặng.
Ba Mạc lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, trợ lý bên ngoài lập tức đi tới, làm bộ như không thấy tất cả những chuyện khác thường xảy ra, thu dọn tài liệu rồi đi theo sau, sau khi đi ra ngoài với ba Mạc còn chu đáo đóng cửa nhà giúp các cô, nhẹ như không có tiếng động nào.
Từ đầu đến cuối, Mạc Sương không nhìn ba Mạc mà chỉ mê mẩn vuốt đầu con gấu nhỏ trong ngực.
Trác Vi Lan không quấy rầy, nàng cảm thấy Mạc Sương cần yên tĩnh.
Sau khi ba Mạc đi không lâu, dì Phương ra ngoài sân cho bọn họ nói chuyện đã quay lại, còn cầm theo một nắm hành lá, bà ấy nhìn thấy Mạc Sương đang chơi đồ chơi nên tưởng là cô đang vui, cười tủm tỉm nói: "Hành lá dì trồng thật sự mọc ra rồi, các cháu xem, lớn lên rất tốt..."
Trác Vi Lan vội vàng so ra hiệu im lặng: "Suỵt."
Dì Phương xấu hổ, dùng tạp dề lau tay vội vàng đi vào phòng bếp.
"Dì Phương." Mạc Sương lại lên tiếng: "Trong sân nhà chúng ta có trồng hành à? Dì có thể dẫn cháu đi xem thử không?"
Dì Phương không quyết định được nhìn về phía Trác Vi Lan.
Trác Vi Lan thấy Mạc Sương có hứng thú, gật đầu: "Chúng ta cùng đi đi."
Tâm sự nghiêm túc lập tức cắt đến hoạt động trồng rau nhàn nhã.
Các nàng cất đồ xong rồi ra ngoài, theo con đường nhỏ đi ra đằng sau, đi tới đi lui, Mạc Sương liếc mắt nhìn một phương hướng nào đó, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt.
Trác Vi Lan nhìn theo, nhìn thấy biển số quen thuộc và bóng dáng mơ hồ của người ngồi sau, nàng biết đó là ba Mạc.
Trác Vi Lan hơi lo lắng, đuổi theo khoác cánh tay Mạc Sương, ngọt ngào gọi: "Bà xã."
"Hả?" Mạc Sương dừng bước, giúp nàng điều chỉnh mũ che nắng, cởi dây thắt lại thành nơ con bướm càng thêm xinh đẹp.
Trác Vi Lan cười ngây ngốc: "Không có gì, gọi một tiếng thôi."
"Được rồi." Mạc Sương nâng cằm nàng hôn nhẹ: "Không có gì, hôn một cái thôi."
Trác Vi Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:
Mạc Sương có tâm trạng chiếm tiện nghi, rất tốt.
——
Trở về từ chủ đề viện bảo tàng, họ đi đến sân sau để trải nghiệm cuộc sống của một nông dân trồng rau, hái một vài quả ớt nhỏ mà dì Phương trồng.
Dì Phương cho rằng ớt chưa chín hẳn chắc chắn sẽ không có mùi vị gì cả, một lần hái xuống rồi đi đi xào hết, kết quả ớt nấu chín xong sẽ có mùi vị, tất cả mấy món ăn đều đậm đà mùi vị, làm cho các nàng ăn đến đầu đầy mồ hôi giống như đi đánh giặc.
Trác Vi Lan ngã xuống sô pha uống sữa, lười biếng xem quảng cáo trên ti vi, ngay cả giơ tay đổi kênh cũng không muốn dùng chút sức lực nào.
Mạc Sương có thể ăn cay, giúp đỡ nàng ấn điều khiển từ xa, thỉnh thoảng lại cho nàng ăn một quả dâu tây tránh cho nàng uống sữa ngọt ngấy.
Thời khắc nhàn nhã hưởng thụ như vậy lại có một cú điện thoại gọi tới, trên màn hình điện thoại di động của Trác Vi Lan hiển thị hai chữ "Mễ Thẩm" hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nàng.
Trác Vi Lan vốn là tùy ý liếc mắt một cái, thấy rõ lập tức ngồi dậy, nhai dâu tây trong miệng rồi nuốt xuống, điều chỉnh giọng nói ngọt ngào nhất, bảo Mạc Sương cầm giấy bút, chờ mọi thứ chuẩn bị mới nhận điện thoại: "A lô, xin chào."
Mễ Thẩm là ba bên A, nàng không thể nói chuyện nghiêm khắc, chỉ tùy ý nói: "Buổi trưa Vi Lan tốt rồi, ăn cơm chưa? "
"Ăn xong rồi, còn cô thì sao?"
"Tôi cũng ăn rồi, trước tiên vừa gọi điện thoại cho cô để nói một chút về chuyện thiết kế." Mễ Thẩm không nói nhảm nhiều mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Bây giờ cô có thời gian không?"
"Có, cô nói đi."
"Trong điện thoại nói không được rõ lắm, có tiện gặp mặt không?"
Trác Vi Lan nhìn đồ uống giải khát trên bàn trà, thật vất vả nàng mới chọn xong bộ phim truyền hình đang chuẩn bị xem, cộng thêm chiếc chăn mềm mại đang đắp trên đùi, nàng cắn răng ngồi thẳng, làm cho sự ấm áp hội tụ hóa thành không khí lạnh lẽo: "Cũng tiện."
Mạc Sương ho nhẹ.
"Tôi có thể dẫn theo người nhà không?" Trác Vi Lan mím môi nói bổ sung.
Mễ Thẩm nở nụ cười: "Đương nhiên có thể, tôi rất vui vì có thể gặp mặt Mạc tổng để nói chuyện một lát."
"Tôi không phải Mạc tổng." Mạc Sương ở bên cạnh nói: "Cô có thể gọi tôi là Mạc Sương, hoặc là...!bà Trác."
Trác Vi Lan bóp chặt tay cô, nhịn xuống không cười.
So với các nàng vẫn cố chấp duy trì nói chuyện nghiêm túc thì Mễ Thẩm có cái gì nói cái đó, cười ha ha sau đó tỏ vẻ: "Vẫn là gọi Mạc Sương đi, các cô cùng đi cũng được, không cần thể hiện quá nhiều ân ái là được."
"Được." Đối phương tùy ý, Trác Vi Lan cũng không cần dặn lòng nói chuyện khách sáo như thế, sau khi bàn bạc xong đi đâu nàng cúp điện thoại, xoa tóc Mạc Sương đang nằm trên đùi nàng: "Phải lên đường rồi, bà Trác."
Mạc Sương nắm chặt tay nàng, dùng hai má cọ cọ lòng bàn tay: "Thời gian vẫn còn sớm, nửa tiếng sau chúng ta hẵng lên đường."
"Phải thay quần áo chứ."
"Cũng vậy." Mạc Sương chớp chớp mắt nhìn nàng: "Tôi giúp em thay được không?"
Trác Vi Lan nghĩ ngày hôm nay của Mạc Sương đã trôi qua rất khổ sở nên đồng ý.
Trong phòng thay đồ đa phần là quần áo của cô, Mạc Sương không biết làm thế nào để tìm thấy một cái đặc biệt rõ ràng, nhanh chóng chọn cho cô hai bộ.
Còn Trác Vi Lan ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bỏ đi lựa chọn màu sắc trắng nhạt, nàng cầm lấy một bộ váy khác muốn thay, lại nhìn Mạc Sương: "Chị...!Đừng nhìn chằm chằm vào em thế."
Mạc Sương từ phía sau nói lên, lần lượt cởi từng cúc áo từ dưới lên, gối lên vai nàng nỉ non: "Tôi nói muốn thay đồ giúp em."
Trác Vi Lan lẩm nhẩm đọc "Ngày hôm nay của Mạc Sương không dễ dàng", nhịn xuống đầu ngón tay sờ tới sờ lui của cô, chỉ dám rên rỉ vài tiếng, đợi quần áo ở nhà cởi đến khuỷu tay nàng mới mềm nhũn oán giận kêu lạnh, lại được cô hôn môi cẩn thận an ủi.
Nàng nhìn Mạc Sương trong gương, thấy rõ khóe môi hơi nhếch lên, không khách sáo giật giật cánh tay tránh đi.
Mạc Sương thấy nàng muốn chạy, cô lập tức đưa tay kéo theo nàng di chuyển qua bên chỗ quần áo đã cất, cọ tới cọ lui không xong.
"Rốt cuộc là chơi hay là thay quần áo thế." Trác Vi Lan vội vàng cầm lấy váy.
Mạc Sương nở nụ cười, tìm khóa kéo từ từ kéo ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nàng.
Trác Vi Lan cảm thấy trong đầu người này chắc chắn đang nghĩ làm sao để cởi ra, vì không muốn mình bị cảm, nàng đã cướp lấy váy và mặc vào.
Kỳ quái chính là chiếc khóa kéo trơn tru dưới tay Mạc Sương lại bắt đầu đổi tính muốn đùa giỡn nàng.
Trác Vi Lan dày vò cả buổi cũng không xong, đành bất đắc dĩ cầu xin cô giúp đỡ, chờ Mạc Sương đi lên thì cúi đầu phó thác cho trời, nàng nghĩ mình sẽ không tránh khỏi bị trêu chọc vài cái.
Mạc Sương hết lần này tới lần khác vòng co thay đổi tính cách, kéo khóa kéo, mặc áo khoác, chọn vòng cổ nàng nói rồi giúp nàng đeo lên, ngay lúc mặt dây chuyền rơi ở giữa xương quai xanh, cô hài lòng vuốt ve viên kim cương, đầu ngón tay khẽ chạm vào nàng.
Trác Vi Lan lại có chút không cam lòng, bắt lấy Mạc Sương: "Này."
"Sao vậy." Mạc Sương tỏ vẻ vô tội.
Trác Vi Lan đi giày cao gót, vừa lúc hôn lên sẽ không tốn sức, lúc nàng từ bị động thành chủ động áp cô ở trên gương, đúng lúc có áo khoác lót phía dưới, mềm mại ấm áp, váy rơi xuống nhấc lên rất dễ dàng mà không để lại một chút dấu vết nào.
Thời gian nửa tiếng để lên đường cũng không đủ, các nàng vội vàng đến điểm hẹn đúng ba giờ, Mễ Thẩm đã đến tư sớm, uống một tách cà phê nhìn đèn màu ngoài cửa sổ lớn bị gió thổi lắc lư.
"Thật xin lỗi, để cô chờ lâu rồi." Trác Vi Lan xin lỗi.
Mễ Thẩm cười lắc đầu: "Tôi cũng vừa mới đến, mời ngồi."
Họ ngồi xuống, Mễ Thẩm bảo phục vụ đưa menu lên trước.
Trác Vi Lan tùy tiện gọi một tách trà trái cây, sau đó đưa cho Mạc Sương, nàng lấy từ trong túi ra bản phác thảo hai ngày nay: "Đây là ý tưởng ban đầu của tôi, cô xem thử."
Mễ Thẩm nhận lấy, vừa liếc mắt đã có chút kinh ngạc: "Đây là?"
"Hình dạng có thể hơi kỳ lạ, nhưng làm thành thân trượng màu trắng rất đẹp." Trác Vi Lan nghiêm túc giải thích: "Đây là một vị thần bảo vệ trong tưởng tượng của tôi, tôi đã tham khảo thần thoại và truyện cổ tích, phần đá quý là mắt và trái tim của nó, đại diện cho năng lượng vô tận..."
Hình ảnh mát mẻ trong tưởng tượng khó có thể biểu đạt được, nàng nói lời giải thích vớ vẩn của mình, luôn cảm thấy có chút ngốc, thỉnh thoảng lại quan sát phản ứng của Mễ Thẩm.
Mễ Thẩm không có phản ứng gì, sau khi nghe xong cười nhẹ: "Vi Lan, cô thật biết suy nghĩ."
"...Hả?"
"Nếu người khác đến thiết kế, sẽ đi theo hướng lộng lẫy." Mễ Thẩm cười khẽ: "Còn cô lại tập trung đánh vào phong cách của tiểu quái thú."
Trác Vi Lan không biết đây là khen ngợi hay là bất đắc dĩ, ngượng ngùng nói: "Ách, phương hướng lộng lẫy tôi cũng có thể..."
"Không phải, hãy kiên trì là chính mình.
Tôi chỉ hơi lo lắng rằng các cuộc triển lãm đấu giá cho buổi dạ tiệc sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô."
Trác Vi Lan ngây người: "Dạ tiệc?"
"Tôi hy vọng cô mang theo tác phẩm đến tham dự buổi tiệc từ thiện." Mễ Thẩm nhẹ nhàng buông bản thảo thiết kế xuống, trân trọng vuốt ve: "Tôi không mang theo thiệp mời, hai ngày nữa tôi bảo người đưa đến cho được không?"
"Có thể! Đương nhiên có thể!" Trác Vi Lan vội vàng đồng ý.
Mễ Thẩm vui vẻ theo nàng, ánh mắt lơ đãng quét về phía Mạc Sương.
Trác Vi Lan nhìn theo, nhìn thấy sắc mặt mất mát của bạn học Mạc Sương, nàng vỗ đầu nói: "Tôi lại quên hỏi rồi, có thể dẫn theo người nhà không?"
"Có thể, nhưng tôi hy vọng Mạc Sương có thể là quân sư của tôi."
Mạc Sương nghi hoặc: "Quân sư?"
Mễ Thẩm gật đầu: "Xin cô giúp tôi nghĩ kế."
"Chuyện gì?"
"Dỗ dành bà xã."
Chương 57: Lời mời
Giọng nói của Trác Vi Lan ngọt ngào mà thanh thúy, rống lên thường chọc người ta cười, bị nhầm là đang làm nũng ăn vạ.
Nhiều lần, nàng suy nghĩ ra một cách giả vờ hung dữ, hạ thấp giọng điệu, nghiến răng nghiến lợi nói xong, mặc kệ đối phương nhấc tay liếc qua như thế nào, nàng vẫn biểu hiện ra "Em xem chị có thể nói như thế nào" thành thạo.
Lần này, Trác Vi Lan cũng làm như vậy, phía trước làm rất tốt, nhấc tay nhìn theo con búp bê mèo trắng trong ngực, lúc sau mới phát hiện có gì đó không đúng.
Một loạt câu oán giận người khác của nàng đều hoàn thành trong trạng thái ôm con búp bê.
Nàng suýt chút nữa căng mặt duy trì vẻ bình tĩnh, cẩn thận liếc mắt nhìn ba Mạc.
Quả nhiên, ba Mạc chỉ ngạc nhiên trong phút chốc khi nghe thấy phản bác, hiện tại đã ung dung nở nụ cười, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha lẳng lặng nhìn nàng giả vờ.
Trác Vi Lan cảm thấy bản thân bị nhìn thấu, xấu hổ túm lấy búp bê mèo trắng.
"Vi Lan nói rất đúng." Mạc Sương đúng lúc lên tiếng: "Cô ấy có quyền nghe những thứ này."
Trác Vi Lan nhất thời được tiếp thêm sức mạnh, ngón tay nắm chặt con búp bê rốt cục cũng thả lỏng, ưỡn ngực ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái khôi phục bộ dáng bình tĩnh đồng thời nhìn về phía ba: "Đúng, con muốn cùng nhau nói chuyện."
Ba Mạc chấp nhận điều kiện của hai người bọn họ: "Được."
"Vi Lan, ngồi xuống đi." Mạc Sương nắm lấy tay nàng nhẹ giọng nói, dẫn đầu đi về phía sô pha.
Trác Vi Lan chú ý tới tay kia của Mạc Sương cũng cầm búp bê gấu nhỏ, không hiểu sao nàng cảm thấy được an ủi, ôm chặt con mèo trắng trong ngực.
Nếu búp bê bọn họ ôm là một đôi, vậy thì càng thú vị hơn rồi.
Mang theo chút suy nghĩ lung tung thất thần, Trác Vi Lan không còn căng thẳng nữa.
Sau khi ngồi xuống, nàng tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn văn kiện đặt trên bàn trà, thoáng nhìn hai chữ "Bảo Lăng", đoán được đại khái chuyện gì đang xảy ra.
Ba Mạc cho rằng Mạc Sương nói từ chức trước những dự án đã ký kết không đếm xuể là không thể, bản thân giải quyết không được lập tức tới tìm cu li làm việc.
Đúng như suy nghĩ của cô, đám người ba Mạc ngồi xuống, câu đầu tiên đã thể hiện rõ mục đích đến đây: "Mạc Sương, ba biết con muốn từ chức, nhưng công việc phải có đầu có đuôi, con không nên vô trách nhiệm như vậy."
"Chủ tịch, kỳ nghỉ con yêu cầu vẫn chưa kết thúc." Mạc Sương đúng mực trả lời: "Kỳ nghỉ là do ba phê chuẩn, muốn truy cứu trách nhiệm, có phải nên bắt đầu từ ngọn nguồn không?"
Mặt Ba Mạc lạnh lùng: "Mạc Sương, hiện tại không phải lúc con nổi giận, hoàn thành công việc mới là chuyện quan trọng nhất."
Mạc Sương nhún nhún vai: "Xin lỗi, con đang nghỉ phép."
"Con nhất định phải cùng ba tranh cãi về ý nghĩa của những chữ này sao?" Ba Mạc vỗ bàn giận dữ mắng: "Con muốn nói, chúng ta tìm ra hợp đồng, tìm luật sư đến từ từ soi mói chữ à!"
Hợp đồng? Luật sư? Trác Vi Lan vốn đang theo dõi trận chiến, nghe thấy hai từ tượng trưng chính thức này cảm thấy lo lắng, nàng quay đầu quan sát phản ứng của Mạc Sương.
Mạc Sương lại không căng thẳng chút nào, kéo lại quần áo của con búp bê gấu nhỏ bị xộc xệch, thản nhiên trả lời: "Cho dù ba thắng, con thật sự không chịu trách nhiệm, kết quả cũng là sa thải hoặc bồi thường tiền, loại chuyện nhỏ này con không quan tâm, có cần thiết không?"
Ba Mạc sửng sốt.
Trác Vi Lan nhìn thấy ba Mạc bị nói mơ màng, tràn đầy ngưỡng mộ Mạc Sương.
Thật là hả hê quá đi! Những cách giữ thể diện mà nàng nghĩ lúc trước đều là ý kiến cùi bắp, giống như Mạc Sương, một đại lão "anh mà làm khó được tôi" mới là phương thức oán giận chính xác!
Lúc trước ba Mạc tức giận nói những lời tàn nhẫn vô nghĩa, nghe Mạc Sương phản bác như vậy, ông ta không nói gì một hồi rồi nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, ôn nhu dùng giọng nói tình cảm: "Mạc Sương, ba biết con chán ghét ba, nhưng ba đang nói chuyện của công ty, không liên quan đến tình cảm cá nhân.
Lúc trước con cũng vì dự dán Bảo Lăng mà hao tâm tổn sức rất nhiều, con nhẫn tâm để nỗ lực trôi theo dòng nước sao?"
Mạc Sương im lặng.
"Chỉ còn lại một bước cuối cùng." Ba Mạc thấy có chuyển biến, tăng thêm sức tiếp tục khuyên bảo: "Chúng ta buông thành kiến xuống, trước tiên qua cửa ải này thật tốt được không?"
Mạc Sương vẫn không nói gì.
Trong phòng khách có một vẻ yên tĩnh áp lực mà quỷ dị, gió thổi vào cửa sổ phát ra tiếng động và âm thanh tách tách ngắn ngủi của những thiết bị điện bị tắt từ trong phòng bếp xa xa vọng lại, ba người bọn họ không nói một lời nào, duy trì tư thế ngồi yên, tất cả hành động đều rất nhẹ nhàng, ngay cả động ngón tay cũng sợ người khác phát hiện.
Trác Vi Lan ngồi gần đó, nghe được tiếng hít thở của Mạc Sương dần dần dồn dập, trong lòng không biết làm sao, cô đang do dự phải không? Điểm mà ba chọn đánh vào thật sự là rất chính xác, Mạc Sương là một người nghiêm túc kiên trì, không thích bỏ dở nửa chừng, càng không muốn phụ bản thân mình, từ chức là rời khỏi tập đoàn X, buông tay mặc kệ là thử thách nguyên tắc xử sự làm người từ lâu của cô.
Từ góc nghiêng nàng nhìn thấy Mạc Sương rũ mắt xuống, đột nhiên cảm thấy không cần phải phân cao thấp với ba, cắn môi bối rối một hồi, cuối cùng nàng vẫn vươn tay nắm tay Mạc Sương, nhẹ giọng nói: "Trong lòng chị nghĩ thế nào thì trả lời như thế đi."
Mạc Sương nắn nắn đầu ngón tay của nàng, gật đầu: "Ừm, em đã từng nói không nên cất giấu tâm sự."
Ở khoảng cách không xa, ba Mạc nghe được cuộc đối thoại của hai người và cũng giống như Trác Vi Lan cho rằng sắp thành công, ông ta đặt cho Mạc Sương một bậc thang: "Mạc Sương, công ty thật sự rất cần con."
"Phải không?" Mạc Sương cười khẽ một tiếng: "Vừa rồi ba nói, ba biết con chán ghét ba sao?"
Ba Mạc kinh ngạc, nụ cười có chút cứng đờ.
Mạc Sương lại không cho ông ta cơ hội kịp phản ứng: "Ba biết con ghét ba mà vẫn mặt dày xông vào cửa như thế hả?"
"Xông vào?" Ba Mạc thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Ba là ba của con, con nói chuyện như thế à."
Mạc Sương quan sát từ trên xuống dưới lần nữa, bình tĩnh trả lời: "Ồ, suýt chút nữa con quên mất."
"Mạc Sương, con có ý gì? Chúng ta đang nói về công việc, đây không phải là lúc nóng giận."
Mạc Sương gật đầu: "Đúng, ba mượn thân phận một người ba xuất hiện ở nhà chúng con, sau đó lại nói muốn nói chuyện công việc."
Nghe ra ý tứ chế giễu, ba Mạc câm miệng không nói nữa, mặt không cảm xúc chăm chú nhìn Mạc Sương đang cười có chút giả tạo.
Trác Vi Lan cũng không hiểu.
"Mạc Sương, cô và dượng của con nhất định sẽ chịu hình phạ." Ba Mạc hắng giọng nói: "Sau khi Mạc Thẩm Hải ra khỏi trại tạm giam, ba hoàn toàn chưa từng quản cậu ta.
Cậu ta được ông bà nội con đón đi, sau này sẽ không làm phiền con nữa.
Sai lầm trước kia, ba sẽ từ từ sửa đổi, con cần gì phải mang theo oán hận hùng hổ dọa người vậy."
Không biết Mạc Sương cảm nhận như thế nào, nhưng Trác Vi Lan nghe được những lời này thấy rất khó chịu, nàng muốn nói một câu đập vào mặt ba Mạc.
Dù ông ta có sẵn sàng chấp nhận sai lầm, nhưng người khác sẽ tha thứ cho ông ta sao?
Nàng không tự chủ được mím môi, Mạc Sương nhìn thấy, khẽ vuốt mu bàn tay nàng để tỏ vẻ an ủi, sau đó lại mang theo bất mãn của nàng trở về: "Ba cảm thấy sai lầm của ba chỉ có lỗi tin vào cô thôi sao?"
Ba Mạc phiền não buông chén trà xuống, đánh bốp một tiếng vang giòn: "Con lại muốn tính toán nợ cũ ở lễ tốt nghiệp với ba sao? Mạc Sương, ba xin lỗi rất nhiều lần, cũng đã thể hiện thành ý trong buổi lễ kỷ niệm cựu sinh viên cuối cùng rồi, thấy mẹ con vẫn nghe xong bài phát biểu, con còn muốn thế nào nữa?"
"Chỉ có hai sự kiện này sao!" Mạc Sương không thể chịu đựng nói chuyện nhẹ nhàng nữa, cô nổi giận đùng đùng phản bác: "Lúc con mới vào công ty, ngoài mặt thì ba nói tin tưởng con nhưng thật ra đã sớm chuẩn bị lựa chọn rồi, sẽ kiếm người khác thay thế còn bất cứ lúc nào!"
Sắc mặt ba Mạc trầm xuống: "Đây là chuyện làm ăn."
"Được, đây là chuyện làm ăn, chúng ta nói chuyện tư đi." Mạc Sương cười lạnh: "Ba năm qua, con và mẹ có chỗ giống nhau, ba muốn con thay đổi và sống theo ý của ba, lấy đó tìm được một chút liên hệ ba con.
Trước kia con ngu ngốc làm theo, bây giờ thì đã thấy rõ rồi, không cần phải để ba giày vò, bởi vì ba và mẹ đều là loại người giả dối giống nhau!"
Mạc Sương mắng thỏa thích, nghe vậy, Trác Vi Lan hơi sửng sốt.
Ba Mạc là người bị chỉ vào mắng cũng giận quá hóa cười: "Ba là người giả dối sao?"
"Không đúng sao? Hai người đều thích ngụy trang trước mặt con, một người thì giả vờ làm một người ba liều lĩnh, một người lại giả bộ làm ra vẻ quay đầu là bờ."
"Ba ngụy trang lúc nào!"
"Ba rõ ràng không thể tha thứ cho mẹ, còn phải giả vờ rộng lượng trước mặt người khác mà trút hết tức giận lên người con."
Ba Mạc nổi giận: "Ba trút giận lên người con sao? Ba đã cho con bao nhiêu tiền!"
"Ồ, ba còn dùng tiền để đo lường tình cảm à? Được rồi, tính toán cả luôn đi, con không cho là số tiền con kiếm được cho tập đoàn X trong ba năm qua ít hơn tiền học phí và chi phí sinh hoạt trong mười tám năm qua." Vẻ mặt Mạc Sương lạnh lùng nói xong, cô đưa con gấu nhỏ trong ngực cho Trác Vi Lan.
Trác Vi Lan run rẩy nhận lấy, liếc mắt nhìn ba Mạc tức giận đến phát run, nghĩ thầm:
Đừng quên chứ? Mạc Sương một chút cũng không giống người nhà giàu có, trước đại học cô chỉ tiêu tiền vào những thứ cần thiết.
Sau khi học đại học cô lại lấy các loại học bổng và đầu tư thành công đã trở thành truyền thuyết của trường bọn họ.
Chi phí lớn nhất là chi phí kết hôn và mua nhà cửa, một phần khác thì bị ba Trác kiên quyết bao trọn, một phần khác thật sự có thể tương xứng với công lao ba năm qua, ba Mạc mang theo hợp đồng dự án Bảo Lăng đến, thật sự không khó chịu trong lòng sao.
"Con..." Ba Mạc đương nhiên sẽ không tính toán, tức giận đến phát run, chỉ vào Mạc Sương nghiến răng nghiến lợi nói không nên lời.
Nguyên nhân bên trong cũng không phải như Trác Vi Lan đã nghĩ, mà là ông ta biết rõ trong quá trình nuôi lớn Mạc Sương tiêu phí không thể thiếu tiền riêng của vợ.
Về phần tiền riêng trong túi có bao gồm tiền chu cấp của tình nhân hay không vẫn là một vấn đề không thể nói rõ ràng.
Mạc Sương oán trách người khác rất có sách lược, chọc ba Mạc nổi giận còn cô thì tỉnh táo lại, mỉm cười, không nhanh không chậm sử dụng chiêu tiếp theo: "Ba, ba còn nhớ một năm trước con bị theo dõi, phản ứng của ba là gì không?"
Ba Mạc hít sâu một hơi, uống trà mới trả lời: "Là do ba sơ suất không suy nghĩ đến cảm nhận của con, nên sẽ tìm người theo dõi thật tốt."
"Không phải." Mạc Sương nhìn thoáng qua Trác Vi Lan, nói với ba Mạc: "Ba đã quên rồi sao? Phản ứng đầu tiên của ba là hỏi con có ngoại tình không."
Trác Vi Lan khiếp sợ.
"Khụ khụ." Ba Mạc lộ vẻ khó xử, hắng giọng giải thích: "Ba chỉ nghi ngờ hợp lý, bị người ta theo dõi rất có thể là thám tử tư, con không có kẻ thù, đương nhiên..."
"Không phải, ba cho là hợp lý bởi vì con là con gái của mẹ, chảy dòng máu của mẹ, trong xương cốt có gien không chung thủy." Mạc Sương ngắt lời ba Mạc.
Ba Mạc thở dài, lần đầu tiên ông ta không phản bác mà cúi đầu xoa xoa tay, động tác sa sút tinh thần hơi gù lưng không hợp với bộ âu phục thẳng tắp trên người ông ta.
Nghe đến đó, Trác Vi Lan đã không còn thoải mái như một người vợ thật sự đẹp trai nữa, nghĩ đến sự hoảng sợ cực độ của Mạc Sương khi bị ba hỏi "có ngoại tình không", nàng vô cùng khó chịu nắm chặt tay Mạc Sương nhẹ nhàng cọ xát.
"Những lời này đã đè nén trong lòng con rất lâu rồi." Mạc Sương nắm tay Trác Vi Lan, chậm rãi nói: "Ba, con hiểu ý ba coi Mạc Thẩm Hải là người thừa kế, thiên vị cô, cũng hy vọng ba tôn trọng quyết định của con.
Con không muốn liên quan đến tập đoàn X nữa, cũng không muốn trở lại nơi gọi là Mạc gia nữa, con chỉ muốn sống thật tốt với Vi Lan thôi."
Ba Mạc ngẩng đầu, nhìn Mạc Sương không nói một lời nào, trong mắt dường như đã ngấn lệ.
Trác Vi Lan không dám nhìn cảnh này.
Từ nhỏ đến lớn, lần nàng cãi nhau với ba mẹ lớn nhất là năm vội vàng kết hôn nên có bất đồng ý kiến, chưa từng có khúc mắc phức tạp như vậy, không có cách nào tưởng tượng được nỗi đau khổ của Mạc Sương, nàng cũng không thể thay đổi thói quen xấu là không phân biệt trường hợp đã mềm lòng, dứt khoát cúi đầu, phí công đùa nghịch hai con búp bê đáng yêu trong lòng.
Con búp bê gấu nhỏ đứng không vững trên đùi của nàng nên ngã trái ngã phải.
Mạc Sương cầm con gấu nhỏ suýt chút nữa rơi xuống ôm vào lòng, xoa xoa con búp bê hoạt hình ngây thơ hồn nhiên luôn luôn mỉm cười, cô hít sâu và nói: "Xin hãy buông tha cho con đi."
Sự nhẫn nại của ba Mạc rốt cục cũng đến cực điểm.
Phải ra về sau cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ, ông ta không thèm nhìn sắc mặt của các cô, thong thả đứng dậy, sửa sang lại trang phục, tiện thể nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, trên mặt không có một chút biểu cảm dao động, có vẻ hơi chết lặng.
Ba Mạc lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, trợ lý bên ngoài lập tức đi tới, làm bộ như không thấy tất cả những chuyện khác thường xảy ra, thu dọn tài liệu rồi đi theo sau, sau khi đi ra ngoài với ba Mạc còn chu đáo đóng cửa nhà giúp các cô, nhẹ như không có tiếng động nào.
Từ đầu đến cuối, Mạc Sương không nhìn ba Mạc mà chỉ mê mẩn vuốt đầu con gấu nhỏ trong ngực.
Trác Vi Lan không quấy rầy, nàng cảm thấy Mạc Sương cần yên tĩnh.
Sau khi ba Mạc đi không lâu, dì Phương ra ngoài sân cho bọn họ nói chuyện đã quay lại, còn cầm theo một nắm hành lá, bà ấy nhìn thấy Mạc Sương đang chơi đồ chơi nên tưởng là cô đang vui, cười tủm tỉm nói: "Hành lá dì trồng thật sự mọc ra rồi, các cháu xem, lớn lên rất tốt..."
Trác Vi Lan vội vàng so ra hiệu im lặng: "Suỵt."
Dì Phương xấu hổ, dùng tạp dề lau tay vội vàng đi vào phòng bếp.
"Dì Phương." Mạc Sương lại lên tiếng: "Trong sân nhà chúng ta có trồng hành à? Dì có thể dẫn cháu đi xem thử không?"
Dì Phương không quyết định được nhìn về phía Trác Vi Lan.
Trác Vi Lan thấy Mạc Sương có hứng thú, gật đầu: "Chúng ta cùng đi đi."
Tâm sự nghiêm túc lập tức cắt đến hoạt động trồng rau nhàn nhã.
Các nàng cất đồ xong rồi ra ngoài, theo con đường nhỏ đi ra đằng sau, đi tới đi lui, Mạc Sương liếc mắt nhìn một phương hướng nào đó, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt.
Trác Vi Lan nhìn theo, nhìn thấy biển số quen thuộc và bóng dáng mơ hồ của người ngồi sau, nàng biết đó là ba Mạc.
Trác Vi Lan hơi lo lắng, đuổi theo khoác cánh tay Mạc Sương, ngọt ngào gọi: "Bà xã."
"Hả?" Mạc Sương dừng bước, giúp nàng điều chỉnh mũ che nắng, cởi dây thắt lại thành nơ con bướm càng thêm xinh đẹp.
Trác Vi Lan cười ngây ngốc: "Không có gì, gọi một tiếng thôi."
"Được rồi." Mạc Sương nâng cằm nàng hôn nhẹ: "Không có gì, hôn một cái thôi."
Trác Vi Lan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:
Mạc Sương có tâm trạng chiếm tiện nghi, rất tốt.
——
Trở về từ chủ đề viện bảo tàng, họ đi đến sân sau để trải nghiệm cuộc sống của một nông dân trồng rau, hái một vài quả ớt nhỏ mà dì Phương trồng.
Dì Phương cho rằng ớt chưa chín hẳn chắc chắn sẽ không có mùi vị gì cả, một lần hái xuống rồi đi đi xào hết, kết quả ớt nấu chín xong sẽ có mùi vị, tất cả mấy món ăn đều đậm đà mùi vị, làm cho các nàng ăn đến đầu đầy mồ hôi giống như đi đánh giặc.
Trác Vi Lan ngã xuống sô pha uống sữa, lười biếng xem quảng cáo trên ti vi, ngay cả giơ tay đổi kênh cũng không muốn dùng chút sức lực nào.
Mạc Sương có thể ăn cay, giúp đỡ nàng ấn điều khiển từ xa, thỉnh thoảng lại cho nàng ăn một quả dâu tây tránh cho nàng uống sữa ngọt ngấy.
Thời khắc nhàn nhã hưởng thụ như vậy lại có một cú điện thoại gọi tới, trên màn hình điện thoại di động của Trác Vi Lan hiển thị hai chữ "Mễ Thẩm" hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nàng.
Trác Vi Lan vốn là tùy ý liếc mắt một cái, thấy rõ lập tức ngồi dậy, nhai dâu tây trong miệng rồi nuốt xuống, điều chỉnh giọng nói ngọt ngào nhất, bảo Mạc Sương cầm giấy bút, chờ mọi thứ chuẩn bị mới nhận điện thoại: "A lô, xin chào."
Mễ Thẩm là ba bên A, nàng không thể nói chuyện nghiêm khắc, chỉ tùy ý nói: "Buổi trưa Vi Lan tốt rồi, ăn cơm chưa? "
"Ăn xong rồi, còn cô thì sao?"
"Tôi cũng ăn rồi, trước tiên vừa gọi điện thoại cho cô để nói một chút về chuyện thiết kế." Mễ Thẩm không nói nhảm nhiều mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Bây giờ cô có thời gian không?"
"Có, cô nói đi."
"Trong điện thoại nói không được rõ lắm, có tiện gặp mặt không?"
Trác Vi Lan nhìn đồ uống giải khát trên bàn trà, thật vất vả nàng mới chọn xong bộ phim truyền hình đang chuẩn bị xem, cộng thêm chiếc chăn mềm mại đang đắp trên đùi, nàng cắn răng ngồi thẳng, làm cho sự ấm áp hội tụ hóa thành không khí lạnh lẽo: "Cũng tiện."
Mạc Sương ho nhẹ.
"Tôi có thể dẫn theo người nhà không?" Trác Vi Lan mím môi nói bổ sung.
Mễ Thẩm nở nụ cười: "Đương nhiên có thể, tôi rất vui vì có thể gặp mặt Mạc tổng để nói chuyện một lát."
"Tôi không phải Mạc tổng." Mạc Sương ở bên cạnh nói: "Cô có thể gọi tôi là Mạc Sương, hoặc là...!bà Trác."
Trác Vi Lan bóp chặt tay cô, nhịn xuống không cười.
So với các nàng vẫn cố chấp duy trì nói chuyện nghiêm túc thì Mễ Thẩm có cái gì nói cái đó, cười ha ha sau đó tỏ vẻ: "Vẫn là gọi Mạc Sương đi, các cô cùng đi cũng được, không cần thể hiện quá nhiều ân ái là được."
"Được." Đối phương tùy ý, Trác Vi Lan cũng không cần dặn lòng nói chuyện khách sáo như thế, sau khi bàn bạc xong đi đâu nàng cúp điện thoại, xoa tóc Mạc Sương đang nằm trên đùi nàng: "Phải lên đường rồi, bà Trác."
Mạc Sương nắm chặt tay nàng, dùng hai má cọ cọ lòng bàn tay: "Thời gian vẫn còn sớm, nửa tiếng sau chúng ta hẵng lên đường."
"Phải thay quần áo chứ."
"Cũng vậy." Mạc Sương chớp chớp mắt nhìn nàng: "Tôi giúp em thay được không?"
Trác Vi Lan nghĩ ngày hôm nay của Mạc Sương đã trôi qua rất khổ sở nên đồng ý.
Trong phòng thay đồ đa phần là quần áo của cô, Mạc Sương không biết làm thế nào để tìm thấy một cái đặc biệt rõ ràng, nhanh chóng chọn cho cô hai bộ.
Còn Trác Vi Lan ngay từ cái nhìn đầu tiên đã bỏ đi lựa chọn màu sắc trắng nhạt, nàng cầm lấy một bộ váy khác muốn thay, lại nhìn Mạc Sương: "Chị...!Đừng nhìn chằm chằm vào em thế."
Mạc Sương từ phía sau nói lên, lần lượt cởi từng cúc áo từ dưới lên, gối lên vai nàng nỉ non: "Tôi nói muốn thay đồ giúp em."
Trác Vi Lan lẩm nhẩm đọc "Ngày hôm nay của Mạc Sương không dễ dàng", nhịn xuống đầu ngón tay sờ tới sờ lui của cô, chỉ dám rên rỉ vài tiếng, đợi quần áo ở nhà cởi đến khuỷu tay nàng mới mềm nhũn oán giận kêu lạnh, lại được cô hôn môi cẩn thận an ủi.
Nàng nhìn Mạc Sương trong gương, thấy rõ khóe môi hơi nhếch lên, không khách sáo giật giật cánh tay tránh đi.
Mạc Sương thấy nàng muốn chạy, cô lập tức đưa tay kéo theo nàng di chuyển qua bên chỗ quần áo đã cất, cọ tới cọ lui không xong.
"Rốt cuộc là chơi hay là thay quần áo thế." Trác Vi Lan vội vàng cầm lấy váy.
Mạc Sương nở nụ cười, tìm khóa kéo từ từ kéo ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người nàng.
Trác Vi Lan cảm thấy trong đầu người này chắc chắn đang nghĩ làm sao để cởi ra, vì không muốn mình bị cảm, nàng đã cướp lấy váy và mặc vào.
Kỳ quái chính là chiếc khóa kéo trơn tru dưới tay Mạc Sương lại bắt đầu đổi tính muốn đùa giỡn nàng.
Trác Vi Lan dày vò cả buổi cũng không xong, đành bất đắc dĩ cầu xin cô giúp đỡ, chờ Mạc Sương đi lên thì cúi đầu phó thác cho trời, nàng nghĩ mình sẽ không tránh khỏi bị trêu chọc vài cái.
Mạc Sương hết lần này tới lần khác vòng co thay đổi tính cách, kéo khóa kéo, mặc áo khoác, chọn vòng cổ nàng nói rồi giúp nàng đeo lên, ngay lúc mặt dây chuyền rơi ở giữa xương quai xanh, cô hài lòng vuốt ve viên kim cương, đầu ngón tay khẽ chạm vào nàng.
Trác Vi Lan lại có chút không cam lòng, bắt lấy Mạc Sương: "Này."
"Sao vậy." Mạc Sương tỏ vẻ vô tội.
Trác Vi Lan đi giày cao gót, vừa lúc hôn lên sẽ không tốn sức, lúc nàng từ bị động thành chủ động áp cô ở trên gương, đúng lúc có áo khoác lót phía dưới, mềm mại ấm áp, váy rơi xuống nhấc lên rất dễ dàng mà không để lại một chút dấu vết nào.
Thời gian nửa tiếng để lên đường cũng không đủ, các nàng vội vàng đến điểm hẹn đúng ba giờ, Mễ Thẩm đã đến tư sớm, uống một tách cà phê nhìn đèn màu ngoài cửa sổ lớn bị gió thổi lắc lư.
"Thật xin lỗi, để cô chờ lâu rồi." Trác Vi Lan xin lỗi.
Mễ Thẩm cười lắc đầu: "Tôi cũng vừa mới đến, mời ngồi."
Họ ngồi xuống, Mễ Thẩm bảo phục vụ đưa menu lên trước.
Trác Vi Lan tùy tiện gọi một tách trà trái cây, sau đó đưa cho Mạc Sương, nàng lấy từ trong túi ra bản phác thảo hai ngày nay: "Đây là ý tưởng ban đầu của tôi, cô xem thử."
Mễ Thẩm nhận lấy, vừa liếc mắt đã có chút kinh ngạc: "Đây là?"
"Hình dạng có thể hơi kỳ lạ, nhưng làm thành thân trượng màu trắng rất đẹp." Trác Vi Lan nghiêm túc giải thích: "Đây là một vị thần bảo vệ trong tưởng tượng của tôi, tôi đã tham khảo thần thoại và truyện cổ tích, phần đá quý là mắt và trái tim của nó, đại diện cho năng lượng vô tận..."
Hình ảnh mát mẻ trong tưởng tượng khó có thể biểu đạt được, nàng nói lời giải thích vớ vẩn của mình, luôn cảm thấy có chút ngốc, thỉnh thoảng lại quan sát phản ứng của Mễ Thẩm.
Mễ Thẩm không có phản ứng gì, sau khi nghe xong cười nhẹ: "Vi Lan, cô thật biết suy nghĩ."
"...Hả?"
"Nếu người khác đến thiết kế, sẽ đi theo hướng lộng lẫy." Mễ Thẩm cười khẽ: "Còn cô lại tập trung đánh vào phong cách của tiểu quái thú."
Trác Vi Lan không biết đây là khen ngợi hay là bất đắc dĩ, ngượng ngùng nói: "Ách, phương hướng lộng lẫy tôi cũng có thể..."
"Không phải, hãy kiên trì là chính mình.
Tôi chỉ hơi lo lắng rằng các cuộc triển lãm đấu giá cho buổi dạ tiệc sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô."
Trác Vi Lan ngây người: "Dạ tiệc?"
"Tôi hy vọng cô mang theo tác phẩm đến tham dự buổi tiệc từ thiện." Mễ Thẩm nhẹ nhàng buông bản thảo thiết kế xuống, trân trọng vuốt ve: "Tôi không mang theo thiệp mời, hai ngày nữa tôi bảo người đưa đến cho được không?"
"Có thể! Đương nhiên có thể!" Trác Vi Lan vội vàng đồng ý.
Mễ Thẩm vui vẻ theo nàng, ánh mắt lơ đãng quét về phía Mạc Sương.
Trác Vi Lan nhìn theo, nhìn thấy sắc mặt mất mát của bạn học Mạc Sương, nàng vỗ đầu nói: "Tôi lại quên hỏi rồi, có thể dẫn theo người nhà không?"
"Có thể, nhưng tôi hy vọng Mạc Sương có thể là quân sư của tôi."
Mạc Sương nghi hoặc: "Quân sư?"
Mễ Thẩm gật đầu: "Xin cô giúp tôi nghĩ kế."
"Chuyện gì?"
"Dỗ dành bà xã.".