Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
15.
Trên đường xuống phía Nam, càng đi càng gặp nhiều dân lánh nạn.
Ánh mắt ta bất giác dừng lại trên một đám người cô nhi quả phụ.
Nhìn thấy bọn họ đang ôm những đưa bé hơi thở yếu ớt mà than khóc cầu cứu, thứ cảm giác bất lực này dường như ta đã từng trải qua.
Ta lần mò một đoạn hồi ức quen thuộc một cách có ý thức, hy vọng bản thân có thể nhớ ra một số chuyện, những chuyện mà Tống Vân Giai không muốn cho ta biết.
Chập tối, một cơn mưa lớn rơi xuống, đành phải tìm đến một ngôi miếu gần đó.
Bên trong miếu chen nhau chật ních dân lánh nạn, bọn ta ăn mặc trên người loại vải thô dệt từ cây gai dầu, loại bình thường nhất không quá nổi bật.
Chỉ là vừa lúc lấy lương khô và nước ra thì đã thu hút một số ánh mắt không mấy thân thiện.
Nhưng may rằng vẫn ổn, bọn ta mười mấy người, trừ ta ra đều là tráng sĩ sức dày vai rộng, không kẻ nào dám làm xằng làm bậy.
Tống Vân Giai lấy cho ta hai chiếc bánh bao từ trong đống lương thực mang theo, mặt lạnh như tờ, nói: “Nhân thịt đấy.”
Hắn cố gắng giấu đi tâm trạng, nhưng vẫn không giấu được dáng vẻ hào hứng tự nguyện dâng thứ đồ quý báu từ trong ánh mắt.
Từ sau ngày ta lâm trọng bệnh, thái độ của hắn cũng dần trở nên kì lạ.
Ngoài mặt thì vẫn tỏ ra lạnh lùng, nhưng thái độ miệng nói một đằng làm một nẻo khiến ta cảm thấy thứ thiện chí này của hắn có hơi…kì lạ.
Ta nhìn về phía đám nạn dân, sau đó quay sang nhìn Tống Vân Giai, bật cười hỏi hắn: “Người nuốt trôi sao? Còn ta nuốt không nổi rồi đấy.”
Hắn cảm thấy bực bội, nghiến răng nói: “Mỗi người có một mệnh số cả, Thẩm Thư Dư, nàng đừng có trút hết tội lên đầu ta.”
Dứt lời, liền đứng dậy gọi hai kẻ tuỳ tùng, ba người cùng mở bao vải ra, thét lớn: “Mọi người này, bọn ta có mang theo ít đồ ăn, cùng nhau ăn đi.”
Nhìn thấy bánh bao trắng trẻo, cả đám người bâu vào giành lấy, có hai mẹ con nhà nọ đã lấy được hai cái, sau đó liền khấu đầu cảm tạ Tống Vân Giai.
Đứa trẻ trông xanh xao gầy guộc, chỉ còn mỗi đôi mắt sáng long lanh, vừa khóc vừa cười. Thật khiến người ta đau lòng.
Tống Vân Giai chỉ tay vào ta: “Muốn tạ ơn thì hãy tạ ơn phu nhân của ta, tấm lòng nàng ấy bồ tát lương thiện.”
Ta có chút sững sờ, bộ dạng lạnh lùng của hắn quay sang không nhìn ta nữa.
Qua được một lúc, đứa trẻ ấy xấu hổ chạy qua mang theo một chiếc vòng tay được kết từ hoa đuôi chó trên tay, đưa cho ta và nói: “Tạ ơn phu nhân”. Sau đó liền chạy vội đi mất.
Ta liền mang nó vào tay, càng xem lại càng thấy thích, xem một lúc mắt bỗng thấy cay cay.
Tống Vân Giai yên ổn trở về, mang hai cái bánh bao vứt lên ngực ta, giọng điệu châm chọc cất lời: “Giờ ăn được rồi chứ? Bồ tát sống, ăn gió uống sương không thể no bụng được đâu.”
Hắn xé một miếng bánh bao cho vào miệng, nói tiếp: “Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, sau này vẫn còn cơ hội mà.”
Lòng ta vừa đau vừa chua xót, hắn vừa nói cái gì? “Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ”.
Ta cười nhạt: “Sau này ắt hẳn sẽ có, nhưng mà không phải của ta và người”.
Tống Vân Giai biến sắc, hắn chưa kịp mở lời, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng móng ngựa phi hối hả.
Có kẻ bên ngoài lấm lem bùn đất bước vào.
Ta nhận ra hắn, hắn chính là hộ vệ do Tống Vân Giai phái đến bên cạnh Dao Nương.