Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hà Thích hiểu rằng, sau khi chuyện năm đó lộ ra, thêm cả quả bóng rổ ném vào đầu cô mà không giải thích được, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, ấn tượng của anh trong lòng cô đã tụt dốc không phanh. Nhưng mà tình cảm đơn phương với một người lâu như thế nói bỏ có dễ dàng vậy đâu.
Khuyết điểm của anh bày ra trước mặt, trong lòng cô lại có một giọng nói khác kêu gào phủ quyết nó ngay đi.
Vừa nãy Hà Thích ôm cô một cái, bây giờ còn nói chịu trách nhiệm với cô, khuôn mặt cô đờ ra không phản ứng, nhưng trong lòng lại không kìm nén được tro tàn bùng cháy lên.
Chú Hà là một người hiếu khách và hào phóng, chú gọi rất nhiều món ăn đặc sản ở quán này, giá không hề rẻ nhưng chú chẳng bận tâm. Vốn chú Hà còn muốn ngồi xuống ăn chung cùng mọi người, nhưng một cuộc điện thoại lại kéo chú đi luôn, trước khi đi chú còn dặn dò Hà Thích phải chiêu đãi đàng hoàng một chút.
Lúc chú Hà đi, Nhã Tĩnh và Nhã Kỳ cũng thấy thoải mái hơn trước nhiều, nhưng đột nhiên trong phút chốc ba người lại chẳng có gì để nói, cứ cúi đầu cặm cụi ngồi ăn. Nhã Kỳ ăn được mấy miếng đã thấy no rồi, cô dựa vào ghế salon, nhìn chằm chằm mấy món ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phần tóc mái rũ thấp của người đó, hành động trong lúc lơ đáng đó gần như đã trở thành một thói quen của cô mất rồi.
Hà Thích ngồi đối diện với cô, đột nhiên anh ngẩng đầu lên hỏi: "Em có muốn gọi thêm món ngọt tráng miệng không?"
Nhã Kỳ bất ngờ đối mặt với đôi mắt sáng trong của anh, lòng buốt lạnh, cô lắc đầu: "Em không ăn".
"Còn đau không?"
Cô dừng một chút rồi thoải mái đáp: "Vẫn ổn".
Dưới sự dạy dỗ của ông nội Hà vốn là quân nhân, từ nhỏ Hà Thích đã hiểu thế nào là chịu trách nhiệm. Chỉ cần làm sai chuyện gì, chắc chắn anh sẽ không chối bỏ, ngày thường lúc đi học anh cũng từng gây ra không ít rắc rối, và cũng chính anh tự chịu trách nhiệm với bất cứ việc gì. Nhưng chỉ một lời quan tâm như thế lại khiến Tạ Nhã Kỳ bắt đầu nghĩ lung tung.
Ăn cơm xong, Nhã Tĩnh hỏi Nhã Kỳ: "Về nhà nhé?"
"Ừm".
Hà Thích nói với Nhã Kỳ: "Nhớ nghỉ ngơi đấy".
Nhã Tĩnh vô thức nhìn về phía Nhã Kỳ, thấy cô cúi đầu gật gật, sắc mặt vẫn trắng nõn như trước nhưng vành tai lại đỏ ửng cả lên, cậu tức giận trừng mắt nhìn cô: "Em gái mình thì mình tự biết chăm sóc, cậu khỏi phải lo".
Hà Thích chỉ cười nhẹ cong môi, đường nét sắc sảo đó vẫn quay về phía cô, không hề ái ngại. Nhã Tĩnh từ chối khéo lời yêu cầu đưa hai người về nhà của Hà Thích, taxi chạy đầy đường kìa, tự về không được chắc? Sau khi Nhã Tĩnh kéo Nhã Kỳ ngồi vào xe taxi, nụ cười bên môi cậu cũng nhạt đi không ít, cậu chế nhạo: "Nhã Kỳ, chị không bỏ được hả?"
Nhã Kỳ không nói một câu nào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nét mặt vẫn ửng hồng đôi chút, cô gật đầu rất mạnh.
"Thế mà vẫn thích?"
Cô quay gáy về phía cậu, lại gật đầu, mạnh mẽ hơn lần trước.
"Không thích Chu Thăng Thăng thật hả?"
Lần này Nhã Kỳ phản ứng lớn hơn nhiều, cô quay lại gào với cậu: "Tạ Nhã Tĩnh, nếu em thừa nước đục thả câu chị sẽ không nhận đứa em trai như em nữa".
Về đến nhà, Nhã Kỳ nghiêm túc nghỉ ngơi thật, cô không đi đâu cả, cả ngày chỉ ở nhà ăn ngủ. Bởi vì có một khoảng thời gian ngắn tiếp xúc với Hà Thích, cô lại muốn viết thêm chút gì đó. Lúc tình cảm được hiểu rõ, lúc bị từ chối, lòng cô đau đến mức không thở được, nhưng giờ khi nhớ lại ngày kia, tâm trạng cũng phai nhạt đi nhiều. Có lẽ những trắc trở đó khiến bạn bè trên mạng bình luận thêm rất nhiều, có an ủi, có động viên, có cả những người quan tâm hỏi xem tâm trạng cô bây giờ thế nào rồi.
Tâm trạng à? Cô không biết anh ấy có thể đọc từng bình luận ở chỗ này hay không, nhưng cô biết mỗi ngày anh sẽ vào đây xem một chút. "Có lẽ yêu thầm lâu như thế xuất phát từ một thói quen, thích lâu quá cho nên tôi cũng quên mất tại sao mình thích ai, Đột nhiên ngừng lại chắc chắn vẫn sẽ thích anh như quán tính. Nhưng rồi dần dần, vào một ngày nào đó anh sẽ biến mất khỏi lòng tôi. Nếu từ trước đến nay anh ấy chưa từng vì tôi mà dừng lại, tại sao tôi cứ phải ngước mắt nhìn anh từng giây từng khắc?"
Hà Thích đọc được đoạn văn này vào một tuần sau đó. Load chủ đề này cũng trở thành một thói quen của anh, một thói quen không theo thời gian hạn định, thỉnh thoảng là một tuần, có khi là một tháng. Có lúc quên đi, có khi nhớ tới, sau đó anh lại không kìm được muốn xem tâm sự của cô bé kia, có phải lại thích anh nhiều hơn một chút hay đã quên anh rồi?
Kéo xuống từng chút một, mỗi bình luận anh đều đọc rất kĩ. Trong đôi mắt dài thấp thoáng một vệt sáng chói lòa, bên môi cong thành ý cười thỏa mãn, không ai biết anh là ai, nhưng lại có rất nhiều người ủng hộ. Anh nghĩ có lẽ công đầu thuộc về lối hành văn của Tạ Nhã Kỳ, hoàn mỹ anh quá mức. Mãi đến khi chuột đưa tới phía trên câu nói đó - Nếu từ trước đến nay anh ấy chưa từng vì tôi mà dừng lại, tại sao tôi cứ phải ngước mắt nhìn anh từng giây từng khắc?
Nụ cười bên môi cứng đờ, sau đó lại lặng lẽ nhếch lên.
Ngón tay dài sạch sẽ gõ lạch cạch trên bàn phím, đánh một đoạn rất dài nhưng rốt cục anh lại không đăng tải, tay cầm lấy điện thoại ném bừa ở một bên.
"Alo?" Lúc Tạ Nhã Kỳ nhận được điện thoại của Hà Thích, cảm giác trong lòng cô rất khó để hình dung, dường như là ấn vào phím nghe ngay lập tức, cô rất sợ tiếng vang sau đó sẽ dừng lại tức thì. Tay đặt lên trái tim mình, từ từ vuốt ve trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực, rồi một câu ngay sau đó, cả người cô lại dần bình tĩnh lại.
"Không đau đầu nữa chứ?" Hà Thích tựa lưng vào ghế, nhìn câu nói của cô trên màn ảnh, hơi chói mắt.
"Không đau nữa rồi".
Nhã Kỳ trả lời xong lại thoáng dừng một chút: "Em không yếu vậy đâu, hơn nữa anh cũng không cố ý".
"Em đang làm gì thế?"
Nhã Kỳ nhìn màn hình vi tính, bên trên là tình hình biến động của cổ phiếu, trong mắt cô lúc này lại tỏa ra những ánh sáng lung linh, có một vẻ tự tin tràn ngập, môi khẽ cong lên: "Chơi game".
"Chơi trò gì?"
"....Thực vật đại chiến cương thi".
"...."
"Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy nhé". Nhã Kỳ nhìn cửa bị đẩy vào, trong tay mẹ bưng thêm một chén canh, cô không nghe đối phương nói gì nên cúp máy thẳng luôn.
Đầu bên kia Hà Thích đang nắm chặt điện thoại, tiếng tắt máy lại khiến anh hoảng hốt, vừa nãy anh muốn nói gì với cô ấy nhỉ, pháo hoa đêm giao thừa?
"Kỳ Kỳ à, gọi điện với bạn hả?" Nếu cô mà ở nhà, thỉnh thoảng mẹ sẽ làm mấy món ăn cho cô, mỗi bữa cô đều ăn rất ít, cho nên mẹ mới sợ cô bị đói.
"Dạ". Tạ Nhã Kỳ gật đầu, "Bạn chúc năm mới vui vẻ ạ".
"Con ăn không được cũng không sao, uống nhiều canh một chút. Chờ lát nữa bảo Nhã Tĩnh dẫn con đi ra quảng trường xem pháo hoa nhé".
"Vâng". Tạ Nhã kỳ gật đầu. Mẹ vừa mới ra ngoài, Nhã Tĩnh đã gửi QQ cho cô ngay: "Nhã Kỳ, chị có muốn tới nhà Hà Thích không?"
"Tới nhà anh ấy làm gì?" Tạ Nhã Kỳ uống một hớp canh, đáp lại.
"Xem pháo hoa ở tầng chót trên nhà cậu ấy đẹp lắm đấy, ở trong nhà mà. Trời lạnh thế này mà quảng trường lại chật kín người. Lần trước em có nói với cậu ấy một lần, vừa nãy cậu ấy hỏi em, chị có muốn đi không?"
"Đi, nhưng mà nhà anh ấy ăn tết mình tới có ngại không?"
"Ba mẹ cậu ấy không ở nhà, chỉ có mình Hà Thích thôi, chị nhanh thay quần áo đi, em bảo cậu ấy tới đón".
"Được".
"Chị nói xem em giỏi không?"
"Biến!"
"Nhớ cho em trai tiền mừng tuổi nhiều nhiều vào đó".
"..."
Nhã Kỳ đứng dậy thay quần áo, cô mở tủ đứng chọn một hồi lâu, chọn tới chọn lui, cuối cùng cô lại lấy chiếc váy bó mẹ mua ở HongKong về, màu hồng nhạt nên rất tôn màu da, ngẫm lại cô lại đặt nó xuống, đổi sang bộ đồ nhung thật dày, quàng thêm chiếc khăn lông dài thượt. Cô sợ lạnh, mà mùa đông ở thành phố W lại lạnh lẽo cực kì.
Cô vừa thay quần áo rồi đi ra khỏi phòng, Nhã Tĩnh cũng đẩy cửa ra, nhìn cô cười mở ám.
Hai người đi xuống lầu, xe Hà Thích đã dừng ở dưới đó. Vốn Nhã Kỳ đang muốn nói gì đấy nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt không cảm xúc của Hà Thích cô lại nuốt vào trong. Cô quàng khăn quàng cổ thêm mấy vòng, nửa gương mặt đều núp hết vào trong, chỉ chừa một đôi mắt đen như mực.
"Người anh em à, cậu phải hiếu khách chiêu đãi bọn mình rượu ngon thức ăn ngon đấy nhé". Nhã Tĩnh cười hì hì quay lại nói với Hà Thích.
"Rượu ngon thì không có, nhưng mà đồ ăn mình nấu bị nát hết vẫn còn một đống to, cậu có ăn không?"
Nhà Hà Thích ở khu phồn hoa náo nhiệt nhất, trước mặt là một quảng trường lớn, giá phòng ở đây cũng bị độn lên trời. Bình thường chẳng biết Tạ Nhã Kỳ đang tính toán cái gì, nhưng mà một khi cô không suy nghĩ nữa, đầu óc sẽ bắt đầu rơi vào đi lạc như vào cõi thần tiên, đợi đến khi cô hoàn hồn lại, cô nghe Hà Thích nói ở khu này anh có hai căn nhà, một căn ở lầu sáu, một căn ở lầu chóp. Sau khi Nhã Kỳ đi dạo hai căn nhà một chút, trang trí bên trong đều giống nhau như đúc, phong cách và khéo léo, nhưng cô lại có phần không hiểu lắm.
Hà Thích giải thích: "Ba mẹ mình nói, sau này nếu mình lấy vợ thì chọn một căn, căn còn lại bố mẹ ở. Trang trí giống nhau để sau này quen thuộc hơn".
Đúng lúc đó, Tạ Nhã Kỳ đang nhìn chằm chằm bức tranh treo trên phòng, còn Nhã Tĩnh lại đưa mắt nhìn cô, Nhã Kỳ tàn nhẫn lườm cho cậu một cái, có lúc cậu em trai này đúng là đáng ghét quá đi. Haiz.
"Lên tầng cao nhất đi, có mấy món không biết đã nguộn chưa".