Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phịch!
Tên thủ lĩnh độc nhãn từ giữa không trung rơi xuống, vừa rớt xuống đất liền khí tuyệt bỏ mạng.
Thân thể của Triệu Phong cũng rơi xuống đất gần như cùng một lúc.
Phù...
Hắn khẽ thở phào một hơi. Tia sáng xanh nhạt bên ngoài đồng từ nhanh chóng thu lại.
Vừa rồi giết chết tên thủ lĩnh độc nhãn, mắt trái của hắn đã phát huy đến cực hạn tàn chiêu Tùy Phong Thức của võ học Thánh Phẩm cũng được dung nhập vào trong một chỉ vừa rồi, khiến hỏa hầu cảnh giới của Điểm Tinh chỉ đạt tới tầng thứ tư đỉnh phong, uy lực của một chỉ cực hạn này hoàn toàn sánh ngang với công kích của Đại Sư thất trọng.
Đây hiển nhiên là một kích mạnh nhất của Triệu Phong.
Thủ lĩnh độc nhãn tuyệt đối không ngờ tới việc Điểm Tinh chỉ của Triệu Phong đã đột phá tầng thứ tư, có thể ngưng phát “cách không chỉ kình”, đây chính là do hắn khinh địch, hoặc có thể nói là Triệu Phong xuất kỳ bất ý.
Năng lực siêu cấp của mắt trái cũng nắm bắt được chỗ sơ hở của thủ lĩnh độc nhãn, khiến cho Triệu Phong chiếm đủ ưu thế, một chỉ điểm trúng mi tâm của đối phương.
Sau khi giết chết tên thủ lĩnh độc nhãn, Triệu Phong ngồi xổm xuống kiểm tra vật phẩm trên người hắn.
Thủ lĩnh độc nhãn quả nhiên không hổ là Đại Sư thất trọng, trên người có ngân phiếu hai ba mươi vạn lượng, còn có hai bí tịch võ học cao cấp và một bí tịch võ học đỉnh cấp.
Ngoài ra, Triệu Phong còn lục soát được trên người của hắn một lọ “Hồi khí trị thương đan” trân quý, viên dược này có giá trị xa xỉ, không những có thể chữa thương mà còn có thể khôi phục nguyên khí nội kình.
Ồ...
Triệu Phong còn tìm thấy trong đống đồ vật của thủ lĩnh độc nhãn một phong thư
Vừa mở ra nhìn, nội dung bên trong dường như đều có liên quan đến những đại nhân vật của Phong Hỏa quốc.
- Ừm, giết chết thủ lĩnh độc nhãn, lại còn tra được tin tức chính xác là hắn cấu kết với nước láng giềng, khẳng định thu được không dưới 20 điểm chiến công.
Triệu Phong rất hài lòng, đem thi thể của thủ lĩnh độc nhãn lật lại.
Vụt...
Đúng lúc này, một thiếu niên đầu trọc mặc áo bào màu bạc từ một hướng khác chạy tới.
- Buông ra!
Thanh âm của Lôi Tá đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, hét lớn một tiếng, ngăn cản hành động của Triệu Phong.
- Lôi huynh có gì chỉ giáo?
Triệu Phong lạnh nhạt nói.
- Tên thủ lĩnh đạo phỉ đã đại thương nguyên khí, thể xác và tinh thần cùng kiệt, bị ngươi chiếm được tiện nghi, chiến công và thi thể này, Lôi mỗ cũng có một phần.
Vẻ mặt của Lôi Tá trở nên lạnh lùng, trong thanh âm có một loại uy nghiêm không thể chối từ.
Triệu Phong nghe xong lời này, trong lòng liền nổi lên lửa giận không tên, thì ra đối phương đến để đoạt chiến công.
- Lúc Triệu mỗ gặp tên thủ lĩnh đạo phỉ này, hắn ít nhất vần còn bảy tám phần chiến lực, sau đó lại còn liều mạng phản kích.
Triệu Phong đứng trước mặt thi thể của tên thủ lĩnh đạo phỉ, hắn đã phải đối mặt với nguy hiểm rất lớn, có thể nói là kinh tâm động phách, chiến công bực này, há có thể dâng tặng cho người khác?
- Ha ha ha... Tiểu tử họ Triệu kia, không ngờ ngươi lại tự đề cao bản thân như vậy. Hiện trường này không có dấu vết đánh nhau, tên thủ lĩnh độc nhãn rõ ràng bị một chỉ đánh chết, không hề có lực phản kháng. Hơn nữa trên người ngươi lại không có chút thương thế nào, Đại Sư võ đạo phản công, ngươi há có thể dễ dàng ứng phó vậy sao?
Lôi Tá liên tục cười lạnh, thần quang trong mắt lập lòe, mỗi câu mỗi chữ đều có đạo lý.
Quả thật chính xác, Triệu Phong đánh chết tên thủ lĩnh độc nhãn có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Thứ nhất, thủ lĩnh độc nhãn bị một chỉ đánh chết, hiển nhiên không thể có nhiều phản kháng.
Thứ hai, Triệu Phong hầu như không bị thương, xung quanh cũng không có dấu vết đánh nhau.
Còn một điểm trọng yếu hơn cả chính là lúc Triệu Phong đánh chết tên thủ lĩnh độc nhãn, không hề có thiên tài nào khác ở đây.
Kể cả Lôi Tá, hắn cũng không tận mắt nhìn thấy quá trình Triệu Phong và tên thủ lĩnh độc nhãn giao phong.
Vù vù vù...
Lần lượt có một vài thiếu niên thiên tài đi tới nơi phát sinh tranh chấp.
Mọi người đều thấy Triệu Phong và Lôi Tá giằng co, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Đợi sau khi hỏi rõ nguyên nhân, một vài thiếu niên ở đây mới đồng loạt cười nhạo.
- Tiểu tử! Đừng có không phân biệt trắng đen, giết thủ lĩnh đạo phỉ, tiểu đội Lôi Tá chúng ta ít nhất cũng có một nửa công lao.
- Hừ! Chiếm tiện nghi cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
Tiểu đội của Lôi Tá hết sức hùng hổ dọa người.
Chỉ chốc lát sau, tiểu đội của Lục Tiểu Vân và Ly Tử Văn cũng đi tới hiện trường.
- Triệu Phong ca!
Triệu Vũ Phi và Hoàng Kỳ cũng đi tới bên cạnh Triệu Phong.
Thực lực của tiểu đội ba người của Triệu Phong, đối mặt với đội hình mạnh mẽ hơn mười người của Lôi Tá, dường như có chút thế đơn lực bạc.
- Tiểu tử họ Triệu kia, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đem thi thể của tên thủ lĩnh đạo phỉ và chiến lợi phẩm giao ra đây, đến lúc thống kê chiến công, bọn ta sẽ cho ngươi vài phần.
Ngữ khí của Lôi Tá lộ vẻ cường thế, trên người dâng lên một luồng áp bách vô hình.
- Không cần thương lượng.
Triệu Phong cười lạnh một tiếng, thái độ cũng rất ngang ngạnh.
- Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt!
Trong mắt Lôi Tá lóe lên lệ quang, chậm rãi đưa tay ra, muốn phát động tiểu đội mình công kích.
Đám thiên tài trên sân đều cảm thấy áp lực không thở nổi.
Vẻ mặt Lục Tiếu Vân có chút hả hê, đứng ở bên cạnh quan sát, Hoàng Kỳ ở trong đội ngũ của Triệu Phong lập tức trán đổ mồ hôi lạnh, khẩn trương tới cực điểm.
Thực lực của tiểu đội Lôi Tá ở trong Thiên Vệ Doanh là vững mạnh nhất, cường giả thiên tài cấp bậc Thập Thiên Vệ cũng có tới hai người. Cho dù Triệu Phong có thể địch lại Lôi Tá, nhưng Hoàng Kỳ và Triệu Vũ Phi làm sao có thể chống lại hơn mười người?
Vụt...
Đúng lúc này, một thân ảnh tuấn mỹ chợt đi tới địa điểm phát sinh sự tình.
Một luồng uy năng khí tràng vô hình khiến cho tâm thần mọi người khẽ rung động.
Phong Ngâm Nguyệt!
Đám thiếu niên ở đây lập tức lộ ra vẻ mặt kính sợ, cho dù là Lôi Tá cũng lộ vẻ khách khí lấy lòng, tiến lên nghênh đón.
Trong đám thiên tài của Thiên vệ Doanh, Phong Ngâm Nguyệt ở trên đỉnh cao, thực lực ngạo thị quần hung, bao quát hết thảy.
Trải qua một trận đại chiến vừa rồi, sắc mặt Phong Ngâm Nguyệt hơi tái nhợt, hiển nhiên nguyên khí hao tổn rất nhiều, thương thế chưa lành.
Sau khi Phong Ngâm Nguyệt biết rõ nguyên nhân, mới lạnh nhạt nói:
- Trước khi thủ lĩnh độc nhãn chết, quả thật có trên tám thành chiến lực.
Ồ...
Mọi người tại đây đều kinh hô một tiếng, không thế tin nổi, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc và nghi vấn, sau đó lại đồng loạt nhìn về phía Triệu Phong.
- Đương nhiên, nếu như không có ta, tên thủ lĩnh độc nhãn ở trạng thái toàn thịnh, cho dù các ngươi quần thế vây công cũng không có cơ hội giết chết hắn... Bởi vậy chiến công này, ta ít nhất phải có một nửa!
Phong Ngâm Nguyệt bỗng nhiên nói qua chuyện khác.
Ít nhất lấy một nửa!
Triệu Phong và Lôi Tá đều giật mình.
Phong Ngâm Nguyệt và thủ lĩnh độc nhãn liều mạng đến lưỡng bại câu thương, quả thật công lao không thể bỏ qua.
Bất luận là Triệu Phong hay là Lôi Tá đều không có gì để nói.
- Vậy còn một nửa còn lại?
Lôi Tá trưng cầu ý kiến.
- Cái này ta không quan tâm, huống chi chiến công đã có Quảng Quân vệ của Quảng Lăng phủ âm thầm tính toán và thống kê rồi.
Trong lời nói của Phong Ngâm Nguyệt dường như có một loại thái độ siêu nhiên, vượt qua tất cà.
Mọi người nghe vậy thì cũng gật đầu.
Trước khi xuất phát, mọi người đại khái đều biết có người ở trong bóng tối làm công tác thống kê chiến công.
Vụt...
Lúc này, một thân ảnh mặc giáp bạc màu tối từ trong khu rừng gần đó chạy tới, tốc độ so với tên thủ lĩnh đạo phỉ còn nhanh hơn một chút.
Quảng Quân vệ!
Chúng thiếu niên đều cảm thấy tâm thần chấn động
Tên Quảng Quân Vệ này có tu vi bát trọng võ đạo, trên người phát ra một luồng áp bách không thể hình dung
Ngay cả Phong Ngâm Nguyệt cũng lộ ra vẻ kiêng kỵ và kính sợ.
Quảng Quân Vệ chính là đội quân mà Quảng Quân Hầu tự mình thiết lập, thực lực của mỗi người đều hơn xa Đại Sư võ đạo bình thường
Ít nhất, cho đến lúc này, Phong Ngâm Nguyệt vẫn không phát hiện Quảng Quân Vệ ẩn núp ở chỗ nào trong bóng tối, từ đó có thế thấy được nông sâu ra sao.
- Giết chết thủ lĩnh đạo phỉ thất trọng võ đạo, chiến công 20 điểm, thu được chứng cớ thông đồng với địch, chiến công tăng thêm 10 điểm. Tổng cộng 30 điểm chiến công... Toàn bộ đều thuộc về Triệu Phong
Quảng Quân vệ lạnh lùng tuyên bố.
Cái gì!
Lời này vừa nói ra, đám thiếu niên ở đây đều khiếp sợ biến sắc, cả đám trợn mắt há hốc mồm
Điều này làm sao có thể...
Đám người Phong Ngâm Nguyệt, Lôi Tá, Lục Tiểu Vân đều lộ vẻ kinh ngạc và không phục.
Quảng Quân vệ phán xét như vậy cũng quá thiên vị cho Triệu Phong rồi.
- Thủ lĩnh đạo phỉ là do một mình Triệu Phong giết chết, trong một trăm nhịp hô hấp trước khi hắn chết, không có người khác phối hợp tham dự. Bằng chứng đạo phỉ câu kết vơi địch quốc cũng là do Triệu Phong thu được. Bởi vậy, 30 điểm chiến công này đều thuộc về hắn toàn bộ.
Quảng Quân Vệ giải thích.
Tuyên bố xong mọi người lập tức hiểu ra.
Quy tắc là quy tắc, trên người thủ lĩnh độc nhãn có thương tổn, thế nhưng tất cả đều là công lao của Phong Ngâm Nguyệt và những thiếu niên thiên tài khác.
Thế nhưng quá trình chính thức giết chết thủ lĩnh độc nhãn, chỉ có một mình Triệu Phong là hoàn thành.
Ánh mắt của Quảng Quân Vệ đột nhiên lộ vẻ sắc bén, trước khi đi còn nhìn Triệu Phong mà nói một câu:
- Làm tốt lắm!
Tất cả mọi thiếu niên ở đậy đều cảm thấy kinh ngạc và không phục, thế nhưng Quảng Quân Vệ đã phán quyết, bọn hắn cũng không thể nào làm trái
Cũng có một vài thiếu niên lộ vẻ trầm tư, ánh mắt nhìn về phía Triệu Phong ngày càng kiêng kỵ hơn.
- Tên Quảng Quân Vệ kia khẳng định đã nhìn thấy toàn bộ quá trình ta giết chết tên thủ lĩnh đạo phỉ kia.
Trong lòng Triệu Phong thầm nghĩ.
Chỉ có một chuyện ngoài dự liệu đó chính là tên Quảng Quân vệ kia lại phán 30 điểm chiến công đều thuộc về hắn.
Nên biết rằng 10 điểm chiến công có thể đổi được một bộ võ học đỉnh cấp, 50 điểm chiến công có thể đổi được một bộ võ học Bán Thánh Phẩm
Triệu Phong thoáng cái thu được 30 điểm chiến công, khiến cho rất nhiều thiếu niên ở đây đều hâm mộ và ghen ghét, rất không cam lòng.
Trong đó, Phong Ngâm Nguyệt và Lôi Tá là vẻ mặt âm trầm bất định nhất.
Triệu Phong cảm nhận được lãnh ý từ trên người Phong Ngâm Nguyệt, đồng thời cũng nhìn thấy ý cảnh cáo trong mắt Lôi Tá.
- Phong huynh, nghe nói người có nhiều chiến công nhất còn được nhận ban thưởng kèm theo, huynh dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Lôi Tá khẽ nói với Phong Ngâm Nguyệt.
Trước mắt, Triệu Phong giết chết thủ lĩnh đạo phỉ, chiến công đã vượt lên dẫn đầu, cho dù là Phong Ngâm Nguyệt hay Lôi Tá đều không thể đuổi kịp.
- Trước hết cứ để cho hắn đắc ý một hồi.
Sắc mặt Phong Ngâm Nguyệt khôi phục bình tĩnh, khiến cho người ta không nhìn ra trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Sau khi trải qua một hồi phong ba, Triệu Phong đã chính thức “nổi tiếng” trong Thiên Vệ Doanh.
Có một vài thiếu niên không phục hắn, chỉ xì mũi coi thường, cho rằng hắn có vận khí tốt, chiếm được đại tiện nghi.
Nhưng, nhiệm vụ tiêu diệt đạo phỉ vẫn chưa kết thúc.
Từ những tên đạo phỉ tù binh tiết lộ, phi đoàn mà mọi người vừa tiêu diệt, gọi là “Hoang Diệt Đạo Phỉ Đoàn”.
Ở khu vực này vẫn còn sót lại rất nhiều đạo phỉ, trong đó, có thực lực mạnh nhất chính là “Tàn Lang đạo phỉ đoàn”, đồng dạng cũng có Đại Sư võ đạo tọa trấn.
Ba ngày sau...
Đám người tiểu đội của Thiên vệ Doanh đã đem toàn bộ đạo phỉ ở khu vực gần đó, giết đến quên trời đất.
Trong quá trình giết chóc, thực lực của đám thiếu niên thiên tài đột nhiên tăng mạnh, càng ngày càng tiến bộ.
Trong ngày hôm đó...
Vài tiểu đội tập kết lại cùng một chỗ, tấn công lên đại bản doanh của “Tàn Lang đạo phỉ đoàn” ở một vùng núi hẻo lánh.
Phụ trách tìm hiểu tin tức chính là Triệu Phong.
- Đám mao đầu tiểu tử kia, làm sao có thể tìm ra địa bàn của chúng ta?
Thủ lĩnh Tàn Lang giật này mình, khiếp sợ động dung.
Nên biết, cứ điểm của “Tàn Lang đạo phỉ đoàn” vô cùng bí hiểm, cho dù biết rõ vị trí đại khái thì với hoàn cảnh địa lý phúc tạp ở nơi đây cũng khó mà tìm được đến chỗ cần tới.
- Giết!
Đám tiểu đội của Thiên Vệ Doanh bắt đầu giết lên núi.
- Phân phó xuống dưới, tất cả huynh đệ tử đường sau rút lui!
Thủ lĩnh Tàn Lang nghĩ đến lai lịch thần bí của những thiếu niên thiên tài kia, nhanh chóng cho ra quyết định.
Rất nhanh, hai ba người trong đạo phỉ đoàn đã từ một con đường nhỏ sau núi rút đi.
- Giết...
Từ phía con đường nhỏ ở sau núi truyền đến tiếng hô giết.
Vù vù vù...
Hơn mười mũi tên nhọn từ sườn núi gần đó phóng tới.
Một thiếu niên trong đó, tay cầm Kim cung, trong khoảnh khắc đã bắn ra sáu bảy mũi tên, mỗi một tên đều xuyên thủng mục tiêu, đạo phỉ dưới chuẩn Đại Sư đều không thể may mắn thoát khỏi, chết ngay tại chỗ.
- Những tiểu quỷ này, tại sao lại biết rõ đường lui này.
Thủ lĩnh Tàn Lang không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh.
Hắn đưa mắt nhìn quét qua một lượt, lập tức chú ý thiếu niên tay cầm Kim cung, chỉ thấy trên mặt đối phương nở nụ cười quỷ dị, trong lòng không khỏi cảm thấy phát lạnh.