Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thiên Bình đã suy nghĩ về màn tỏ tình này rất lâu, cũng cho rằng cô thật sự vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ, anh cảm thấy hồi hộp chưa từng có, trong công việc dù lớn hay nhỏ anh đều bình tĩnh xử lý nhưng hôm nay trên tay lại toát ra một ít mồ hôi, tâm tình hơi mất bình tĩnh.
Mộc Thanh im lặng nhìn người đàn ông trước mặt, biểu cảm chân thành cùng với sự lo lắng nhỏ trên gương mặt anh, làm cô bất giác buồn cười, bó hoa đưa đến trước mặt, cô nhẹ nhàng ôm lấy, không trả lời anh chỉ khẽ gật đầu. Thấy cô gật đầu, anh vui sướng đến tận tâm can, đưa tay kéo cô lên ôm vào lòng.
“Cảm ơn em.”
Rồi nâng cằm cô đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, nụ hôn mang theo sự nâng niu trân quý, thể hiện niềm vui hạnh phúc, không mang theo bất cứ dục vọng nào.
“Vậy bây giờ em là bạn gái anh sao?” Cô hơi xấu hổ ngước mắt nhìn anh hỏi.
“Đúng vậy, chào mừng em cô bạn gái nhỏ của anh.”
Anh lại đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi ôm cô càng chặt, thì ra nếu thật sự thích một người, lại hạnh phúc như vậy.
Về đến nhà cũng gần 12h đêm, vào phòng tim cô vẫn còn đập rộn ràng, nếu không phải quá khuya thì cô muốn vào ngay nhóm chát để chia sẻ niềm vui này với hai người bạn thân, khi lên giường chuẩn bị đi ngủ thì tin nhắn báo tới.
“Ra ban công một lát.”
Cô tò một mở cửa ban công, thấy anh đang đứng đối diện, anh đã thay một bộ đồ ở nhà màu đen thoải mái, hai tay đặt trong túi quần nhìn cô cười.
“Lần đầu chúng ta gặp nhau ở đây, anh vẫn luôn đợi em.”
Cô bất ngờ kèm một xíu xấu hổ, mặt hơi nóng lên, không nghĩ đến ban công đối diện phòng cô lại là phòng anh, vậy là mỗi lần cô đánh đàn, anh đều nghe thấy, lần đó anh có hỏi cô sao lại thích nhạc buồn, thì ra như vậy.
“Vậy à, lâu như vậy mà em không biết phòng anh đối diện.”
“Cô gái vô tâm, em vào ngủ đi, sáng mai anh đón em, ngủ ngon.”
“Dạ, anh ngủ ngon.”
Sáng sớm vẫn như vậy, cô dậy sớm chạy bộ trên đường cũng sẽ gặp anh, bọn họ sẽ cùng nhau chạy rồi ai về nhà nấy. Mang tâm trạng vui vẻ xuống nhà, bố mẹ dường như nhận ra sự khác thường nên kéo cô lại hỏi.
“Có chuyện vui hả con?”
“Dạ, không có gì.” Cô ngượng ngừng trả lời.
“Thật không? Tối qua hai đứa nói chuyện gì, không thể cho bố mẹ biết sao?”
“Dạ...anh ấy tỏ tình với con, con cũng đã đồng ý rồi.” Cô xấu hổ đỏ mặt trả lời.
“Tốt quá rồi, con quen Thiên Bình bố mẹ rất yên tâm.”
Bố Mộc khẽ ho một tiếng, tuy yên tâm về thằng nhóc kia nhưng ông vẫn răn dạy con gái.
“Tuy bố mẹ để cho con tự do quyết định tình cảm hôn nhân của mình, chúng ta cũng tin tưởng thằng nhóc kia nhưng con là con gái, đặc biệt vẫn còn đang đến trường, phải biết bảo vệ bản thân mình, con hiểu chứ?”
“Dạ, con biết ạ.” Nói chuyên với bố mẹ một lát, cô ra vườn tưới hoa cùng dì Du. Tưới được một hồi thì anh từ phía sau đi tới, gật đầu chào hỏi dì Du.
“Hôm sau anh sẽ sang sớm tưới hoa cùng em nhé?”
Dì Du mỉm cười đi vào nhà, nhường lại không gian riêng cho đôi trẻ.
“Sao anh đến sớm vậy?”
“Đến đón em đi ăn sáng, nào để anh phụ.” Nói rồi lấy thêm một bình tưới cùng cô, như vậy thật quá thỏa mãn, nếu cùng cô trãi qua cuộc sống như này đường như cũng không tệ. Xong xuôi, anh vào nhà chào hỏi bố mẹ cô, rồi chở cô đến trường, trên đường anh ghé vào tiệm phở lần trước, lần này không còn sớm nên khách đã đông, may mắn vẫn còn bàn trống nhưng phải đợi một xíu.
“Khi nào rãnh rỗi, anh sẽ tập nấu món này.”
“Anh bận rộn như vậy, có thời gian sao?”
“Anh luôn có thời gian giành cho em.”
Mặt cô lại nóng lên, quay mặt sang chỗ khác không nhìn anh nữa, anh cười đưa tay lên xoa đầu cô.
Ăn xong đưa cô đến trường, anh lái xe đến công ty, bởi vì vừa thoát ế nên tâm tình rất vui vẻ, mặt anh luôn xuất hiện nụ cười, khiến cả công ty như được tắm do xuân, nếu ngày nào sếp cũng như vậy thì tốt quá.
Cô lễ tân nhiều chuyện lại chặn Lý Tống một lần nữa.
“Này trợ lý Tống, lần này là sếp sắp kết hôn à? Anh biết cô gái may mắn đó là ai không?”
Lý Tống đẩy đẩy gọng kính trên mũi.
“Tôi là trợ lý chuyên nghiệp, sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân riêng tư của sếp.”
Cô lễ tân trừng mắt nhìn anh ấy.
“Anh cứ ôm cái bí mật ấy mà ế tới già luôn đi.” Rồi quay lưng đi, dẫm trên đôi giày cao gót phát ra âm thanh cộc..cộc…
Lý Tống im lặng nhìn theo bóng dáng ấy thầm nghĩ, vì sao lần nào cũng trù dập anh ế vậy, với dáng người, khuôn mặt này của anh có thể ế sao? Chẳng qua do anh còn chưa tự do đủ thôi mà, có phải cô ấy ganh tị với sắc đẹp của anh…, anh ấy đau lòng thở dài một hơi, nhìn vào phòng làm việc của sếp vô tình nhìn thấy nụ cười hạnh phúc ấy, hình tượng lạnh lùng cao lãnh…dường như đã sụp đổ rồi, tình yêu thật khiến con người ta…thôi anh không nên học theo sếp dính đến cái thứ gọi là tình yêu này, thật đáng sợ, nghĩ rồi gật đầu một cái quay lại phòng làm việc.