Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Một Chiếc Quần
Beta: Thụy
–
Ca cấp cứu kéo dài rất lâu.
Trong thời gian đó, Ngụy Bách Ngôn lại một lần nữa nhận được giấy báo tình hình nguy cấp của Diệp Thiệu. Người ta nói lúc đang cấp cứu, trái tim của Diệp Thiệu đột nhiên ngừng đập vài giây, cần kích tim hai lần mới hồi lại, bây giờ vẫn đang trong tình trạng nguy kịch.
Ngụy Bách Ngôn lần đầu cảm thấy việc chờ đợi lại gian nan, khó khăn đến thế. Thời gian dài đằng đẵng làm lòng hắn tràn ngập sợ hãi.
Hắn ngồi trên hàng ghế dài ngoài hành lang, mắt cắt không còn giọt máu, trên cằm lún phún vài sợi râu màu đen, sợ hãi đến không còn hình người. Hai tay hắn mặc dù đang đan chặt vào nhau nhưng lại không hề có hơi ấm, từng ngón tay đều lạnh buốt. Mỗi lần có y tá nào bước tới, hắn đều giật mình hoảng hốt, sợ rằng lại nhận thêm một tờ thông báo bệnh chuyển biến xấu.
Mưa càng ngày càng to.
Không biết đã qua bao lâu, hành lang bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng bước chân càng ngày càng gần, từ hướng phòng cấp cứu qua tới chỗ hắn. Ngụy Bách Ngôn đờ đẫn ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn khẽ biến, hắn nhận ra người tới là ai.
Nhóm người vừa bước đến ngoại trừ mấy y tá vừa nãy cùng trưởng khoa Tai Mũi Họng, dẫn đầu là một người đàn ông mặt mũi tuấn tú. Đối phương mặc âu phục đi giày da, bên ngoài khoác áo blouse trắng phẳng phiu sạch sẽ, ngay sau khi nhìn thấy người ngồi trên ghế là Ngụy Bách Ngôn, đôi mắt hoa đào của người nọ liền mở lớn đầy vẻ kinh ngạc.
Trưởng khoa Tai Mũi Họng hướng về phía người đàn ông kia, giới thiệu với Ngụy Bách Ngôn: “Đây là bác sĩ khoa Phong thấp và Miễn dịch của chúng tôi, bác sĩ Tống, Tống Tử Dục.”
Thấy phản ứng của Ngụy Bách Ngôn có chút chậm chạp, Tống Tử Dục liền chìa tay trước mặt Ngụy Bách Ngôn, nói:”Lại gặp nhau rồi.”
Trưởng khoa Tai Mũi Họng kinh ngạc nói:”Hai người biết nhau sao?”
Tống Tử Dục nói:”Trước đây có duyên từng gặp qua một lần.”
Tống Tử Dục đã hoàn toàn không còn mang khí chất trêu ghẹo như lần đầu gặp Ngụy Bách Ngôn, giờ đây người này giơ tay nhấc chân đều mang vẻ thanh cao nghiêm nghị, phong thái vô cùng phù hợp với áo blouse trắng của bác sĩ. Ngụy Bách Ngôn không ngờ rằng ở đây lại gặp lại người đàn ông ở quán bar hôm nào, nhưng lúc này hắn không có tâm trạng ôn chuyện, toàn bộ tâm trí của hắn đều đặt trên người thanh niên nằm sau cánh cửa phòng cấp cứu kia, thất thần nắm lấy tay đối phương.
Tống Tử Dục không để ý, bắt tay xong sắc mặt người nọ liền khôi phục vẻ nghiêm túc, nói với Ngụy Bách Ngôn:” Thời gian cấp bách, người nhà bệnh nhân cầm giấy tờ cam kết chấp thuận xem qua một lượt, nếu thấy không có vấn đề gì thì ký đi.”
Y tá lần lượt đưa cho Ngụy Bách Ngôn vài tờ đơn. Hắn nhận lấy, thấy hai tờ một là giấy cam đoan chấp nhận thủ thuật gây mê hồi sức, tờ còn lại là giấy chấp nhận phẫu thuật.
Tống Tử Dục nói:”Tôi sẽ trình bày ngắn gọn. Người bệnh mắc chứng Viêm đa sụn tái phát, hiện tại đường hô hấp đã bị thu hẹp, nguy hiểm tới tính mạng, các phương thức trị bệnh thông thường e rằng không đem lại hiệu quả khả quan, cần phải lập tức tiến hành phẫu thuật. Chúng tôi đề nghị đặt một ống stent kim loại vào khí quản của người bệnh, nhằm mở rộng phần khí quản bị hẹp của bệnh nhân.”
Lượng thông tin Tống Tử Dục vừa nói quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn Ngụy Bách Ngôn không thể tiếp thu hết, hắn ngẩn người, lặp lại câu nói của đối phương:”Phải làm phẫu thuật?”
Tống Tử Dục gật đầu:”Đúng vậy.”
Sau khi bác sĩ Tống nói xong, y tá nói thêm cho Ngụy Bách Ngôn một vài tình huống có thể phát sinh trong quá trình phẫu thuật.
Rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, độ nguy hiểm từ thấp đến cao, tổng quan mà nói thì lời giảng giải vô cùng toàn diện, chỉ là mấy từ như gây băng huyết hay trở thành người thực vật thật sự khiến lòng người nghe kinh hãi hoảng sợ.
Tuy rằng Ngụy Bách Ngôn hiểu đây là thủ tục của bệnh viện nhưng tay hắn vẫn không nhịn được bắt đầu run rẩy, trong đầu đã tự hình dung ra mọi tình huống gây nguy hiểm. Bất kể khả năng nào phát sinh, Diệp Thiệu đều không thể chịu nổi, chính hắn cũng không nhận nổi.
Tống Tử Dục thấy Ngụy Bách Ngôn hệt như chịu sự đả kích quá lớn mà phản ứng có phần trì độn, không nhịn được nói:”Người nhà nếu không có ý kiến gì thì ký tên đi. Hiện tại bệnh nhân đang phải giành giật từng giây, sớm một chút không chừng có thể giành được cho người bệnh thêm một con đường sống.”
Nghe thấy Tống Tử Dục nói vậy, Ngụy Bách Ngôn còn đang trong trạng thái đờ dẫn bừng tỉnh lại. Hắn hấp tấp với lấy cây bút từ tay y tá, nhưng cũng vì quá sốt ruột, hắn cầm hụt mấy lần. Lúc ký tên hắn đã hoàn toàn mất phong thái mây trôi nước chảy ngày thường, ngắc ngứ một chút mới ký xong mấy tờ đơn, chữ viết còn hơi hướm nghiêng ngả xô lệch.
Ngay sau khi nhận được giấy chấp thuận, mấy y tá lập tức quay về phòng cấp cứu.
Thời điểm Diệp Thiệu nằm trên băng ca được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, đôi mắt cậu nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt không còn sức sống. Y tá nhanh nhẹn di chuyển giường bệnh, đẩy về hướng thang máy, đi thẳng tới phòng giải phẫu.
Ngụy Bách Ngôn chạy vội đằng sau giường bệnh, chăm chú đi theo. Các y bác sĩ đẩy Diệp Thiệu vào thang máy, bên trong đã đủ người. Ngụy Bách Ngôn liền chạy lên bằng cầu thang bộ, lao nhanh đến nỗi cả người toàn là mồ hôi. Vừa tới được cửa phòng giải phẫu, hắn lại bị ngăn ở bên ngoài.
Tống Tử Dục mang theo vài y tá vào phòng giải phẫu, định đóng cửa lại. Nhưng vừa nhìn thấy Ngụy Bách Ngôn đứng ở hành lang, người nọ liền nhịn không được nói: “Chúng tôi sẽ cố hết sức.”
Cửa đóng lại. Đèn đỏ sáng lên. Ngụy Bách Ngôn đứng ở trước cửa, hệt như người mất hồn.
Trong lòng hắn có bao nhiêu gấp gáp thì thời gian trôi có bấy nhiêu chậm chạp.
Ngụy Bách Ngôn đứng sững tới tận lúc đôi chân dần tê dại hắn mới nhớ tới chuyện ngồi xuống. Vừa ngồi vào hàng ghế, hắn vừa rút di động tìm kiếm thông tin. Hắn nhớ lại vài từ khóa quan trọng trong lời nói của Tống Tử Dục, gõ vào thanh tìm kiếm cụm từ Viêm đa sụn tái phát.
Kết quả tìm kiếm rất nhanh đã hiện ra. Ánh chớp xẹt qua cửa sổ, một tiếng sấm nổ ầm bên tai hắn.
“Viêm đa sụn tái phát ảnh hưởng đến xương sụn và các mô liên kết khác trên toàn cơ thể. Biểu hiện lâm sàng bao gồm các triệu chứng như phá hủy chức năng xương khớp, ổ mủ apxe, bong tróc võng mạc, tổn hại thính giác, các biến chứng về tim mạch… Người mắc bệnh này thường chỉ có thể sống thêm từ năm đến mười năm.”
Ngụy Bách Ngôn lý giải thật lâu mới tiếp thu được hết lượng tin tức bên trong.
Nói cách khác, Diệp Thiệu dù có thể sống sót sau ca mổ, sau này cậu cũng không thể đi lại, miệng không thể nói, tai không thể nghe, mắt không thể thấy?
Chờ mười năm sau, thậm chí còn không tới mười năm nữa, rồi đau khổ mà kết thúc cuộc đời ư?
Bên ngoài mưa rơi tí tách, tiếng nước nhỏ giọt y hệt tiếng một chiếc TV bị hỏng, âm thanh xè xè độc đoán che lấp mọi âm thanh của các sinh vật khác.
Ngụy Bách Ngôn không kìm nổi nhớ tới hình ảnh Diệp Thiệu cúi đầu, con ngươi nhắm chặt, thân hình cuộn tròn như một miếng giẻ rách. Cậu nằm trong góc im lặng như không bao giờ mở mắt nhìn hắn một lần nào nữa, không còn mở miệng nói chuyện cùng hắn nữa.
Hắn đột nhiên nhớ ra mình từng nói với Diệp Thiệu thà rằng cậu đã chết còn hơn.
Lúc đó Diệp Thiệu cảm thấy như thế nào?
Như muốn tự ngược đãi chính mình, một hồi sau, Ngụy Bách Ngôn mở một trang web khác, tìm thêm nhiều thông tin khác về chứng bệnh này.
Giống một người đói khát lâu ngày được ăn, hắn hấp thụ mọi tin tức có thể tìm được.
Hiện nay bệnh này không rõ nguyên nhân, không có thuốc chữa, hơn nữa quá trình nhiễm bệnh rất khổ sở.
Có một người đã chia sẻ trên Weibo bệnh lý và những gì đã trải qua khi nhiễm chứng Viêm đa sụn tái phát, Ngụy Bách Ngôn liền bấm vào. Hắn kéo từng cái status, nhìn thấy rõ ràng một người đàn ông vốn khỏe mạnh lại dần trở nên tiều tụy theo thời gian. Người kia lang thang quanh lằn ranh của sự sống và cái chết, nôn ra máu, tàn phế vì bệnh tật, nhiều lần ra vào phòng cấp cứu. Weibo mới nhất của anh ta là: Tôi không thể cầm cự nổi nữa rồi.
Anh ta nói: Điều đáng sợ của chứng bệnh này là bạn sẽ cảm giác được từng mô xương sụn dần nhiễm trùng, vỡ tan, cuối cùng không còn nữa. Bạn sẽ chỉ cảm thấy đau vô cùng, đau vô tận, đau không ngừng nghỉ.
Ngụy Bách Ngôn tắt điện thoại. Hắn có cảm giác hít thở không thông, hô hấp có phần rối loạn. Hắn tắt hẳn màn hình điện thoại. Hắn siết chặt tay, mười ngón tay đâm vào lòng bàn tay để lại vết hằn sâu đến mức sắp bật máu hắn cũng không mảy may phát hiện.
Hắn chậm rãi cúi đầu, chôn xuống giữa hai đầu gối. Trái tim hắn ngập tràn khổ sở đến mức muốn nổ tung.
Nhưng nỗi đau này không là gì so với nỗi đau của người trong phòng giải phẫu kia.
Hơn nữa, hắn nghĩ mình chịu được hai năm… Suốt hai năm.
Thời gian đó người kia lúc nào cũng sống trong sự sợ hãi cái chết sắp đến, cảm nhận cơ thể mình chầm chậm suy kiệt, các cơ quan chức năng dần ngừng hoạt động, tận mắt thấy bản thân từ từ thành một người tàn phế.
Lúc năm giác quan đều mất đi, cậu đã cảm thấy thế nào?
Thời gian dài như cả thế kỉ đã trôi qua, đèn trước phòng giải phẫu cuối cùng cũng tắt.
Ca mổ thành công, Diệp Thiệu được cứu sống nhưng vẫn cần quan sát thêm. Cậu được chuyển tới phòng ICU. Ngụy Bách Ngôn nhìn người im hơi lặng tiếng nằm trên giường bệnh kia, mặt đeo mặt nạ thở oxy, trên người cắm kim truyền dịch nối với màn hình theo dõi.
Ngụy Bách Ngôn vươn tay, đầu ngón tay run rẩy chạm vào kính thủy tinh, như muốn qua lớp kính mà chạm vào mặt người kia.
Nhưng khi Ngụy Bách Ngôn nhìn thấy người đó, đã hoàn toàn không cười nổi.
– Hết chương 19 –