Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đứa bé trắng nõn nà, làn da bóng loáng mịn màng giống như thạch đông lạnh vậy, gần như có thể nhìn thế những mạch máu dưới làn da.
Đôi mắt đang nhắm lại của nó có hàng lông mi thật dài như người trưởng thành còn mái tóc thì có màu đen. Hai cái tay bé nhỏ liên tục nhặt vỏ trứng bỏ vào miệng nhai "lốp rốp".
Nó có một hàm răng sữa trắng tinh như bao đứa trẻ khác nhưng có đứa bé nào mới sinh lại có hàm răng trắng tinh và đều răm rắp như nó sao?
Lần đầu tiên Lam Tiêu chạm vào bề mặt quả trứng thì cảm nhận được một chút ấm áp, trừ cảm giác đó ra thì chẳng còn gì nữa, giống như kiểu bên trong không hề có chút năng lượng nào.
- Trời ạ! Năng lượng sinh mệnh chỉ còn đạt ngưỡng hồn thú trăm năm, phải làm sao bây giờ?
Nam Trừng nhìn Lam Tiêu rồi vội vàng hỏi.
Lam Tiêu cười khổ nói:
- Còn làm cái gì bây giờ? Đúng là chuyện lạ hiếm có mà, tiếp tục quan sát thôi. Bên trong quả trứng lại có một đứa trẻ, một quả trứng nở ra trẻ con, nàng có dám tin không?
Một nhân viên nghiên cứu khác đang ở bên cạnh nói:
- Lão đại, đây liệu có phải là hồn thú mười vạn năm trùng hay không?
Lam Tiêu vốn tính há miệng nói gì đó thì Nam Trừng lại tiếp tục báo cáo:
- Mười năm, năng lượng sinh mệnh chỉ còn ở mức hồn thú mười năm.
Lam Tiêu cười khổ nói:
- Dựa theo ghi chép của Liên bang về cổ hồn thú và tư liệu về hồn thú thần cấp của chúng ta đều nói rằng hồn thú sau khi trùng tu ít nhất sẽ giữ lại năng lượng ở mức trăm năm nhưng vẫn giữ lại toàn bộ kí ức trước đó, tuyệt đối sẽ không biến thành một đứa bé sơ sinh mặc cho người ta chém giết. Bình thường chúng đều biến hình thành trẻ em, hơn nữa chúng còn có năng lực tự vệ ở một mức nào đó.
"Rốp rốp" âm thanh lại vang lên, nó vẫn ăn tiếp!
- Chúng ta tách lấy một mảnh vỏ trứng để đem về nghiên cứu. Nam Trừng, nàng hãy ôm đứa bé này ra, chúng ta nên giữ lại có vỏ trứng này để chứng minh cho thành quả cuộc khỏa thí lần này.
Lam Tiêu nhìn Nam Trừng nói.
Nam Trừng bây giờ mới đi đến, khi nàng nhìn thấy đứa bé ở bên trong vỏ trứng thì ánh mát cũng dán vào đó gỡ không ra luôn rồi.
Trắng nõn phấn hồng, gương mặt nhỏ nhắn mịn màng có chút mập mạp, trên mặt còn có hai cái má lúm đồng tiền.
Đúng là đáng yêu quá đi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Lập tức trong lòng nàng tràn ngập tình thương của người mẹ dành cho con, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Sợ làm đau đứa bé nên nàng rất từ tốn, chậm rãi ôm đứa bé ra từ trong cái vỏ trứng đã vỡ kia. Nó không có nặng lắm chỉ cỡ ba, bốn ký thôi nhưng cả người lại mềm mại và ấm áp, còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.
Nam Trừng cẩn thận từng chút một ôm nó vào lòng, nhịn không được mà nói một cách dịu dàng:
- Nó thật xinh đẹp!
Đội viên khác cũng đều thấy cả, cái này còn phải nói sao? Đứa bé này đúng thật là xinh đẹp, quá là dễ thương đi.
Cùng lúc đó đứa bé đã nhai xong miếng vỏ trứng trên tay, lại bắt đầu mò mẫm xung quanh nhưng không tìm thấy gì.
"Oa, oa..." Nó liền khóc ầm lên, tiếng khóc truyền khắp trong khoang phi thuyền.
Nam Trừng còn chưa kết hôn huống chi là có con nên gặp tình huống này cũng luống cuống tay chân rồi còn những người khác thì đều cảm thấy bối rối không biết làm sao.
Lam Tiêu vốn đang muốn mang cái vỏ trứng đi cũng dừng lại hỏi:
- Sao nó lại khóc?
Nam Trừng có trả lời chút vội vàng:
- Ta cũng đâu có làm gì nó đâu? A! Là vỏ trứng, chắc là nó vẫn còn muốn ăn vỏ trứng, lấy lại đây cho nó nhanh nào.
Vừa nói nàng vừa ôm đứa bé đi đến bên cạnh Lam Tiêu, khi tay đứa bé vừa chạm vào vỏ trứng thì lập tức xoay cổ tay bẻ một miếng vỏ trứng rồi bỏ vào trong miệng nhai "rốp rốp", quả nhiên là không khóc nữa.
- Ngươi lấy đồ ăn của nó đi, nó có thể không khóc sao?
Nam Trừng có chút đau lòng nói.
- Cái này... nhưng chúng ta còn phải nghiên cứu nữa.
Nam Tiêu nói một cách bất đắc dĩ.
Nam Trừng cũng có chút do dự, nàng biết tầm trọng của việc nghiên cứu, quả trứng này nở ra trẻ em đúng là vô cùng kì dị, nhất là nó từng phát ra năng lượng sinh mệnh vô cùng khổng lồ.
Lam Tiêu luôn là một người quyết đoán, suy nghĩ một chút rồi quyết định:
- Kiểm tra thân thể của đứa bé này, để cho nó tiếp tục ăn, sau khi nó ăn xong thì chúng ta lấy một mảnh về để nghiên cứu.
- Vâng!
Trên phi cơ trinh sát có đủ loại dụng cụ và máy móc để nghiên cứu, nhất là phương diện kiểm tra sinh mệnh lại càng đầy đủ hơn, không kém hơn ở trong phòng thí nghiệm chút nào.
Đứa bé ăn vỏ trứng có vẻ rất ngon miệng, đến lúc này nó đã ăn hơn một nửa vỏ trứng rồi còn quá trình kiểm tra sinh mệnh trên cơ bản cũng đã hoàn thành.
Khi Lam Tiêu, Nam Trừng và các nhân viên nghiên cứu khác nhìn thấy số liệu của cuộc kiểm tra thì tất cả đều trở nên ngơ ngác.
Không phải vì những số liệu này có gì bất thường mà bởi vì những số liệu này quá bình thường, không khác gì với những người bình thường.
Trẻ sơ sinh có số liệu thế nào thì đó cũng chính là số liệu của nó, hơn nữa số liệu cơ bản đều nằm ở mức trung bình. Năng lượng sinh mệnh cũng giống như những trẻ sơ sinh khác, cũng không kiểm tra thấy chút khí tức của hồn thú nào. Nhưng đứa nhỏ này lại rất kiên cường, khi lấy máu đi xét nghiệm cũng không khóc tiếng nào mà chỉ nhíu mày một chút sau đó lại tiếp tục công cuộc ăn vỏ trứng.
- Thật sự chỉ là một đứa trẻ bình thường sao?
Dù thế nào thì Lam Tiêu vẫn không thể tin được, không chỉ riêng hắn mà tất cả mọi người trong đội nghiên cứu đề như vậy.
Một quả trứng được phát hiện bên dưới lớp băng đã tồn tại từ lâu ở Cực Bắc Chi Địa, sau đó lại nở ra trẻ con mà có thể bình thường sao? Cái chỉ số của trẻ sơ sinh bình thường sẽ có một vài cái hơi cao hoặc hơi thấp nhưng còn nó thì sao, hoàn toàn bình thường không cao cũng chẳng thấp.
Tổng hợp sau tất cả thì đây là một đứa bé bình thường, một đứa bé loài người.
"Rốp rốp, rốp rốp, rốp rốp!" Đứa bé vẫn hồn nhiên ăn vỏ trứng như không có chuyện gì xảy ra.
- Làm sao bây giờ?
Nam Trừng nhìn Lam Tiêu hỏi.
Lam Tiêu lúc này cũng có cảm giác như đang nằm mơ, vốn dĩ bao gồm cả hắn đều nghĩ lần này sẽ là một phát hiện quý báu, thậm chí sẽ là một đại công, đối với việc nghiên cứ cổ hồn thú có tác dụng vô cùng to lớn. Nhưng bây giờ xuất hiện tình huống như thế này cũng có nghĩa là bọn hắn có thể sẽ rơi vào tình trạng rất là rắc rối.
- Lão đại, chỉ sợ còn có một vài vấn đề nữa.
Một nghiên cứu tên Trần Vĩ cười khổ nói,
- Cách đây không lâu Liên bang đã từng xử lí rất nghiêm vụ án bịa đặt các nghiên cứu khoa học, lần này cho dù chúng ta có một trăm cái miệng cũng không giải thích được.
Bịa đặt nghiên cứu khoa học là một trong những tội nặng nhất ở Liên bang. Lý do rất đơn giả, những nghiên cứu khoa học giả đó có thể dẫn đến tai nạn hủy diệt cho Liên bang hay toàn bộ nhân loại. Căn cứ vào mức độ nghiêm trọng mà sẽ có hình thức xử phạt khác nhau, mức cao nhất là sẽ bị tử hình. Đây cũng chính là lời nhắc nhở cho các nhà nghiên cứu rằng đừng vì mức ban thưởng hậu hĩnh mà làm bừa, khi chưa chắc chắn về thành quả nghiên cứu của bản thân thì đừng có dại dột mà công bố nếu không sẽ bị xử tội, như thế thì rất là phiền phức.
Một nghiên cứu viên khác tên là Lý Đình Âm nói:
- Chắc không đến mức đó đâu, không phải chúng ta vẫn còn vỏ trứng hay sao?
Trần Vĩ cười khổ nói:
- Có lẽ đó cũng chính là hi vọng duy nhất, mong có thể phát hiện điều gì đó đặc biệt từ vỏ trứng này. Nếu không thì...
Lam Tiêu hiểu rõ ý của hắn, nếu không tìm ra được điều gì thì phát hiện ngày hôm nay sẽ là một chuyện không vui.