Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên một ngọn núi cao, có một đường núi lát ma thạch quanh co tới kéo dài tới đỉnh, đường núi khi thì dốc khi thì bằng phẳng. Khi bước lên đỉnh núi một khắc, chính là bước chân vào trong thần miếu Mão Nhật Tinh Quan.
Lúc này cuối đường núi trên Hùng Nam Phong này có một người gầy gò đang đứng, tay hắn mang theo một cây mộc thương, thân thương màu trắng xám, phía trên bóng loáng vô cùng, giống như đã tồn tại rất nhiều năm, lại là dùng một loại linh mộc gì đó làm thành.
Dịch Ngôn chậm rãi đem ánh mắt từ trên người hán tử gầy gò ngoài thần miếu dời đi, một lần nữa hạ xuống trên mặt vị ông từ đánh cắp tín ngưỡng của Mão Nhật Tinh Quân kia, hắn chậm rãi hỏi: "Bọn họ bất quá chỉ là người phàm, ngươi là thần linh, thần không cùng phàm giành mạng sống, huống chi ta ở chỗ này ."
Ông từ chẳng qua đứng ở nơi đó, Dịch Ngôn không biết hắn đang suy nghĩ gì, tại lúc hán tử gầy gò kia xuất hiện, trên mặt hắn không có có một tia nhiệt tình hay là nụ cười, hắn vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lẽo.
Tâm của Dịch Ngôn khẽ trầm xuống, lần nữa trầm thấp nói: "Ta chỉ muốn biết bọn họ đã chết hay còn sống."
"Khinh nhờn thần linh, phải xuống Xích Kim Luyện Ngục." Ông từ lãnh khốc nói.
Dịch Ngôn trái tim co rút rất nhanh, một loại cảm giác hít thở không thông dâng lên trong đầu của hắn, trong hai mắt đã sớm vô thần của hắn dâng lên u lục quang vận, quang vận quỷ dị, trong quỷ dị lại càng tăng thêm rất nhiều sát ý. Sát ý này tựa như ngọn lửa trong làn gió, có gió thổi làm ngọn lửa tuôn ra xu thế thôn tính tiêu diệt vạn dặm núi sông.
Dịch Ngôn biết Xích Kim Luyện Ngục theo lời hắn nói ý chỉ linh hồn tinh phách bị rút ra, luyện vào trong tinh kim binh đậu, đây chính là Xích Kim Luyện Ngục mà người trong thần đạo thường nói. Nếu có thể đem một người tu hành luyện làm thiên binh, như vậy thiên binh kia so với thiên binh luyện thành từ người bình thường cường đại hơn rất nhiều lần.
Dịch Ngôn lần đầu tiên cảm thấy có một chuyện so với chính mình mất đi sinh mệnh còn thống khổ hơn, lần đầu tiên cảm thấy có một thứ đáng giá để chính mình lấy sinh mệnh đi trao đổi.
Trong lòng hắn có tức giận, bi thương, thống khổ, đồng thời vừa có ý chí trong tuyệt cảnh cầu sinh phiên động tại nơi sâu nhất trong tâm linh. Không vì mình, cũng phải vì muội muội ở phía sau, nếu mình chết ở chỗ này, lưu lại muội muội một người ở trên cõi đời đầy nguy hiểm này làm thế nào sống tiếp, Dịch Ngôn không cách nào tưởng tượng.
Hắn hét lớn một tiếng, nguyên thần trên người vẫn bị ánh mặt trời tràn ngập miếu áp chế đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm thét, thân rùa dữ tợn, miệng đầy kim quang. Quy nguyên thần này đại biểu chính là nội tâm của Dịch Ngôn.
Kiếm trong tay nắm thật chặt, cũng không rút ra, nếu như hắn một người ở chỗ này, sẽ không nhịn được đi đến liều mạng, nhưng phía sau còn có muội muội, cố gắng đem bi phẫn trong lòng đè xuống, chậm rãi nói: "Ngươi để cho ta ra khỏi cửa miếu, không sợ ta có một ngày trở lại đạp bằng thần miếu của ngươi sao?"
"Ngươi đi ra ngoài chẳng qua cũng sẽ chết mà thôi, coi như là ngươi không chết, chỉ bằng vào ngươi còn chưa đủ." Ông từ lạnh lùng nhìn Dịch Ngôn, Dịch Ngôn lại là kéo muội muội theo cửa trước đi ra ngoài.
Sắc mặt Dịch Vi vẫn không tốt, nhưng lại cũng không lên tiếng, trong mắt mặc dù tràn đầy sợ hãi cùng lo lắng, nhưng cũng rất an tĩnh. Ngoan ngoãn đi theo Dịch Ngôn ra khỏi thần miếu, nhưng ngay một sát na đi ra khỏi thần miếu, hắn cảm thấy một cỗ lực lượng mạnh mẽ đem nàng ném lên, cả người của nàng bay lên không trung rơi xuống dưới núi, giống như một tảng đá sắp rơi xuống đất.
"A." Nàng ở dưới tình huống không kịp đề phòng liền hét lên, chỉ là tiếng hét vừa ra khỏi miệng, liền bị gió lớn ngăn chận, cho đến khi nàng rơi vào thềm đá giữa sườn núi, còn không kịp phản ứng, bên tai liền nghe được một tiếng rống to: "Đi."
Đó là thanh âm của ca ca. Dịch Vi cũng rất rõ ràng, nàng ngẩng đầu, nhìn qua hai người giữa không trung lần lượt thay đổi dây dưa cùng một chỗ, quang hoa tung hoành, chợt tụ chợt tán.
Nàng ở trong thần miếu đã bị dọa cho sợ không nói nên lời, cũng mơ hồ đoán được mụ mụ cùng Hành ca ca bị giam ở trong cái gì Xích Kim Luyện Ngục, mặc dù nàng không biết đó là địa phương nào, nhưng một chữ ngục cũng cho nàng biết, tuyệt đối không phải là địa phương tốt.
Nàng còn không từ vui mừng việc ca ca cũng biết pháp thuật, có thể bay trì hoãn tới đây, thực tế đã như sóng lớn đem nàng hung hăng ép vào sâu trong đáy nước, hít thở không thông, cảm giác sợ hãi tràn ngập trong đầu.
Ở trong tai vang nàng vang lên một chữ ‘ đi ’ , nàng chẳng qua hướng giữa không trung nhìn thoáng qua đã hướng chân núi chạy đi. Nàng cũng không quay đầu nhìn về phía thiên không nữa, sợ vừa quay đầu lại đã thấy ca ca của mình ngã xuống từ trên bầu trời.
Nàng một đường chạy tới, theo đường cũ trở về, may là nàng từ nhỏ đã leo cây đào hầm, bơi lội đánh nhau không một thứ nào không biết, khi nàng chạy đến chân núi lại ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, chỉ thấy giữa không trung mây trắng tầng tầng, trên đỉnh núi có một thần miếu nho nhỏ , căn bản cũng không thấy bóng dáng của ca ca và những người kia, hết thảy mọi chuyện vừa rồi giống như cảnh trong mơ.
Nàng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn thiên không, muốn hét lên, rồi lại sợ đưa tới cái gì đó.
Ngay lúc này, nàng thấy trong hư không một đạo kim quang lao ra, một người ở giữa kim quang phảng phất như xé mở thiên địa. Nhưng phía sau lưng người này một mảnh tia sáng màu đỏ đan vào chung một chỗ, hóa thành một mảnh nước lũ theo sát phía sau người này ập xuống.
"Ca ca..."
Trong lòng Dịch Vi tràn đầy vui mừng cùng lo lắng.
Lúc này hình tượng Dịch Ngôn trong lòng của nàng đã hoàn toàn phá vỡ rồi, trên mặt ca ca tràn đầy lãnh khốc cùng kiên nghị, giống y hệt với phụ thân mình.
Chẳng qua là trừ những thứ đó ra, nàng nhìn thấy hai mắt của ca ca ẩn ẩn u lục, thêm vào vài phần quỷ dị, tinh thần của nàng ngay khi nhìn một cặp mắt kia đã dời đi không được .
Trong nháy mắt, Dịch Ngôn như chim diều lao xuống rơi xuống trước mặt Dịch Vi .
Dịch Vi mặt tràn đầy lục u u, nàng không khỏi thở mạnh một hơi, phát hiện mình đã bị ca ca ôm vào trong ngực, bên tai chỉ có tiếng gió‘ vù vù ’ , mà ánh mắt nhìn qua tia sáng màu đỏ dâng trào từ trên đỉnh Hùng Nam Phong xuống tới chân núi thì biến mất. Nàng nhìn thấy trên một cái bậc thang cuối cùng của Hùng Nam Phong có một người đang đứng, chính là ông từ trong thần miếu Mão Nhật Tinh Quan.
Ở trong mắt ông từ , Dịch Ngôn nhanh chóng đi xa. Ánh mắt của hắn ít nhất có thể bao phủ đến trăm dặm phạm vi, nhưng mà càng ở phía ngoài càng nhìn không rõ lắm, thân hình Dịch Ngôn ở trong tầm mắt của hắn mơ hồ, Dịch Ngôn vô cùng quyết đoán rời xa một mảnh địa vực này.
Ông từ vốn tên là gọi Đổng Dục, ở trong thần miếu của Mão Nhật Tinh Quân làm ông từ đã ba trăm năm rồi, song thời điểm hắn chân chính chiếm đoạt bài vị đánh cắp tín ngưỡng lại là một buổi tối mưa gió vào năm mươi năm trước.
Chuyện Dịch Ngôn có Nhiếp Hồn ma nhãn cùng Âm Dương Kiếm Hồ hai bảo vật này, Đổng Dục đã sớm thông qua ‘ Nhân Gian Thiên Đình ’ biết được. Mặc dù hai bảo vật này đều có được hung danh hiển hách, nhưng mà Đổng Dục cũng không e ngại.
Tại hắn xem ra, bảo vật cường đại hơn nữa, cũng phải xem là ai dùng. Dịch Ngôn thực lực chân chánh bất quá là vượt qua hai lần thiên kiếp, pháp lực vô cùng thấp, huống chi muốn hắn ở trong thần miếu hạ thủ, thực lực của hắn có thật nhiều gia thành, mà Dịch Ngôn kì thực yếu đi rất nhiều.
Thật ra thì, ở trong lòng Đổng Dục, có giết Dịch Ngôn hay không cũng không sao cả, hắn hướng Dịch Ngôn xuất thủ, chỉ bởi vì Nhân Gian Thiên Đình ra lệnh mà thôi. Cho nên khi vị Thạch Tam bị Dịch Lương Khang gài tang vật, bị Nhân Gian Thiên Đình truy sát gần một năm, mang tới Nhân Gian Thiên Đình ra lệnh, hắn cũng không cự tuyệt. Như sau khi Dịch Ngôn ở trong thần miếu biểu hiện ra chiến lực vượt qua dự liệu của hắn, hắn cũng không quá muốn cùng Dịch Ngôn tử đấu .
Đúng lúc Thạch Tam nói muốn cùng Dịch Ngôn đấu pháp, Đổng Dục tự nhiên sẽ không ngăn trở. Mà Đổng Dục xem ra, Thạch Tam muốn giết Dịch Ngôn cũng không khó, vô luận là Âm Dương Kiếm Hồ trong tay Dịch Ngôn, hay đôi mắt kia, đối với Thạch Tam mà nói cũng không tạo thành uy hiếp trí mạng.
Bởi vì Âm Dương Kiếm Hồ là của Thục Sơn , chỉ có linh lực chân chính của Thục Sơn mới có thể phát huy ra uy lực chân chính, mà Nhiếp Hồn ma nhãn mặc dù cường đại, nhưng mà Thần Tướng của Thiên Đình Thần Điện không có chỗ nào mà không phải là hạng người tâm tính kiên định, tự nhiên , hồn phách đối với người tu hành bình thường mà nói cũng vững chắc hơn rất nhiều, sẽ không dễ dàng bị nhiếp đi, không phải là chúng yêu Hoành Đoạn Sơn có thể so sánh với được rồi .
Song ngoài dự liệu của Đổng Dục là Thạch Tam lại thua, mà lúc hắn muốn xuất thủ ngăn trở đã chậm một bước.
Muốn hắn ở trong thần miếu khống chế hoặc giết Dịch Ngôn, hắn có thể đi làm, nhưng mà muốn hắn rời khỏi Hùng Nam Phong đuổi giết mà nói, hắn là tuyệt sẽ không làm như vậy.
Ở trong thần miếu của hắn, hắn có thể làm rất nhiều chuyện, mà sau khi rời đi có thật nhiều chuyện không thể làm được.
Đang lúc này, trên đỉnh núi đột nhiên bạo liệt ra , một người từ hư không trung lao tới, cầm trong tay trường thương, chân đạp hư không nhanh chóng hướng phương hướng Dịch Ngôn rời đi đuổi theo, chính là Thạch Tam bị Dịch Ngôn ngắn ngủi nhiếp đi hồn phách .
Đổng Dục xoay người hướng trên bậc thang đi lên, trong vài bước đã trở lại miếu thờ trên đỉnh núi . Hắn muốn chuẩn bị thất tốt để ứng phó với người của thư viện, mặc dù những người trong thư viện rất có thể sẽ không tới, nhưng Dịch Ngôn dù sao cũng là học sinh của Lưu Thuần Phong, Lưu Thuần Phong lại từng dạy học ở Bạch Lộc Động thư viện.
Ở trước mặt cả ‘ Nhân Gian Thiên Đình ’, Dịch Ngôn không coi là gì, Lưu Thuần Phong cũng không coi là gì, thậm chí là một cái Bạch Lộc Động thư viện đều không thể đối với ‘ Nhân Gian Thiên Đình ’ tạo thành bao nhiêu uy hiếp, nhưng nếu chuyện này thật sự bị Bạch Lộc Động thư viện vén lên , thì có thể diễn hóa thành ‘ Nhân Gian Thiên Đình ’ cùng thư viện phái trong nhân gian đạo loạn động thật lớn .
Mà hắn làm như người thứ nhất dẫn tới chuyện này, rất có thể trở thành vật hy sinh. Đây cũng là nguyên nhân khi hắn nhận được mệnh lệnh bắt Dịch Ngôn trong lòng không nguyện ý lắm, mặc dù hắn có nắm chắc, nhưng mọi chuyện cũng có thể ngoài ý, hắn là một người có thể tránh khỏi phiền toái liền tuyệt không bao giờ chạm phải.
Hắn nhìn một mảnh thiên địa ngoài thần miếu, trong lòng nghĩ tới Dịch Ngôn muốn sống sót tương đối khó khăn, lần này có thể chạy trốn hoàn toàn bởi vì Dịch Ngôn đột nhiên sử dụng Thỉnh Thần, mà Thỉnh Thần ngoài dự tính đem Dịch Ngôn trên người duy nhất khuyết điểm đền bù, để cho đám thiên binh trên người Thạch Tam cũng không kịp sử dụng. Mặc dù Dịch Ngôn giống như trước có thể Thỉnh Thần, còn có Âm Dương Kiếm Hồ cùng Nhiếp Hồn ma nhãn cường đại bảo vật, nhưng ở Đổng Dục xem ra, cơ hội để Dịch Ngôn sống sót cũng không lớn, bởi vì đối diện với hắn là cả ‘ Nhân Gian Thiên Đình ’, là thần linh trải rộng trong thiên địa .
Trong Đông Hầu huyện thành, đèn hoa mới sáng.
Lưu Thuần Phong đang ngồi trên bàn viết thư, hắn viết cho lão sư của mình, cũng chính là sơn trưởng của Lư Sơn Bạch Lộc Động thư viện, hắn muốn mách với lão sư chính mình có một vị học sinh gặp phải ‘ Nhân Gian Thiên Đình ’ đuổi giết, thỉnh cầu lão sư có thể làm cho ‘ Nhân Gian Thiên Đình ’ buông tha đuổi giết đối với học sinh của mình.
Mặc dù hắn biết khả năng này cũng tính không cao, nhưng mà hắn vẫn đem bức thư này viết ra. Xế chiều hôm nay hắn phải tới Hùng Nam Phong, gặp ông từ đánh cắp tín ngưỡng trong đó, cho tới nay hắn đối với loại người đánh cắp tín ngưỡng này vô cùng khinh bỉ, cho rằng bọn họ là loại người vô quân vô phụ, ứng thuộc tà ma ngoại đạo.
Nhưng hắn không có thực lực trừ ma vệ đạo, xác thực mà nói, hắn cả tâm cũng không có. Ở Đổng Dục mở miệng một tiếng ‘ Thần Điện ’ ra lệnh ngôn từ, hắn uổng công một chuyến Hùng Nam Phong.
Sau khi viết xong thư, gấp thành hình dạng một con hạc. Tùy theo liền thấy Lưu Thuần Phong đặt ở trên đèn đốt, niệm động chú ngữ, thổi vào một luồng linh khí, con hạc giấy thiêu đốt hóa thành một con đại hạc màu vàng trong phòng quanh quẩn một vòng, từ cửa sổ bay lên giữa không trung hắc ám.
Phía trên thiêu đốt ngọn lửa sẽ ở dưới tình huống bị người chặn được, đem giấy viết thư đốt thành tro bụi. Chỉ có ở Lưu Thuần Phong lão sư nhận được mới có thể đem ngọn lửa tắt đi.