Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Hàn Tuấn Thiên anh đến chưa? Em đang ở quán ăn rồi này.” Giọng nữ vui vẻ truyền từ đầu bên kia.
Hàn Tuấn Thiên bị giọng nói thân thuộc làm cho ấm áp.
Đúng vậy, bao nhiêu năm qua anh luôn tìm cô, xới tung mọi ngóc ngách trên thế giới này cũng không thấy cô.
Nhưng đến một ngày, cô lại đột ngột xuất hiện, đột ngột chen ngang vào cuộc đời anh lần nữa.
Hôm đó anh đang trên đường đến bữa tiệc gặp mặt hai bên gia đình thì một cô gái băng qua đường.
Anh lập tức nhấn ga.
Xe phanh lại ngay trước lúc chạm vào người cô.
Người con gái bị hành động của anh dọa cho hoảng sợ, cả cơ thể gầy yếu ngã ngồi trên nền đất.
Hàn Tuấn Thiên nhanh chóng xuống xe, anh đỡ lấy cô gái đứng dậy.
Mái tóc dài của cô gái vấn lên trên cánh tay anh, khi cô quay ra cả hai cùng sững sờ nhin nhau.
Là Bạch Uyển Nhi.
Cơ thể cô càng run dữ dội, cô lập cập rút tay ra khỏi vòng tay anh, loạng choạng quay lưng định bỏ chạy.
Hàn Tuấn Thiên bước nhanh hơn cô, kéo cô vào lòng, người cô cũng lạnh quá, cơ thể cũng ốm đi rất nhiều.
Anh thương xót nhìn cô gái trong lòng: “ Em còn định trốn đi đâu nữa? Em còn định hành hạ tôi đến bao giờ?”
Bạch Uyển Nhi áp mặt vào lồng ngực anh.
Thật ấm áp quá.
Nước mắt nhanh chóng ứa ra, thấm ướt áo sơ mi anh.
“Những năm qua em sống thế nào?” Hàn Tuấn Thiên nhanh chóng hỏi han: “Em… em sống rất tốt.
Em dùng tiền mẹ anh đưa mua một căn hộ nhỏ ở Mỹ, em học không tốt nên vẫn phải sống bằng nghề cũ, làm bồi bàn cho một quán bar gần nhà.”
Hàn Tuấn Thiên nghe vậy, tay lái cũng siết chặt.
Anh thực có lỗi với cô, vì gặp anh mà còn trẻ vậy đã phải sang nước ngoài mưu sinh, lại phải quay lại những nơi tăm tối ấy, lại làm cái nghề mà ai cũng có thể sỉ vả.
Nghĩ vậy, anh càng thương xót cô hơn, thật may là anh được gặp lại cô.
Rửa bát.
Quán ăn Mayka
“Tuấn Thiên, Tuấn Thiên à.
Anh đang suy nghĩ gì mà ngẩn người thế?”
Bạch Uyển Nhi huơ tay trước mặt anh, nở nụ cười rạng rỡ.
“À… không có gì…thức ăn có hợp khẩu vị của em không?” Tuấn Thiên cố tập trung hơn.
Đáng chết anh lại nghĩ đến người phụ nữ đó.
Lúc nhìn những món ăn trên bàn, anh lại băn khoăn không biết cô ở nhà đang ăn gì?
Cùng lúc đó, trong một căn hộ nhỏ, một cô gái đang lom khom bê nồi cháo trên bếp bỗng hắt xì hơi.
Mạc Phi Nhi khẽ đưa tay lên chóp mũi, ai đang nhớ cô vậy.
Cô làm bộ dạng ngó nghiêng xung quanh, sau đó nghịch ngợm nhìn xuống bụng mình: “ A mẹ biết rồi, có phải tiểu bảo đang nhớ mẹ không.
Mẹ cũng nhớ con lắm ấy, mau mau ra gặp mẹ nha.
Bây giờ hai mẹ con mình cùng ăn tối nha.” Có lẽ cũng đã trở thành thói quen, một tháng sống trong căn nhà này, luôn có một mình, cô cũng tập cho mình nhanh thích nghi với cuộc sống buồn tẻ này.
Cứ mỗi lúc cô đơn, cô lại trò chuyện với tiểu bảo, cảm giác như trong căn nhà này không chỉ có mình cô, cái lạnh và nỗi buồn cũng vì thế mà vơi đi.
Với cô bây giờ, sống với tiểu bảo, thế là đủ.
“Anh nói gì cơ?” chiếc thìa trên tay Bạch Uyển Nhi rơi xuống, cô yếu ớt hỏi: “Anh đã kết hôn rồi sao? Với ai? Anh hết yêu em rồi sao?” nói đến đây giọng cô cũng nghẹn ngào, nước mắt cũng rơi xuống lã chã.
“Tiểu Nhi, em bình tĩnh nghe anh nói.” Hàn Tuấn Thiên vội lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, bộ dạng đau lòng.
“ Là anh có lỗi với em, cô ấy mang thai con anh.
Hàn gia không thể bỏ được.
Anh không hề yêu cô ấy, cũng không định kéo dài cuộc hôn nhân này nên em cho anh một năm, một năm sau chúng ta lại như trước được không?”
“Em xin lỗi, là em không khống chế được cảm xúc của mình.
Anh cũng nên chăm sóc cô ấy, phụ nữ mang thai rất cực khổ.
Còn em, anh chỉ cần nhớ đến em là đủ rồi.” Bạch Uyển Nhi nhẹ nhàng đưa tay anh ra khỏi khuôn mặt mình, đan tay mình vào tay anh nở nụ cười dịu dàng.
Hàn Tuấn Thiên trầm mặc nhìn người con gái trước mặt.
Cô luôn vậy, luôn suy nghĩ cho người khác trước khi suy nghĩ cho mình.
Ăn xong nồi cháo thịt bằm, Mạc Phi Nhi thoải mái ngồi xem ti vi.
Thi thoảng lại cười lên khanh khách, đôi lúc tiếng ti vi giúp căn nhà trở nên vui vẻ hơn.
Pha cho mình một cốc sữa nóng, cô mở laptop ra xem đơn hàng.
Từ ngày nghỉ việc ở công ty, Mạc Phi Nhi bắt tay vào kinh doanh mĩ phẩm trên mạng.
Mới đầu công việc cũng khá khó khăn nhưng dạo gần đây, làm ăn rất thuận lợi, đơn hàng mỗi lúc một nhiều nên việc kiểm tra đơn hàng trước khi đi ngủ đã trở thành thói quen.
Hôm nay cũng kha khá khách hàng, Mạc Phi Nhi vui vẻ trả lời rồi gập máy tính lại.
Chiều nay sau khi đi mua sắm với Bạch Thiên Như, Mạc Phi Nhi có ghé qua cửa hàng mua một vài đĩa nhạc giao hưởng.
Nghe nói thai nhi nghe nhạc này sớm rất tốt cho trí não.
Cô cho đĩa nhạc vào đầu đĩa, bấm nút tắt tivi.
Âm nhạc du dương nhanh chóng bao trùm cả không gian.
Nhạc này đâu chỉ tốt cho trẻ con, Mạc Phi Nhi cũng cảm thấy bản thân thật thoải mái.
Một nội lực thúc đẩy cô đứng lên trên ghế sopha, tay bắt đầu múa loạn theo tiết tấu.
Tối vận động một chút cũng tốt cho sức khỏe, nghĩ vậy cô càng hăng say hơn.
Hàn Tuấn Thiên vừa mở cửa bước vào thì bị cảnh tượng trước mắt làm sững sờ.
Vợ anh à không, người vợ trên danh nghĩa đang nhảy múa điên cuồng trên chiếc sopha trong phòng khách.
Âm thanh của các bản nhạc cũng được mở rất lớn.
Không có anh cô sống thoải mái vậy sao? Lúc anh tiến đến gần cô thì cũng là lúc bản nhạc kết thúc.
Mạc Phi Nhi đứng trên ghế làm bộ dạng nhún chân cúi gập người chào khán giả: “ Cảm ơn… cảm ơn…” Sau đó làm bộ dạng hôn gió khắp xung quanh.
Khi nụ hôn của cô hướng về phía cánh cửa, cả người cô cứng lại.
Khuôn mặt tối sầm của Hàn Tuấn Thiên làm Mạc Phi Nhi lúng túng.
Cô vội vàng rụt tay lại, khuôn mặt cúi gằm, mái tóc xoăn dài phủ xuống che kín mặt.
Cô có cảm giác mình như một đứa trẻ vừa phạm tội đứng trước mặt bố mẹ mình.
Mạc Phi Nhi à, dù có vui chơi cỡ nào mày cũng không được quênđây là nhà của anh chứ.
Đúng thật xấu mặt..