Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phát hiện
- Ba, mẹ, con đã về rồi đây.
– Phi Nhi vui vẻ ấn chuông, thật sự cô đã chuẩn bị ngày này lâu lắm rồi.
Cô vốn nghĩ mình sẽ không bao giờ có can đảm để quay lại, đã nghĩ việc gặp lại bố mẹ thực khó khăn nhưng dường như những việc này không quá khó như cô vẫn tưởng.
- Phi Nhi, con về rồi, về rồi.
Ông, Thanh Hân,… nhanh lên, tiểu Nhi của chúng ta về rồi- Mạc phu nhân xúc động chạy ra mở cửa.
Bốn năm rồi, Tiểu Nhi- con gái bà cũng chịu trở về.
Con bé trông khác quá, bốn năm trông nó trưởng thành hơn, cũng xinh đẹp hơn trước.
- Con chào bà ngoại.- An An lễ phép từ sau lưng Phi Nhi bước ra khoanh tay cúi đầu chào trưởng bối.
- Thằng bé này, thằng bé này là con ai?- Mạc phu nhân ngỡ ngàng nhìn cô, trong lòng bà có một dự cảm bất an.
- Mẹ, có gì vào nhà nói chuyện, An An vào đi con.- Cô tự nhiên kéo thằng bé cùng mẹ vào trong nhà.
Mạc phu nhân mang cho hai mẹ con cốc nước trái cây rồi cũng vội ngồi xuống.
Thật trùng hợp, hôm nay gia đình Thanh Hân cũng ghé qua đây ăn cơm, mọi người dùng ánh mắt tra khảo nhìn chằm chằm Phi Nhi cùng sinh vật lạ còn đang chạy nhảy trong sân.
- Được rồi, con sẽ kể, sẽ kể hết.- Phi Nhi chắp tay xin lỗi, cô có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ đang bùng lên trong mắt bố mình.
Có lẽ hôm nay cô khó mà qua khỏi, có khi sẽ bị tống ra khỏi nhà, xóa tên trong hộ khẩu cũng nên.
Cô kể hết cho mọi người nghe toàn bộ câu chuyện từ việc cô nói dối đi nước ngoài nhưng thực ra là đi Thượng Hải đến việc hạ sinh An An, rồi đến công việc của cô như thế nào.
Mạc Phi Nhi thở phào, cuối cùng cô cũng đã nói hết ra, lòng cảm giác thật thanh thản.
Bí mật này bốn năm qua cô đã phải cất công giấu diếm giờ lại có thể tự tin kể hết.
Những lời nói không đề cập đến khó khăn vất vả của cô nhưng Phi Nhi càng không muốn nói.
Khoảng thời gian đó cô không muốn nghĩ lại, cũng không muốn làm mọi người thêm đau lòng.
Cô hoàn thành xong tóm tắt bốn nắm cuộc đời, nhắm mắt lắng nghe bố mẹ quyết định số phận mình.
Cả nhà vẫn im lặng như cũ, dường như chỉ còn tiếng thở dài não nề minh chứng cho sự tồn tại của mọi người.
- Vậy, thằng bé là con ai? Không lẽ là con cháu Hàn gia.- Mạc lão gia chậm rãi nhìn chằm chằm con gái, ông buông ra nghi vấn đang lớn dần trong lòng mọi người.
Con gái út của ông, đứa con gái ông yêu thương hết mực, bốn năm qua hai ông bà tưởng con bé sang Mĩ học.
Hi vọng cuộc sống con bé sẽ khác trước, hi vọng con bé sẽ gặp được người đàn ông yêu thương nó để nó có thể quên đi những kí ức đau buồn của quá khứ vậy mà giờ nó lại dắt về một thằng bé, có lẽ bốn năm qua con gái hai người không sống sung sướng như họ tưởng.
Mạc Phi Nhi khẽ gật đầu.
Cô thà để ông bà mắng chửi đánh đập mình còn hơn nghe ông bà thở dài bất lực.
Thanh Hân tiến đến bên cạnh cô, cô đưa tay vỗ về em gái:
- Vậy, Tuấn Thiên có biết không?- Câu hỏi nhưng dường như là lời khẳng định.
Nếu anh ta biết thì có lẽ em cô sẽ không một mình về đây, cũng không phải tất bật suốt bốn năm qua.
Phi Nhi thở dài, nặng nề trả lời: “ Là em giấu anh ấy.
Nhưng lần này em trở về em cũng có quyết định của mình rồi.
An An cũng cần có bố, em nghĩ cả An An và bố của nó đều cần được biết.”
Cha mẹ nào lại không thương con, Mạc phu nhân và Mạc lão gia quả thực rất lo cho Phi Nhi, cho dù xã hội giờ cũng hiện đại hơn trước nhưng có lẽ người phương Đông vẫn khá dè dặt về vấn đề này.
Điều ông bà lo là miệng lưỡi người đời, rồi tương lai của con gái họ sẽ ra sao, cả cuộc đời của cháu hai người nữa? Nghĩ đến những năm tháng cô bươn chải, sinh con, chăm con một mình mà Mạc phu nhân không kìm được nước mắt, bà nghẹn ngào: “ Phi Nhi, sao con lại như vậy? Sao con có thể giấu gia đình chuyện động trời như thế? Bốn năm qua con vất vả, con cực khổ như vậy, tại sao con không nói cho chúng ta biết.
Con có còn coi ta là mẹ của con hay không?”
Phi Nhi đau khổ nhìn mẹ mình, bốn năm qua hai người già đi nhiều.
Mẹ cô tóc cũng ngày càng bạc hơn, bố cô thì gầy hơn trước, những nếp nhăn trên khuôn mặt cũng nhiều lên.
Cô là đứa con gái bất hiếu, 28 tuổi rồi mà còn khiến bố mẹ phải lo nghĩ, phải phiền lòng.
Mạc Phi Nhi, mày đã làm ra cái chuyện gì rồi thế này?
Mạc lão gia cũng im lặng, ông rất giận con nhưng càng giận bao nhiêu thì lại càng thương Phi Nhi bấy nhiêu, con bé chắc phải vất vả lắm, nuôi thằng bé ngoan ngoãn thế này.Thấy con gái vẫn ngồi im không nhúc nhích, ông cũng buông lỏng suy nghĩ, xoa trán nói: “ Con đưa thằng bé lên nghỉ ngơi trước đi, chắc hai mẹ con cũng mệt rồi.
Chuyện ngày mai để mai tính, con về đây là tốt rồi”.
Ông cũng mệt rồi, cũng không muốn truy cứu chuyện quá khứ nữa, Phi Nhi cũng bình an trở về thế là ông yên tâm rồi.
Phi Nhi run run ngẩng mặt lên, cô biết bố mẹ đã tha thứ cho mình, cô thật đáng trách, thật vô dụng chỉ biết làm xấu mặt Mạc gia.
Có cho cô tạ lỗi ngàn lần cũng không thể nào xoa dịu được sự tổn thương, tức giận trong lòng hai người.
Nghĩ vậy mắt cô cũng dần hoen đỏ, cô sai rồi, cô ân hận rồi… Thanh Hân ôm cô vào lòng vỗ về, giờ cô cũng là mẹ rồi, sao cô lại không hiểu suy nghĩ của Phi Nhi.
Cô chỉ thấy mình đáng trách, tại sao hai người vẫn viết thư qua lại, cô lại vô tư không nghi ngờ trước những lí do ngớ ngẩn mà em gái mình bịa ra để không phải chat webcome, tại sao lại vô tâm để em gái phải vất vả một mình.
So với việc giận Phi Nhi, Thanh Hân thấy giận bản thân mình hơn.
Hai mẹ con tắm rửa sạch sẽ xong cũng hơn 2 giờ chiều, An An mệt mỏi nằm trên giường ngủ, Phi Nhi vội cầm điện thoại soạn tin nhắn: “Tuấn Thiên, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Mai anh có rảnh không” Tin nhắn hồi đáp đến nhanh hơn cô tưởng.
Anh hẹn cô sáng mai ở công ty lúc 9 giờ.
Tin nhắn này của anh, Phi Nhi thấy có chút gì đó là lạ nhưng cô cũng không mấy bận tâm nữa.
Cuộc hẹn của cô đã được xác lập vậy là cô yên tâm rồi.
Phi Nhi nằm xuống mỉm cười rạng rỡ, đắp chăn cho mình và An An, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
- Tít….tít…tít- Uyển Nhi cầm điện thoại lên đọc tin nhắn rồi mỉm cười ấn nút xóa.
Muốn níu kéo người đàn ông của cô, không đơn giản thế đâu.
Hàn thị
- Phi Nhi, à chị Mạc, chị không thể vào.
Hàn tổng đang bận, căn dặn em không cho bất cứ ai vào… khoan đã chị nghe em nói hết.- thư kí Trương chật vật kéo cô lại.
Phi Nhi nở nụ cười đáp: “ Em yên tâm chị đã có lịch hẹn với sếp em rồi, không cần lo mọi trách nhiệm chị sẽ gánh lấy, mau tránh ra.” Cô nhanh nhẹn luồn lách hướng đến cửa phòng tổng giám đốc.
Hôm nay thư kí Trương rất lạ.
- Chị em nói thật chị không thể.- thư ký Trương đứng chắn mình trước phòng làm việc.
Cuối cùng Phi Nhi phải dùng chiêu quen: “ Thư kí Trương, nhìn kìa Tống Gia Tuấn, ở bên đó…” Mạc Phi Nhi sửng sốt chỉ tay, Trương thư kí cười lạnh: “ Chị không lừa được em đâu.
Đến Tống Gia Tuấn là ai em còn không biết nói gì đến hâm mộ.”
Cô chán nản nhìn sang tập tài liệu trên bàn, thư kí Trương, chị xin lỗi.
Nghĩ rồi cô hất tung tài liệu lên, cô đoán không sai trai đẹp không có tác dụng nhưng công việc thì đương nhiên.
Cô vui vẻ mở cửa phòng Hàn tổng, không có ai, mắt Phi Nhi dáo dác tìm kiếm, bỗng cô phát hiện ra ánh sáng từ phía phòng nghỉ, cô bước đến, dùng hết sức mình đẩy cửa xông vào rồi hét lớn:
- Tuấn Thiên, An An là con trai của anh…
Vừa dứt lời, cô bị cảnh tượng trước mặt làm cho đứng hình.
Uyển Nhi đang quấn lấy Tuấn Thiên, áo ngoài đã cởi ra chỉ còn lại chiếc áo lót ren đỏ đang gắng gượng kìm hãm vòng một của cô ta.
Tuấn Thiên say đắm nhìn vào mắt cô ta, đôi môi hai người cũng quấn quít..