Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
– Gia Hân, chúng ta lại gặp nhau rồi, anh vừa đi gặp bạn gần đây, không ngờ khéo quá. Chào em. À, xin giới thiệu lại lần nữa, anh tên Triệt Hàn.
Gia Hân thở dài, nếu là tình cờ sao cần nhiều lời thế nhỉ? Mặc kệ anh ta, cô cũng không quan tâm.
– Chào anh Triệt, đúng là tình cờ, nhưng giờ tôi có việc, e là không tiện nói chuyện với anh rồi.
– Em cứ gọi anh là Hàn cũng được.
– Chúng ta mới biết nhau, gọi như vậy có chút thất lễ thì phải?
– Không sao, anh thấy gọi anh Triệt mới không quen.
Cảm thấy lạnh xương sống, Gia Hân rùng mình, từ khi nào mà người đàn ông lạnh lùng cô từng biết có thể nói ra những lời sến xẩm đó vậy. Không đôi co nữa, cô nên chấm dứt ở đây, mẹ cô đang chờ cô tới, không đi nhanh, canh cũng nguội mất, không ngon.
– Thôi tôi có việc phải đi rồi, chào anh.
– Mắt em… Thôi… ừ, nếu có việc em cứ đi trước đi. Chào em.
Cô cảm thấy giọng anh có chút mất mát, đáp lại cô.
– Vâng chào anh.
Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu làm xét nghiệm để rút ra phương án trị liệu thích hợp cho mẹ cô, chắc mẹ làm xét nghiệm từ sáng đã mệt rồi, nghĩ tới đây cô lại càng rảo bước trong bãi đỗ xe bệnh viện, không để ý có một bóng người đang bước theo cô.
– Con tới rồi đây ạ, còn mang món canh mẹ thích nhất đến rồi nhé. Mẹ thấy con hiếu thuận không?
– Nếu con hiếu thuận thêm một chút bằng cách tính chuyện tương lai, mẹ càng không phản đối. – Trương Ngọc đùa lại với cô.
– Mẹ, con còn phải nhõng nhẽo với mẹ dài dài, con chưa muốn bỏ qua cơ hội này đâu ạ.
– Mẹ sẽ thu tô tăng theo thời gian, nên cô cứ coi chừng.
– Con công nhân viên chức nghèo mà mẹ, đảng và nhà nước cũng nên chiếu cố hoàn cảnh chứ.
Tiếng cười đùa vang lên từ phòng viện làm người đứng ở bên ngoài lặng im. Đã bao lâu rồi anh chưa thấy cô cười như thế này? Hay đúng hơn là từ khi gặp anh, cô chưa bao giờ cười cả. Ở bên anh cô gượng ép bản thân như vậy sao? Vừa rồi, nếu anh không thấy mắt cô sưng lên như vừa khóc, lo lắng đi theo cô thì đâu thể thấy cô cười vui như vậy.
Mà… cô cười… Phải rồi, cô cười. Anh trở lại đây là vô ích ư? Anh nên buông tay không?
– Ít ra cô ấy không khóc nữa rồi…
Anh nói với bản thân, bước nhanh về phía xe mình. Nếu mẹ cô đang nằm viện, nghĩa là cô đã nghe lời anh nói, đưa mẹ đi khám rồi. Ít nhất anh không muốn cô lần nữa rơi vào trạng thái thẫn thờ năm ấy. Chờ chút! Cô nghe lời anh ư? Từ bao giờ kết quả xét nghiệm tổng hợp lại có nhanh vậy chứ?
Trong ráng chiều, bóng một người đàn ông in dài trên mặt đất thật lâu thật lâu vẫn không suy suyển.
Thời gian trôi nhanh như gió cuốn, thoắt một cái đã tới ngày kỉ niệm 6 năm thành lập công ty. Càng tới gần ngày này, dường như nhất cử nhất động của cô đều được mọi người chú ý. Trời ạ, có công ty nào nhiều chuyện như vậy không, hay chính xác là rỗi việc tới mức để ý tới người như cô chứ. Sao kiếp trước cô không biết gì nhỉ? Thở dài, cô than phiền với Mặc Giang. Đợt này cô cũng trở nên thân với cô bé hơn, nhờ cô bé này mà mọi người trong phòng cũng thấy cô dễ gần hơn, vài người còn chủ động trò chuyện với cô, không như trước đây nữa.
– À, vì chị được coi là băng sơn mỹ nhân của công ty mà ạ, một trong tứ đại mỹ nhân, lại chưa bao giờ đi tham gia tiệc tùng nên mọi người cảm thấy lạ là bình thường thôi.
– Chị á? Công ty chúng ta có tứ đại mỹ nhân ư? – Cô không tin, từ bao giờ cô là mỹ nhân vậy, công ty thiếu người tới mức này sao?
– Đúng vậy, công ty có 4 người đẹp nổi tiếng từ 4 bộ phận khác nhau. Bên pháp lý thị trường có chị Hàn Thanh, người thứ hai là chị Tần Tố bên tài vụ, người thứ ba là chị Lục Mạn phòng phát triển sản phẩm. Chị là người thứ 4, cũng là người thờ ơ nhất trong 4 người.
– …
– Chưa bao giờ chị đến dự tiệc của công ty, thế nên tối nay chị nhất định phải tới nhé.
– … Gia Hân không ngờ được mình lại có vị trí như vậy, cô chợt cảm thấy áp lực – Thật vậy sao? Chị không tới có được không em?
– Em đã đặt cược là chị tới rồi, chị mà không đến sẽ tiêu luôn tiền thưởng tháng này của em mất huhu. – Mặc Giang vội vàng nói, vô tình lỡ lời.
– Không cần đâu chị sẽ trực tiếp trừ thưởng tháng này của em luôn, em tin không? – Cô nhăn mặt cười hỏi lại Mặc Giang.
– Em biết chị vốn nhân từ đại lượng mà, chị để cho em kiếm chút chút, em dân vô sản nghèo nàn, chị cho em bữa cải thiện đi mà chị. – Mặc Giang làm bộ đáng thương hề hề nói.
– Kiếm bữa cải thiện cũng nên đãi chị một bữa chứ nhỉ? Gia Hân nháy mắt
– Rõ ạ, nếu lần này chị đến em sẽ đãi chị một bữa… Nhưng địa điểm do em chọn hì hì.
– Được, vậy tối nay chị tới.
– Thế nhé ạ. Chị là trưởng phòng tốt nhất luôn.
Không để cô bé này nịnh nọt làm phổng mũi nữa, cô quyết định bắt tay vào làm việc, nhân tiện kêu Mặc Giang qua phòng kế hoạch giúp việc, bên đó đang thiếu người, vừa nhờ cô cử người sang. Không nên để cô bé ở đây mãi, không tốt cho tương lai.
Buổi tối, cô lục trong đống quần áo nhạt nhòa của mình một chiếc đầm dạ tiệc màu đen. Thực ra đây là chiếc váy mẹ cô mua cho cô mừng tháng đầu tiên cô đi làm. Bà không ngờ, sau 5 năm con gái bà vẫn không thèm dùng tới, còn giận cô mãi. Thầm cảm ơn bà, nếu không có chiếc váy này, hôm nay khả năng cao là cô sẽ vận đồ công sở đi dự tiệc mất. Chiếc đầm dài tới đầu gối, bên trên ôm sát người cô, chân váy gồm nhiều tầng gộp lại, làm chiếc váy xòe rất tự nhiên, khoe toàn bộ nét đẹp thanh thuần trên người cô. Uốn nhẹ tóc rồi cuốn lên, cô nghĩ bản thân cũng không tệ lắm.
Ra khỏi nhà, cô chợt cảm thấy hối hận vì quyết định dự tiệc của mình, nhất là lúc nhìn phản ứng của mọi người cùng phòng. Cùng làm việc, nhìn nhau tới chai mặt còn phản ứng như vậy, chắc mai cô không sống sót nữa. Quay đầu lại định chạy, Gia Hân không nhích nổi một li. Mọi nỗ lực trốn thoát của cô đều vô ích, cô có khỏe như trâu cũng không thể chống lại sức kéo của mười mấy con người hợp lực đưa cô lên xe. Số phận cô từ mai chắc sẽ thê thảm lắm đây, cô thở dài, kệ vậy, chuyện mai để mai tính sau.
Không ngoài dự đoán, những người dự tiệc đều ném cho cô một cái nhìn ngạc nhiên, như nhìn thấy hóa thạch sống lại thành khủng long. Thật đau đầu, nếu hôm trước cô có cảm giác là gấu ngủ trong hang, giờ đây cô thấy mình đã thăng cấp trở thành khủng long trong vườn thú.
Tiếng xì xào từ phía cửa ra vào bỗng nổi lên ngày một lớn, làm lực chú ý của mọi người dời đi, dây thần kinh căng như chão của Gia Hân đột ngột được that lỏng. Thầm cảm ơn chủ nhân của lực hút đó, cô cũng hướng tầm mắt về phía mọi người đang nhìn, tiếc rằng chỉ thấy một đám đông lố nhố. Có con người thần thánh như vậy trong công ty ư? Trí tò mò nổi lên, cô quay sang hỏi Mặc Giang:
– Ai vừa bước vào vậy em?
– Chị không biết sao? Đó là giám đốc của chúng ta còn gì?
– …
– Đừng nói với em là chị không biết mặt tổng giám đốc của chúng ta chứ?
– …
– Chị không biết mặt tổng giám đốc của chúng ta sao!!!!
Phát hiện này của Mặc Giang làm tất cả mọi người trong nháy mắt đều quay lại nhìn người ngoài hành tinh là cô. Thông cảm cho cô đi, ai kêu cô là phận thấp cổ bé họng, sao có được diện kiến tổng giám đốc cao cao tại thượng chứ.
– Chị không biết tổng giám đốc sao? Sau tận 5 năm làm việc? Haiz, thật là tiếc, tổng giám đốc của chúng ta là người rất đẹp trai nha, lại có tài nữa, em nghe nói anh ta được chọn là một trong mười người đàn ông quyến rũ nhất trên tạp chí Elle đó nha.
– Vậy sao?
Cô bất giác nhớ về người đàn ông đồng sàng dị mộng với mình 3 năm vừa rồi, những kẻ vừa có tiền, có quyền lại có sắc đúng là không thể tin được. Mặc Giang lại tưởng cô tiếc không được chiêm ngưỡng dung nhan họa thủy của tổng giám đốc, an ủi cô:
– Chị không nhìn thấy cũng không sao, lát nữa tổng giám đốc của chúng ta lên phát biểu, thể nào chị cũng nhìn thấy anh ấy.
– Ừm, làm việc dưới trướng anh ta năm năm mà không biết mặt chị thấy cũng hơi áy náy, thôi mình ra nói chuyện với mọi người đi.
Không hổ danh là tập đoàn được quốc tế công nhận, trừ vài người mới ở bộ phận của cô ra, đa số đều là những nhân vật nổi danh trên thương trường. Những dịp tiệc rượu như thế này liền biến thành những cuộc trò chuyện mở rộng quan hệ.
Nghĩ tới đây cô lại thêm mất hứng. Thả suy nghĩ sang nơi khác, chắc cô phải quay lại làm phiên dịch thôi. Chỗ cô khối lượng công việc không nhiều, cô có thể nhận thêm nhiều tài liệu cũng có thể đi dịch cabin kiếm tiền. Từ nhỏ cô đã có năng khiếu về ngôn ngữ, nhất là học tiếng nước ngoài. Mẹ cô cũng không muốn hạn chế cô nên cô muốn học gì đều được, còn hơn là lêu lổng ở ngoài. Nhờ thế mà giờ cô biết tới năm thứ tiếng. Cứ nghĩ việc đó thật vô ích, ai ngờ trước khi cô xin được việc làm ở đây, trong thời gian thất nghiệp ở nhà cô cũng kiếm được kha khá nhờ dịch tài liệu. Nghĩ lại, cô thấy vị trí hiện tại của mình cũng không tồi. Ít chỗ vừa nhàn, lương lại khá, còn cho cô thời gian để dịch kiếm thêm thu nhập.
Đang suy nghĩ, cô bỗng nghe tiếng bụng mình réo vang. Cô chưa ăn gì hết, nhìn về phía bàn buffet, cô cảm thấy thật lãng phí, chuẩn bị nhiều thức ăn như vậy mà mọi người đến đây vốn không có ý định tiêu hóa chỗ đó. Thôi coi như cô làm phúc, giúp công ty đỡ lãng phí một chút vậy. Nghĩ tới đó, cô bước tới bàn ăn. Nhìn một bàn đầy thức ăn, cô bỗng chảy nước miếng, đúng là lãng phí nha. Để xem nên ăn gì trước nào. Đang nghiêm túc cân nhắc Gia Hân nghe thấy tiếng MC vang lên
– Mọi người đang có một buổi tối rất vui vẻ có phải không ạ. Sau sáu năm, công ty của chúng ta trưởng thành không ít, đây là công lao không nhỏ của tất cả mọi người ở đây cũng như của toàn công ty chúng ta. Sau đây tôi xin mời chủ tịch lên phát biểu đôi lời với mọi người.
Tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên. Cô thở dài, đúng là người đàn ông quyễn rũ nhất có khác, lực sát thương tương đối cao, anh ta vẫn đang từ đám đông bước lên mà mắt những người phụ nữ xung quanh cô đã tóe lửa, chỉ hận không thể nhảy xổ lên xâu xé thôi. Tò mò, Gia Hân hướng ánh mắt của mình về phía vị tổng giám đốc kia. Chỉ có điều, lúc cô ngước lên, liền gặp ánh mắt quen thuộc của người đàn ông không thể không quen kia.
Đúng là thức khuya mới biết đêm dài, Gia Hân không nghĩ trên đời lại có sự trùng hợp chó má tới thế chứ. Đây đâu phải là phim truyền hình dài tập sướt mướt. Hai ánh mắt giao nhau trong không trung, cô bối rối quay đi. Anh nhận ra cô sao, hôm nay cô cũng khác hẳn so với bình thường mà, có lẽ không nhận ra đâu, hơn nữa lại nhiều người như vậy, không phải anh ta nhìn cô, không phải anh ta nhìn cô. Lặp đi lặp lại ý nghĩ trấn an bản thân nhưng đầu óc cô trở nên rối loạn. Thôi, tránh voi chẳng xấu mặt nào, cô cứ lánh đi là tốt nhất. Cô liền tách khỏi đám đông, bước nhanh về phía cửa. Ra khỏi phòng tiệc, bước chân cô ngày càng nhanh, cô muốn lấy tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi đây, nhưng đôi giày cao gót phản chủ không cho cô được như ý. Thay vì chạy, cô chỉ có thể đi nhanh mà thôi.
– Trương Gia Hân!!! Trương Gia Hân! Dừng lại, em nhận ra anh rồi phải không? Gia Hân!
Chỉ còn vài bước nữa là tới cửa, Gia Hân cảm thấy mình bị kéo mạnh mẽ về phía sau. Mũi cô đập trúng lồng ngực phía sau tới đau điếng. Ngước lên, cô chạm phải ánh mắt sâu hút đang nhìn về phía cô, như muốn cuốn cô vào trong đó vậy, nó làm cô cảm thấy ngạt thở. Bối rối, cô rời tầm mắt đi hướng khác.
– Gia Hân, em cũng giống anh phải không, em cũng quay về quá khứ, nhớ được mọi chuyện phải không?
– …
– Gia Hân, nói cho anh biết, cuộc sống vợ chồng ba năm qua của chúng ta không phải chỉ là giấc mơ được không? Nhìn anh, Gia Hân! – Triệt Hàn siết chặt tay cô.
Cô ngước lên nhìn anh, trong ánh mắt của anh có cả sự cầu xin, cả sự tuyệt vọng. Cô bỗng thấy tim mình nhói lên. Anh có những biểu cảm như vậy từ bao giờ? Trong trí nhớ của cô, anh luôn lạnh lùng, luôn khó nắm bắt, anh chưa bao giờ để người khác nắm được mình đang nghĩ gì hay cảm thấy như thế nào. Đó là anh, không phải con người trước mắt cô, tuyệt đối không phải.
– Anh nói cái gì, tôi không hiểu lắm?
– Em nói thật đi, em còn nhớ tôi phải không, em cũng giống tôi phải không, tôi đã kiểm tra, em cho mẹ mình đi khám từ ba tuần trước, em đã sớm biết mọi chuyện?
Đến nước này cô cũng không muốn giấu nữa, đến đâu thì đến
– Phải.
– Em…
– Tôi nói là tôi nhớ được anh, chúng ta đã từng là vợ chồng, tôi được trọng sinh trở lại. Còn về phần anh, tôi không biết, cũng không quan tâm
– Tại sao em vờ không biết tôi?
– Chúng ta biết nhau thì sao? Có khác không? Thử một lần chưa đủ sao?
– Em nên nhớ em là vợ tôi! – Không thể nhẫn nhịn với người phụ nữ này nữa, anh gằn từng tiếng nhắc cô.
– Đó là chuyện của hai năm sau, thậm chí còn là của kiếp trước, anh nên nhớ giờ chúng ta không là gì cả. – Gia Hân cũng không ngại nhắc cho anh về hiện tại.
– Em luôn vô tình như vậy, rốt cuộc vợ chồng chúng ta ở bên nhau 3 năm, em có chút tình cảm nào với tôi không?
– Anh cảm thấy thế nào?
– … – Triệt Hàn bỗng im lặng, anh không biết nói gì nữa
Gia Hân chán nản bỏ đi, nhưng lại nghe vọng sau lưng tiếng anh:
– Gia Hân, vậy tại sao, tại sao lúc đó em lại cứu anh?
– Bản năng, lúc đó anh có là ai chăng nữa, tôi cũng làm vậy thôi.
– …
– Tôi đi trước, anh còn tiệc của công ty, tôi nghĩ anh nên nán lại.
– Qúa muộn rồi…
– Cái gì cơ?
– Qúa muộn rồi…
– Muộn cái gì?
– Tôi yêu em mất rồi, Gia Hân.
– …
Lần này tới cô á khẩu. Cái gì cơ? Anh yêu cô? Là thật sao?
– Anh ăn nhầm cái gì không vậy? Uống say hả? Thôi tôi đi trước.
– Anh không nói nhảm, đây là sự thật – Anh nhìn sâu vào mắt cô khẳng định.
– Tôi từ chối. – Cô đẩy cửa thang máy kiên quyết ra ngoài, để lại Triệt Hàn bên trong.