Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một tuần trôi qua, nhịp sống của Gia Hân cơ hồ cũng trở lại bình thường. Trừ việc người mèo thỉnh thoảng phải đi công tác, không tới được, hai người ngày nào cũng ăn tối cùng nhau. Có anh, cô cảm thấy cuộc sống hoàn toàn không thể nhàm chán. Giống như nuôi thú cảnh vậy. Lúc Tiểu Miêu biết việc cô coi anh là vật cưng, liền nháo loạn đòi đổi vai trò, muốn vào bếp nấu ăn. Nhờ có Tiểu Miêu, lần đầu tiên Gia Hân hiểu rõ câu, không thể đánh giá mọi vật qua vẻ bề ngoài.
Hôm nay bác Takao cũng tới ăn cùng hai người. Nhìn một bàn đầy những đĩa thức ăn có hình thù cùng màu sắc quái dị, bác lo lắng nhìn cô:
- Gia Hân, hôm nay cháu ốm hả, sao không nói trước để bác nấu đồ qua?
Trước câu hỏi vô cùng thành thật của bác, mắt người mèo liền nhìn không thấy tiêu cự, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng khuôn mặt đầy hắc tuyến của anh, Gia Hân ráng nhịn cười.
- Cái này, bác cứ ăn thử đi ạ. Hôm nay là Tiểu Miêu nấu, không phải cháu.
- Cháu chắc là… - ba chữ “ăn được chứ” được bác thì thầm tới mức nhỏ nhất.
- Dạ được ạ.
Nói rồi bác làm mặt vô cùng dũng cảm, đưa khối thức ăn vào miệng. Im lặng bao trùm cả căn bếp.
- …. – Bác Takao lặng lẽ nhai đồ.
- … - người mèo lặng lẽ nín thở quan sát phản ứng của bác.
- Trời, sao có thể ngon vậy chứ, rõ ràng là nhìn…. – Cuối cùng thì bác Takao cũng ngẩng mặt lên, đưa cho người mèo ngón tay cái giơ cao – Hương vị đúng là tuyệt phẩm!
Phản ứng của bác giống hệt như Gia Hân hôm trước. Người mèo được thăng chức lên làm bếp trưởng, thoát khỏi thân phận bị đối xử như vật nuôi.
Tuần kế tiếp, tối nào cô cũng được thưởng thức một thực đơn. Đến ngày thứ 8, Gia Hân liền không chịu được, lập tức giáng chức Tiểu Miêu, tiếp tục đứng bếp. Người mèo chỉ có thể nấu 2 món mặn, một món canh, ngoài ra những thứ khác đều hoàn toàn không có năng khiếu. Gia Hân thở dài, phát hiện lý do tại sao người mèo luôn ăn đồ ở cửa hàng tiện lợi.
Một ngày đẹp trời, ra khỏi nhà cô liền thấy người cô muốn trốn tránh bấy lâu đang chờ ở cửa. Nhìn thấy cô, anh liền tiến tới, bao gọn cô trong vòng tay mình.
- Em sao không nhận điện thoại, làm anh tưởng em có chuyện gì!! – Anh nhẹ nhàng trách cứ cô, dường như tin tức kia không chút liên hệ với mình.
- Anh tới đây có việc gì không? – Cô lạnh lùng hỏi lại, né tránh cái ôm của anh.
- Chẳng lẽ không có việc gì thì anh không thể gặp em ư? – Minh Điền xịu mặt nhìn cô, đợt này anh luôn bận rộn, không có nhiều thời gian liên lạc với cô, làm cô nổi giận không chịu tiếp điện thoại của anh. Nghĩ vậy, lòng anh liền có chút ngọt ngào, bao mệt mỏi trên đường lúc bay tới đây, đều bay biến hết.
- Cảm ơn anh, nhưng tôi không có hứng làm vợ lẽ - Nén cơn giận đang chực trào dâng, Gia Hân gạt tay Minh Điền đang để trên vai mình – Giờ tôi phải đi làm rồi, chào anh.
- Là anh sai được không? Mà đợt vừa rồi, anh bận quá, hiện tại anh quyết định bỏ việc hai tuần. Trong hai tuần tới, anh chỉ là chân sai vặt cho em, có được không? – Thấy cô phản ứng dữ dội như vậy, anh hơi ngạc nhiên, chỉ biết thức thời nhận sai.
- Chẳng phải anh có vợ sắp cưới rồi sao? Còn tới đây gặp tôi làm gì? – Gia Hân ngoài mặt vẫn lạnh tanh đáp lại Minh Điền.
- Vậy là em đồng ý cưới anh rồi hả? – Minh Điền sung sướng hỏi lại.
Thấy Minh Điền một mực ông nói gà bà nói vịt, Gia Hân hết kiềm chế nổi, dùng túi xách nện tới tấp lên người anh.
- Đồ đáng ghét!!!! Chẳng phải anh và Tiểu thư tập đoàn Tinh Trí sắp thành kết hôn rồi sao? Anh nghĩ mình lừa người được tới bao giờ hả? Anh coi tôi ngu ngốc không biết gì sao? – Mỗi câu nói, Minh Điền đều bị một đòn giáng xuống, hiện tại liền thấy không ổn – Đồ đáng ghét! Đồ đểu! Đồ trăng hoa! Đồ Mã Giám Sinh!
Những giọt nước mắt cô cực lực nén lại như không còn rào cản, liên tiếp rơi xuống. Thấy vậy, Minh Điền bất chấp những cái đánh trời giáng kia, ôm trọn Gia Hân như con nhím xù lông vào lòng.
- Em nói gì anh không hiểu? Anh cưới ai chứ? Em muốn đánh cứ đánh, nhưng đánh xong, bình tĩnh lại kể anh nghe được không? – Minh Điền đau lòng nói – Đừng khóc nữa.
- Nhưng báo nói, em còn gọi điện cho anh nhưng lại là người khác bắt máy… - Nghe anh nói vậy, không hiểu sao, lòng cô chùng xuống, cơn giận cũng không thấy đâu.
--- ------ --------Ta là đường phân cách lại sự trần thuật của Gia Hân---- ------ ------ ------ ---
(Nhi Nhi: hi’ hi’, thực ra là do tác giả quá lười viết thêm, hy vọng lượm đủ đá để xây nhà ^00^|||)
- Cái này, việc anh đi ăn tối cùng tiểu thư tập đoàn Tinh Trí là có, việc cô ấy sắp kết hôn là đúng. Nhưng chú rể không phải là anh – Minh Điền bình tĩnh nói – Nhưng có thể tưởng tượng mối quan hệ giữa anh và cô ta, anh công nhận, nhà báo có trí sáng tạo quá cao.
Minh Điền bóp trán, từ khi nào anh trở thành tâm điểm cho cánh nhà báo lá cải rồi. Hiện tại anh vô cùng hối hận luôn bỏ qua mấy tờ tạp chí nhỏ nhỏ đó. Nếu anh về muộn chút nữa, có phải mọi chuyện càng trầm trọng thêm không.
- Vậy người nhấc máy điện thoại của anh là chị gái anh hả?
- Chắc vậy, hôm đó chị anh đến công ty thăm anh, có lẽ tưởng em là cô gái nào đó, nên nói vậy – Nói đến đây Minh Điền lại càng thêm nảo ão – Từ trước tới nay để tránh việc anh sợ con gái truyền ra ngoài, rất nhiều lần chị anh làm vậy rồi. Cũng không nói lại với anh luôn.
- Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm? – Gia Hân không tin được, ngoan ngoãn vòng tay qua eo Minh Điền, giọng vô cùng nịnh bợ - Anh bị đánh đau không?
- Đồ ngốc, chưa hiểu rõ mọi chuyện đã vội tuyên án cho anh luôn hả? – Lấy tay gõ nhẹ lên trán cô, Minh Điền nghiêm túc kiểm điểm bản thân liệu mình có phải M, thấy cô hiểu lầm, bị cô đánh mà cư nhiên vẫn thấy vui. Như vậy, là cô có để ý tới anh. Nghĩ tới đây, lòng Minh Điền liền nở hoa.
- Em xin lỗi, lần sau em sẽ trực tiếp gặp thẳng anh luôn.
- Giờ em xin lỗi cũng muộn rồi. Để đảm bảo tính mạng anh sau này, em muốn tin anh làm đám cưới là chính thức không? – Minh Điền nghiêm túc hỏi.
- Anh lại định cướp dâu nhà người khác hả - Biết anh đang nói chuyện gì, cô cố gắng đổi đề tài, không muốn câu nói của anh tiến sâu hơn.
Gặp một Gia Hân luống cuống đỏ mặt trong lòng, Minh Điền cũng không đành lòng. Anh hiểu, lòng cô với cuộc hôn nhân vẫn mang nhiều bóng ma. Dù vậy, bị từ chối hai lần liên tiếp, lòng anh trùng xuống. Không nên để cô thấy anh như vậy, anh sẽ gây sức ép cho cô. Minh Điền tự nhủ với bản thân, thay thế sự thất vọng bằng khuôn mặt cười hề hề:
- Em dám nghĩ anh xấu xa vậy hả, phải phạt mới được! – Nói rồi anh kéo cô lại gần, chuẩn bị thi hành “giết người cướp răng”.
Thấy Minh Điền áp sát mình, Gia Hân liên tưởng tới hình ảnh giữa cô và người mèo hôm đó, theo phản xạ, cô đẩy anh rồi né tránh nụ hôn kia:
- Em… em phải đi làm, thế nhé, chìa khóa em để dưới thảm, anh vào nhà trước đi.
Rồi bằng tốc độ ánh sáng, cô chạy về phía trước.
- Gia Hân! – Minh Điền lớn tiếng gọi.
- Có… có chuyện gì sao? – Tim Gia Hân nhảy thình thịch, chẳng lẽ anh biết cô phản ứng không bình thường sao?
- Em đi nhầm đường rồi, ga tàu ở hướng kia – Minh Điền cười cười, chỉ tay về phía ngược lại.
- À… thì ra vậy – thở phào nhẹ nhõm, cô cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng hôn lên má Minh Điền – Em đi trước đây.
Minh Điền thoáng ngạc nhiên, lúc khi định thần lại, tiếc hùi hụi vì trước đó không níu cô ở nhà bằng được. Vui vẻ vào nhà, ánh mắt của anh liền dừng trên tờ giấy trước tủ lạnh.
“Tuần tới tôi có việc, không qua được. Bác Takao sẽ tới. Lúc tôi đi vắng, không được ăn hết thịt trong tủ.”
Trong đầu anh, hình ảnh Gia Hân cùng người kia lại hiện lên. Không được, anh phải bình tĩnh lại. Ngày hôm đó, nếu không có cuộc điện thoại khẩn từ công ty, anh không tưởng tượng được mình sẽ làm gì.
Nụ cười trên khuôn mặt Minh Điền liền tắt ngấm.
Hôm nay Gia Hân cực kì hào hứng. Sáng nay người mèo nhắn tin, anh sẽ về nhà. Cuối cùng cô cũng có thể chính thức giới thiệu Tiểu Miêu cho Minh Điền. Cô thấy tính anh và người mèo vô cùng hợp, hai người chắc chắn có thể là bạn thân. Hay chí ít, cô hy vọng như vậy. Vì từ trước tới nay, cô luôn thấy người mèo sống một mình, không có bạn hay người thân tới thăm. Nếu Minh Điền và Tiểu Miêu có thể thành bạn thì Tiểu Miêu sẽ không còn cô đơn nữa. Nhưng tuần vừa rồi mỗi lần cô muốn nói chuyện với anh về người mèo, Minh Điền chỉ trầm ngâm nghe cô nói, không biểu hiện yêu hay thích. Cũng phải, dù sao hai người chưa bao giờ chính thức gặp nhau, dĩ nhiên sẽ không có nhiều chuyện để nói. Minh Điền thuộc tuýp người thích đánh giá người khác theo cảm nhận của mình, cô có nói thêm cũng là thừa.
Gia Hân cố gắng về sớm, chuẩn bị đồ ăn. Chiều nay Minh Điền có việc công ty phải giải quyết, tuy nhiên anh vẫn hứa về sớm với cô.
Thực tế luôn trêu ngươi mọi sự sắp đặt có trước. Dù người mèo và Minh Điền trước mặt vẫn trò chuyện vui vẻ, cô vẫn có cảm giác không đúng lắm.
- Anh không thích Tiểu Miêu? – Đứng một bên phụ Minh Điền lau bát rồi cất vào chạn, Gia Hân nhỏ giọng hỏi.
- Không có – Giọng Minh Điền cũng không nghe ra cảm xúc, Gia Hân đành thú nhận ý định của mình.
- Thực ra thì từ lúc cậu ấy tới đây, em chưa thấy cậu ta có bạn bè hay người thân nào tới thăm cả. Anh và cậu ấy tính cách cũng có nhiều điểm tương đồng, nên em nghĩ hai người có thể sẽ rất thân thiết.
- Em muốn anh làm bạn với cậu ấy?
Cô muốn anh làm bạn với hắn? Chỉ có Minh Điền mới hiểu nổi giông bão đang nổi lên, bàn tay đang ngâm trong bồn rửa của anh siết chặt lại.
- Không được sao? Xin lỗi, em lại nhiều chuyện rồi – Gia Hân ỉu xìu nhìn xuống, cô thấy hai người thực sự rất hợp.
- Tất nhiên là được – Minh Điền cúi xuống nhìn cô cười nói – Hôm nay có bóng đá, anh cũng đang tính rủ cậu ta xem cùng.
- Thật hả? Cần em làm thêm đồ ăn cho hai người không? À, nhà hết bia rồi, để em ra ngoài mua nhé – Điệu dáng vui vẻ của Gia Hân, một chút cũng không bị ánh mắt Minh Điền bỏ qua.
- Dĩ nhiên rồi, thôi, để anh rủ cậu ta đi mua bia, tối rồi, em ở nhà đi – Nở nụ cười hiền hòa, Minh Điền đem toàn bộ thâm trầm ở đáy mắt vào trong.
Bước khỏi căn hộ, hai người đàn ông lúc này cũng không còn tâm trạng đóng kịch bạn bè, sát khí bay đầy trời im lặng đi tới một ngõ tối không có ai qua lại.
- Chẳng phải tôi đã cảnh báo anh tránh xa cô ấy rồi sao?
- …
- Giờ anh có làm gì cũng quá muộn rồi, cô ấy là của tôi.
- …
- Đừng để tôi vạch trần thân phận của anh. Từ giờ, tốt nhất là anh nên tránh xa cô ấy ra. – Minh Điền bị sự im lặng của người mèo kích động, nắm cổ áo Tiểu Miêu đẩy vào góc tường, chiếc mặt nạ mèo cũng vì thế rơi xuống.
Lúc hai người vừa rời đi, Gia Hân phát hiện nhà hết mất dầu hào. Gọi điện vào máy của Minh Điền, cả Tiểu Miêu, đều nghe thấy tiếng chuông vang lên từ phòng khách.
Hai người thực sự là rất giống nhau, điện thoại cùng để ở nhà. Thở dài, cô vội đuổi theo hai tên đãng trí kia. Vừa bắt kịp, một màn nói chuyện đầy sát khí liền bỏ qua không sót một chút.
Vốn định tiến lên can ngăn Minh Điền, Gia Hân vừa bước tới liền khựng lại. Khuôn mặt kia…
Gia Hân không tin vào mắt mình nữa. Cô không tự chủ được bước về phía anh. Nhưng càng bước, cô càng cảm thấy khó khăn, rốt cuộc chỉ có thể quay đầu bỏ chạy, không cẩn thận va đổ thùng rác gần đó.
Thấy động, người mèo quay đầu, thấy bóng lưng quen thuộc, tim anh bỗng thắt lại. Cơ thể cũng cứng đờ, lặng im nhìn bóng cô nhỏ dần.
- Gia Hân! – Minh Điền vội vàng đuổi theo, bỏ lại mình Triệt Hàn trong ngõ vắng.
- Anh biết anh ta là Triệt Hàn từ khi nào? Giỡn tôi các anh thấy vui không? – Gia Hân quay lại, giờ cô đã hiểu sao mình luôn thấy hai người hợp nhau, quan hệ giữa họ, không phải là quan hệ giữa hai người mới gặp nhau.
- Em nghe anh nói đã… - Minh Điền giữ cô lại, tim anh nhói đau, tại sao cô luôn có phản ứng mãnh liệt với những chuyện có liên quan tới hắn ta?
- Anh còn gì để nói sao? – Dùng mọi sức để thoát khỏi Minh Điền đều vô ích, cuối cùng cô cũng đáp lại anh.
- Em thấy không thấy mình mới là người cần nói sao? – Rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, Minh Điền quyết định nói thẳng sự thật cho Gia Hân – Với một người mới gặp chưa đầy hai tháng, em có phải là quá quan tâm tới cậu ta? Anh mất tới nửa năm mới được làm bạn trai em, sau 1 năm mới có lần đầu tiên. Đến việc em bị tấn công, tới nửa tháng sau em mới báo tin cho anh. Ở bên em hai năm, chưa bao giờ anh thấy em phản ứng dữ dội như thế. Em thử hỏi lại bản thân, anh hay cậu ta mới là người tình của em?
“CHÁT!!!” – Gia Hân sững sờ nhìn xuống tay mình, không tin được mình vừa rat ay với Minh Điền.
- Anh đang vô lý gì vậy? – Cô nổi giận thực sự - Giữa anh và cậu ấy, anh còn không rõ sao? Người em chọn chẳng phải là anh sao?
- Gia Hân, em thực sự không rõ hay sao?
- Anh mới là người không hiểu chuyện!
- Em… biết mình tàn nhẫn lắm không, Gia Hân? – Đau lòng nhìn người con gái trước mặt, anh chỉ hận không thể giấu cô đi, để cô và hắn ta mãi mãi không gặp lại – Em nói mình muốn quên, nhưng bản thân em đã bao giờ ngừng nhắc nhở bản thân về hắn ta chưa?
- … - đối diện với câu hỏi này, Gia Hân không cũng không rõ mình nên trả lời thế nào.
- Anh yêu em, anh có thể chờ em cả đời, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, Gia Hân à.
- …
- Tối nay anh ngủ bên ngoài, em cứ về nhà trước đi.
Tối hôm sau, người mèo vẫn qua nhà cô, chỉ có điều, im lặng hơn mọi khi.
Lúc hai người ngồi đối diện nhau, chỉ có tiếng đũa bát vang lên.
- Chiều nay, ở hẻm…
- Đừng nói, Tiểu Miêu không nói được.
Triệt Hàn đưa tay định kéo mặt nạ xuống, liền bị Gia Hân chặn lại.
- Chẳng phải đã nói, Tiểu Miêu không tháo được mặt nạ sao?
- Gia Hân… anh
- Tiểu Miêu sẽ không bao giờ nói dối sao?
- Tiểu Miêu chưa bao giờ nói dối em.
- Đồ lừa gạt! Chẳng phải Tiểu Miêu kêu mình không nói được?
- Hôm đó anh bị mất tiếng, quả thật không nói được.
- Không tháo mặt nạ được?
- Mỗi lần thấy anh, em đều khóc, lúc đó tình huống lại khẩn cấp, anh…
- Tên anh là Uông Tiễn?
- Đó là tên mẹ ruột đặt cho anh.
- Anh biết ngôn ngữ kí hiệu?
- Có thời gian từng làm từ thiện ở cô nhi viện.
- Tôi tưởng anh sợ trẻ con?
- Chẳng phải em rất thích trẻ con sao?
Sau một loạt câu hỏi, Gia Hân thở dài:
- Phải, là anh luôn đúng. Anh thấy vui không? Lấy tôi làm trò đùa như vậy?
- Anh chưa bao giờ coi em là trò đùa cả. Anh thực sự rất vui, chỉ cần ở bên em vậy thôi.
- Anh về được không? Tôi cần suy nghĩ.
Triệt Hàn chỉ lặng lẽ đứng dậy, để lại Gia Hân trong phòng bếp.
Cô biết đáng lẽ mình nên giận dữ, nhưng hiện tại, cô chỉ cảm thấy hụt hẫng. Vì Triệt Hàn nói đi là đi sao? Không phải, không thể nào.
Gia Hân tối đó nhận được tin nhắn từ người mèo “Công ty có việc gấp, phải đi”.
Giữa họ còn tồn tại mối quan hệ để nhắn tin như vậy sao? – hai người bần thần nhìn màn hình tự hỏi. Triệt Hàn theo thói quen nhắn tin, lúc gửi đi, mới nhận ra mình lỡ tay làm việc thừa thãi.