Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi
  3. Chương 19: Có một vài lúc không quản được thanh âm
Trước /32 Sau

Chúng Ta Chơi Giả Làm Thật Đi

Chương 19: Có một vài lúc không quản được thanh âm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hai người từ cổng Đông trường học đi vào trường, di động của Kỳ Dĩ liền vang lên. Đạm Ngữ đá một viên đá trên đường chờ cậu ấy nói chuyện điện thoại xong: “Ai tìm cậu vậy?”

“Lạc Lạc.” Kỳ Dĩ cầm điện thoại nhét vào túi quần, “Bảo tôi đem BGM kịch kia gửi một túi qua cho cô ấy.”

Đạm Ngữ hiểu rõ: “Có người trong post kịch yêu cầu à?”

Kỳ Dĩ gật đầu.

Tới ký túc xá rồi, giường của Kỳ Dĩ đã gần tháng nay không ai ngủ, Đạm Ngữ lật ra giường và chăn đơn dự bị của mình cho cậu ấy dùng. Kỳ Dĩ cầm ở trên tay, yên lặng nhìn Đạm Ngữ, thẳng đến khi người nào đó xù lông nhím: “Nhìn cái gì chứ, chỉ là cho cậu mượn dùng chút thôi mà.”

Kỳ Dĩ gật đầu, moi ra một cái USB đưa cho Đạm Ngữ rồi trèo lên giường trên trải giường trải chiếu: “Trong file giáp kỳ 2 《XXX》kịch của USB kia có một file giáp BGM, cậu đem nén vào rồi gửi cho Lạc Lạc đi.”

Đạm Ngữ mở vi tính rồi nén file xong, sau đó ở trong diễn đàn kịch đăng nhập.

Đạm Ngữ: nè, ai muốn BGM? Khẩn cấp tới lĩnh!

Lạc Lạc: hở? cậu có?

Đạm Ngữ: gia có (ngoáy mũi)

Lạc Lạc: = =||| chuyển qua đi.

Chuẩn bị: ai u Đạm tiểu thụ không phải vừa mới logout sao, sao lại lên rồi?

Đạm Ngữ: gia đi ăn về (xỉa răng) còn có người giữ tiền đài thọ (được sắt)

Chuẩn bị: nè Lạc Lạc cô nương ơi, cô có phải vừa nói hậu kỳ đại nhân cũng không có đây?

Lạc Lạc: gật đầu, vì vậy người đài thọ cho Đạm tiểu thụ có phải hậu kỳ đại nhân không? ﹁_﹁ không cần phủ định, tôi chính là chỉ hỏi hậu kỳ đại nhân lấy bgm, vì sao là cậu tới gấp?

Đạm Ngữ: bởi vì!! Ha ha ha, hậu kỳ đại nhân của các người bị gia nhốt lại nuôi rồi ╮(╯▽╰)╭

Đạo diễn: người xem kịch hay vừa nhìn lén ing mạo muội nói một câu: nếu là hậu kỳ đại nhân bị nhốt lại nuôi, vì sao không phải Đạm tiểu thụ đài thọ?

Lạc Lạc: vì vậy chân tướng là Đạm tiểu thụ bị hậu kỳ đại nhân nhốt lại nuôi rồi  ╮(╯▽╰)╭

Đạm Ngữ: gia phong thần tuấn lãng  ﹁_﹁

Đạm Ngữ mở khung đơn, đem file chuyển qua.

Lạc Lạc: các cậu hòa hảo rồi?

Đạm Ngữ: ﹁_﹁

Lạc Lạc: vừa rồi hậu kỳ đại nhân là đi tìm cậu sao?

Đạm Ngữ: gia biểu thị, không thể phụng cáo.

Lạc Lạc: xem cậu tiểu thụ ngốc dạng đáng yêu này, quả nhiên là hòa hảo rồi.

Lạc Lạc: nè, cậu hảo hảo đối đãi với hậu kỳ đại nhân a.

Đạm Ngữ: ha ha ha ha, gia sẽ hảo hảo sủng hạnh cậu ta, cô cứ yên tâm!

Lạc Lạc: đoạn thời gian trước, nhìn hậu kỳ đại nhân thực sự rất đáng thương. Tôi cho cậu xem một đoạn chat lưu trữ.

[Lạc Lạc: hậu kỳ đại nhân ~~~~(>_<)~~~~ Kỳ Dĩ: ? Lạc Lạc: !!!! Cậu lại ở đây!!! Gần đây làm sao vậy, cậu và Đạm tiểu thụ đều luôn không online  ~~~~(>_<)~~~~ Kỳ Dĩ: là lỗi của tôi. Lạc Lạc: hậu kỳ đại nhân có muốn nôn ra(kể lể ấy mà) không? (thương xót) Kỳ Dĩ: cảm tạ. Không cần. Có chút mệt. Kỳ Dĩ: kỳ 2 gửi cô mail rồi. Kỳ Dĩ: tôi off.] Đạm Ngữ: lưu trữ lúc nào đây? Lạc Lạc: chính là ngày hôm qua. Đêm qua hậu kỳ đại nhân bắt đầu giao bản thử, thấy cậu ấy sa sút ghê gớm. Tuy rằng cậu ấy thật là người trầm mặc ít lời, nhưng chưa từng cho tôi cảm giác uể oải thế. Trước đây vẫn nghĩ cậu ấy là tin tưởng tất cả đều trong lòng bàn tay, té ra loại nam nhân hiếm có lúc yếu đuối này, sẽ làm người ta cảm thấy yêu thương như thế  ┭┮﹏┭┮ Đạm Ngữ: … Lạc Lạc: ờ, ta BG tự trọng (lệ chạy) Đạm Ngữ xoay người nhìn người đang sửa sang lại chăn đơn, thần sắc trên mặt cậu ấy luôn luôn nghiêm túc chiếm đa số, dễ làm cho người ta có ảo giác cứng ngắc, kỳ thực người này ôn nhu không tưởng nổi. Mình lại từng khiến hắn … mất mát như vậy sao? “A Dĩ.” Đạm Ngữ đi qua, ghé vào mép giường trên. “Làm sao vậy?” Kỳ Dĩ quay đầu lại, sờ sờ đầu Đạm Ngữ. “Không có gì.” “Cậu chuyển file rồi?” “Đang chuyển.” Đạm Ngữ nhìn cậu ấy, “A Dĩ, cậu bây giờ tâm tình thế nào?” “… Tốt.” Đạm Ngữ ê ẩm mà nghĩ, sau này không bao giờ để tâm vào chuyện vụn vặt nữa, quả thực hại người hại mình! Trước khi ngủ, Kỳ Dĩ chỉ chỉ chỗ nằm của lão đại lão tam: “Hai người này còn không trở lại?” Đạm Ngữ nằm ở trên giường vung chăn xong ờ một tiếng: “Hai người họ a, tham gia du lịch Thập Độ(1) do viện hệ tổ chức rồi, thứ hai tuần sau mới về.” Kỳ Dĩ nhìn bộ dáng Đạm Ngữ đã quấn đến mức khá là ấm áp thì sắc mặt tối sầm lại. Cái gì kêu biết vậy chẳng làm a. Ngày hôm sau là thứ bảy, dưới tình huống hai người cùng gian ký túc xá kia không ở đó, về mặt lý luận đối với hai người tâm ý tương thông mà nói thì là thiên thời địa lợi, nhưng đây chỉ là lý luận. Đạm Ngữ xắn ống tay áo lên đi tổng vệ sinh, Kỳ Dĩ yên lặng trợ giúp. “Chúng ta động tác phải nhanh chút a… Bệ cửa sổ phải lau, sàn nhà phải chùi, gầm giường phải dọn dẹp… Ai, cậu làm sao mà càng sửa càng loạn a, thèm vào, đi quét rác đi, giá sách của cậu tôi tới sửa sang cho!” Kỳ Dĩ không thể không cầm chổi đi quét rác, thật không biết đây là sở thích gì nữa, cuối tuần êm đẹp phải lãng phí ở ký túc xá mà tổng vệ sinh. Có điều làm tình nhân tốt đẹp trầm mặc ít lời, Kỳ Dĩ phi thường nhận mệnh mà dung túng cậu. Vừa tới giữa trưa, hai người đều mệt không ít, cố ý đi Học Tam căn tin lầu hai ăn mấy món xào. Bàn sát bên hình như là một đôi tình nhân, nam sinh trăng trắng mềm mềm cao cao gầy gầy, cẩn thận từng li từng tí mà hầu hạ bạn gái nhỏ mềm mại đáng yêu, ánh mắt nhỏ cẩn thận chút kia nga, không uổng hai chữ “phu đức” (tấm lòng của chồng). Không ít người xung quanh đều lấy dư quang khóe mắt hướng về chiếc bàn ấy, Kỳ Dĩ cũng nhìn cả hai mắt. Đạm Ngữ đem chiếc đũa duỗi qua gõ bát Kỳ Dĩ: “Nè nè, nhìn cái gì vậy?” Kỳ Dĩ thu hồi đường nhìn, có chút suy nghĩ. Đạm Ngữ trừng cậu, trầm giọng liếc mắt chất vấn: “Xem hay lắm sao?” Kỳ Dĩ nghi hoặc: “Cái gì xem hay?” Đạm Ngữ dùng thêm chút sức trừng cậu: “Còn ai a, không phải là đồ mặt trắng kia sao.” Kỳ Dĩ lắc đầu: “Là xem rất tốt, có điều không đẹp bằng cậu.” Đạm Ngữ giận, cậu ấy lại thực sự thừa nhận nghĩ cái đồ mặt trắng nhỏ kia nhìn rất được! Nhưng mà trước công chúng, Đạm Ngữ ở dưới gầm bàn đá cậu ấy một cái, trên mặt mới lộ ra chút đắc ý. Trở lại ký túc xá, Đạm Ngữ bóp cổ Kỳ Dĩ khóc lóc om sòm: “Dám ăn cây táo rào cây sung, ông đây thiến cậu luôn!” Kỳ Dĩ bất đắc dĩ, nắm cái tay đang đè trên cổ mình: “Nào dám.” Nhà có nàng dâu ác rồi. “Là không dám hay là không muốn?” “Khụ… Khụ, không muốn cũng không dám.” Đạm Ngữ vỗ vỗ tay, lúc này mới thỏa mãn mà thả Kỳ Dĩ, nói giỡn nào, đã thành người của ông đây, còn dám hai mắt loạn liếc. Điểm ấy Đạm Ngữ xác thực là cực kỳ kiên trì, chưa nói tới trước cậu yêu sao sao, thế nhưng đều đã xác định quan hệ rồi, phải xác xác thực thực chắc chắn về sau, chỉ có hai người đôi bên. Một đêm trước Kỳ Dĩ bởi vì nguyên do tâm tình cùng với sinh lý, rõ ràng không ngủ tốt, ăn xong thì bò lên trên giường ngủ bù giấc. Thẳng đến khi bị Đạm Ngữ một tiếng “Tôi thèm vào” làm giật mình tỉnh giấc. “Làm sao vậy?” Kỳ Dĩ mông mông lung lung hỏi. “A, đánh thức cậu rồi…” Đạm Ngữ vò đầu xin lỗi. Kỳ Dĩ đứng dậy đi xuống, tiến đến chỗ Đạm Ngữ ở trước máy vi tính: “Chuyện gì.” Đạm Ngữ không biết làm sao mặt có chút đỏ, đem file WORD vừa lấy được mở trên màn hình: “Tự cậu coi đi, ông đây đi nằm yên một lát.” Đạm Ngữ bò lên trên giường, Kỳ Dĩ chiếm máy vi tính của Đạm Ngữ mở cái file WORD kia ra coi, không phải là cái kịch bản kỳ 3 của vở kịch kia sao, cô nàng biên kịch rất chịu khó a, tối hôm qua phát kỳ 2 thì gửi luôn kịch bản kỳ 3 rồi. Kỳ Dĩ kéo chuột đi xuống, sau đó bị trọn một màn tình tiết dũng cảm làm cho khiếp sợ. Tình tiết cụ thể của một màn ấy giải thích như sau: khó tính si tình đại hiệp trong giang hồ trừ bỏ các loại dược tối thông thường như mê dược độc dược tố ra, sau đó nắm giữ thân thể nóng hầm hập kiên trì xông tới thâm cung đại viện tẩm cung của cường đại đế vương nào đó, sau đó đại hiệp vừa không được tự nhiên vừa ngượng ngùng mà uyển chuyển thuật lại ý nguyện của mình, thế nhưng đế vương phúc hắc bản chất giả ngu giả đến mức người và trời đều khóc. Nói ngắn gọn tức là: tiểu thụ kỳ cục làm trò kỳ cục như thế nào mà đảo ngược cho tiểu công ác thú vị nào đó một đêm. Kỳ Dĩ đi tới trước giường Đạm Ngữ: “Cậu còn không ngủ đi?” Đạm Ngữ giả chết. “Nếu không thì đồng ý thì từ chố đi.” Đạm Ngữ bính một tiếng đứng dậy: “Ông đây tuyệt đối sẽ bị khinh bỉ! Tuyệt đối!” Trước khi nhận kịch Lạc Lạc đã từng nhắc nhở qua: văn ấy rất là kinh rất là cẩu huyết rất là H, “Đạm” tiểu thụ cậu thật xác định cậu muốn khiêu chiến sao? Chậc chậc chậc. Lúc đó Đạm Ngữ động đến thì nói: thao, ông đây liền H cho cô coi!” Kỳ thực đoạn đối thoại này phát sinh là có tiền đề, đoạn thời gian ấy ra một bài post, tương tự loại bát quái linh tinh mà loại quy nạp loại biểu diễn kỹ xảo của CV cùng với nhận kịch chừng mực các loại gì đó. Đạm Ngữ đồng học coi như hiếm ra đường tới nay duy trì liên tục đảng phái thanh thủy, đã bị trêu chọc và đồng tình rộng khắp, tỷ như đây thực sự là “Đạm” Ngữ a các loại lời nói. Đương nhiên những lời này Đạm Ngữ đều xem là “Khinh bỉ a khinh bỉ, khiêu khích a khiêu khích.” Đạm Ngữ tiếp tục kêu gào: “Thao thao thao, bình thường H một chút không được sao không được sao! Thực TMD biến thái a biến thái! Loại đồ biến thái này sao lại thu a hỗn đản. Kỳ Dĩ ổn trọng mà trả lời: “Lúc ghi âm, tôi giúp cậu thu.” ~oOo~ (1)Thập Độ: là 1 khu du lịch ở ven khu núi Tây Nam, là một nơi có phong cảnh bề mặt Trái Đất dung nham Các xtơ quy mô hớn. …. http://baike.baidu.com/view/9293.htm ~oOo~

Quảng cáo
Trước /32 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tu Dưỡng Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Thế Thân

Copyright © 2022 - MTruyện.net