Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thành phố về đêm càng ồn ào, náo nhiệt.
Quán xá đỏ đèn, quán cà phê ven đường chật ních người, quán ăn cũng đắc khách.
An Nhi cùng Trường Phong rảo bước trên lề đường, sương đêm cũng bắt đầu rơi xuống.
Trường Phong cởi áo khoác, choàng lên vai An Nhi, tự nhiên bước về phía ngoài, để cô đi ở bên trong.
Xe đậu khá xa, hai người phải lội bộ một đoạn gần mười phút.
Chốc chốc có người lách đường, Trường Phong lại đưa tay ôm vai An Nhi về phía mình, bảo vệ cô thật cẩn thận.
Phút giây nào đó, An Nhi cảm thấy đã quen với sự chu đáo này.
Vả như một ngày sếp tổng không còn tốt với cô nữa, thì cô sẽ có cảm giác gì?
Trời đã vào thu, khí nóng đã giảm xuống vài phần, ban đêm cũng bắt đầu lạnh lẽo.
Hơi ấm từ chiếc áo của sếp tổng lại khiến An Nhi ấm áp thêm vài phần.
Giống như cách mà anh đối đãi với cô vậy, dịu dàng, ấm áp.
Trên đoạn đường dài, người người qua lại, Trường Phong vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, không hề cất lời.
An Nhi đã quen với một Trường Phong như vậy rồi.
Ở bệnh viện, anh chỉ mở miệng khi cần thiết, hoặc là khi chọc ghẹo cô.
Bằng không, anh vẫn luôn tạo cho người khác cảm giác khá tĩnh lặng.
Tuy vết mổ đã lành, nhưng vẫn còn hơi đau ở bên trong, không thể mặc quần áo bó sát hay thậm chí là vừa người.
Nên hôm nay An Nhi đã mặc một chiếc đầm Maxi dáng Baby Doll màu xanh lam, vừa rộng vừa thoải mái.
Đoạn đường này quán ăn nhanh, quán ăn chậm đều có đủ, An Nhi lướt qua vài chỗ bán ốc liền nhỏ dãi thèm thuồng.
Đi ngang một chỗ cô lại phải giảm tốc độ, lắm lúc còn nán lại xem người ta chế biến.
An Nhi ngó ngó vào một quán Ốc – Hến, cố gắng kiềm chế để không nuốt nước bọt một cách thô thiển.
Chủ quán vừa chế biến vừa lớn giọng quảng cáo, cô càng nghe càng bị thu hút.
Trường Phong thấy cô cứ để ý đến mấy quán ăn không hợp vệ sinh, dù mới bị móc ruột vẫn chưa tởn.
Anh cũng nhòm vào cái chảo ốc đang được chủ quán chế biến, lên tiếng nhắc nhở cô: "Em không ăn được."
Chủ quán cũng tiếp lời cảnh cáo cô: "Đúng vậy chị gái ơi.
Phụ nữ mang thai không nên ăn ốc đâu."
Mặt An Nhi lập tức đỏ tươi như trái ớt đang được chủ quán xào trong chảo.
Cô quê đến không thèm giải thích, kéo cánh tay sếp tổng bỏ đi một nước đến chỗ đỗ xe.
Trường Phong thấy cô ngượng ngùng càng thấy đáng yêu, anh cười cười đi theo cô, mặt mài hiện rõ một niềm vui sướng.
An Nhi cô nhìn giống phụ nữ có thai ở chỗ nào? Đây là đầm Baby Doll, đầm Baby Doll dành cho những cô gái trẻ trung năng động như cô, giống có bầu chỗ nào? Càng nghĩ càng giận, An Nhi quay đầu lườm tay chủ quán một cái rồi lầm bầm: "Đồ vô duyên."
Trường Phong nén cười, vỗ vai cô: "Vô duyên nên mới ế."
An Nhi quay đầu nhìn kỹ một lần nữa, đúng thật, quán đó ế nhất khu.
"Đáng đời."
Trường Phong lại vuốt v.e cô: "Đừng giận nữa.
Dù không có thai thì em cũng không ăn được."
"..."
Sếp tổng cẩn thận đỡ An Nhi ngồi vào xe, chủ động cài dây an toàn cho cô, hành động vô cùng tự nhiên.
"Hôm nay chắc sếp bận lắm."
"Đúng vậy.
Sắp tới sẽ còn bận hơn."
Biết rằng người quyền cao chức trọng luôn có việc để bận, vậy mà anh vẫn ở bên chăm sóc cô suốt một tuần liền.
Nói biết ơn thì đương nhiên là có, nói cảm động thì cũng không thiếu.
Có cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ.
Vậy thì chỉ có thể nỗ lực phấn đấu, ra sức tranh mối làm ăn giúp lão thôi.
"Sếp có giao nhiệm vụ mới cho em không ạ?
"Tạm thời em cứ giải quyết xong việc của phòng thị trường trước đi.
Có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng đang chờ đợi em."
An Nhi nghiêng đầu sang, dáng vẻ đáng yêu không chịu nổi.
Trường Phong lập tức nao núng, cười cười: "Thiên cơ bất khả lộ."
"Xì, đừng có bảo em đi phóng hỏa giết người là được."
Trường Phong bị cô chọc cười vui vẻ, cơ mặt cũng giãn ra.
Ngày hôm bận rộn đến nghẹt thở, chỉ cần gặp cô thôi, anh liền được thư giãn thoải mái như vậy.
Anh lại phát hiện thêm một ưu điểm của cô, đó là liều thuốc tinh thần giúp người khác giải tỏa tâm trạng.
"Em và giám đốc Lâm của công ty TN là bạn cũ à?"
"Vâng ạ.
Trước đây là bạn cùng lớp."
"Trước đây?"
An Nhi cảm thấy không có gì phải giấu: "Chúng em cũng là bảy năm sau mới gặp lại."
Sếp tổng ậm ừ, lát sau lại hỏi: "Tất cả các em đều là bạn cùng lớp hả?"
An Nhi búng ngón tay cái lên, ý bảo sếp nói rất đúng, rồi bồi thêm một câu: "Năm đó tụi em chơi chung một nhóm."
Trường Phong lại ừ.
Thì ra giữa họ còn có thứ gọi là tình xưa nghĩa cũ.
Chả trách Vĩ Hoàng đó cứ năm lần bảy lượt tìm đến.
Anh thừa nhận bản thân ấu trĩ, nhưng tình yêu của mình còn không nghĩ cách gìn giữ, thì còn bản lĩnh đàn ông gì nữa.
Anh dùng mắt cá chân cũng nhìn ra được Vĩ Hoàng có ý gì, phải nâng cao mức độ đề phòng thôi.
Xe tiến vào đường Trần Chiên, lối dẫn đến khu dân cư Lâm Châu.
Đến khi An Nhi nhìn thấy hai chữ Lâm Châu to bự trên bảng chỉ đường mới lớ ngớ nói:
"Khoan đã sếp tổng.
Anh đưa em về nhà em làm gì?"
Trường Phong bình thản hỏi ngược: "Không thì đưa về nhà tôi à?"
"..." Cô vỗ vỗ vào tay, ý bảo anh dừng lại: "Nhưng...!nhưng mà xe em còn ở công ty."
Sếp tổng hơi cười, góc cạnh gương mặt đẹp đẽ hiện ra: "Ồ, hóa ra mai em không có xe đi làm à?"
"..." Hóa ra? Sao cô có cảm giác lão đang âm mưu chuyện gì thế nhỉ?
"Đành vậy.
Mai tôi sẽ đến đón em đi làm."
"..." Đây rõ ràng là cố ý mà.
An Nhi nở một nụ cười méo xẹo, vẫy vẫy tay: "Không cần làm phiền sếp đâu.
Em đi xe buýt một bữa cũng được."
Trường Phong dừng xe trước cổng Lâm Châu, mặt tỉnh bơ: "Tôi không phiền."
Sáng sớm, Hải Vinh vẫn theo thói quen mới được hình thành cách đây không lâu, đợi Minh Anh ở cổng Tân Minh.
Đồng hồ vừa điểm bảy giờ, Minh Anh cũng vừa có mặt.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng ngà nền nã, sang trọng.
Từ khi gặp lại nhau, Hải Vinh chưa được nhìn thấy Minh Anh thướt tha trong váy áo, nên anh có chút bối rối.
Anh ngắm nhìn cô từ đầu đến chân, nở nụ cười mê đắm: "Hôm nay em rất đẹp."
Minh Anh cười nhẹ, đàn ông như anh cũng thiếu tinh tế quá đi: "Hôm qua em không đẹp à?"
"Không bằng hôm nay."
Minh Anh xoa mi tâm, trực nam thế này chỉ có cô mới thích nổi.
Trước đây, Minh Anh cho rằng tươm tất và chỉnh chu là yếu tố hàng đầu, nên thời trang công sở của cô chỉ có hai ứng cử viên sáng giá, hoặc là vest, hoặc là comple.
Điều này vô tình khiến phong cách của cô trở nên già dặn trước tuổi.
An Nhi và Ngọc Lam từng nhận xét mấy chị gái trong công ty xem chừng ăn mặc còn hợp thời hơn cả cô.
Lắm lúc thay đổi thế này cũng rất tốt.
Địa điểm của họ là công ty Thái Hà.
Khỏi phải nói, chỉ cần xem mỗi ngày Khải Lộc đem đồ ăn ngon đến cho Ngọc Lam sáng – trưa - chiều tối cũng biết anh là một người lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, là mẫu người đàn ông lý tưởng trong mắt hội chị em phụ nữ.
Phương Nghi không ít lần được hưởng ké đãi ngộ duy quyền của Ngọc Lam, cho nên không ít lần cô đã bắn điện thoại cho Ngọc Bích: "Mau, đem trầu cau sang hỏi cưới em rể mày đi.
Cực phẩm là đây rồi chứ đâu."
"Sốt sảng hả?"
"Trời ơi.
Đừng bàn về vấn đề yếu hay không yếu, hãy nhìn vào cách người ta chân thành với em mày đi." Phương Nghi sốt sắn.
"Tao thấy rất rõ.
Tao đã phản đối đâu."
"Vậy khi nào thì mang sính lễ đến đón rể?"
"..." Môi Ngọc Bích giật giật: "Mày có thể giữ lại cho em tao chút giá trị gọi là được không vậy?"
"Đừng chần chừ nữa.
Em mày đá bay người tốt bây giờ."
Ngọc Bích nghe mùi khác lạ, liền hỏi: "Sao thế? Nó không vừa ý người ta hả?"
Phương Nghi ngó vào phòng làm việc của Ngọc Lam rồi nói: "Tao thấy Lam không mặn mà gì cho lắm.
Thấy nó cứ sao sao á.
Không giống như kiểu yêu đương nồng nàn."
"Thì mới mà."
"Không đúng.
Nó không giống như mình.
Cách nó nhìn Khải Lộc không đủ thiết tha như tao với mày nhìn chồng."
Ngọc Bích tặc lưỡi: "Chật, chó còn bày đặt chê cứt à?"
"Đã là gái đã có chồng, sao phát ngôn câu nào cũng nghe bốc mùi thế?"
"Ngoài câu đó ra thì còn câu nào phù hợp nữa đâu."
"..."
Sau khi Khải Lộc rời đi, Ngọc Lam chưa kịp làm gì đã bị Phương Nghi tóm lấy tra khảo đủ đường.
"Hai đứa còn định giấu chị bao lâu nữa đây?"
"Chỉ là tìm hiểu nhau, em giấu chị làm gì?"
"Mới bước tìm hiểu thôi đã ngọt ngào như đường thốt nốt vậy rồi, khi yêu nhau thì thành mật ong luôn quá."
Ngọc Lam cười hì hì: "Sao chị lại thích Khải Lộc thế?" Ngày nào cũng đốc thúc cô yêu đương, còn có lòng hơn cả cô chị Ngọc Bích của cô nữa.
"Chị sợ em tầm nhìn hạn hẹp, bỏ qua người tốt thôi."
"..."
Phương Nghi kéo ghế ngồi xuống, kê vào tai Ngọc Lam hỏi nhỏ: "Chị hỏi thật, em không thích Khải Lộc chỗ nào? Để chị thay em lên tiếng cho nó sửa."
Ngọc Lam muốn đối đáp cho qua, lại bị ánh nhìn ép buộc của Phương Nghi chèn ép phải buông ra lời chân thật:
"Anh ấy rất hoàn hảo, không có chỗ nào không tốt.
Anh ấy rất tốt với em, dịu dàng, chu đáo, là người đáng tin tưởng.
Không có chỗ nào để không thích hết."
Phương Nghi lắc đầu, vỗ vai Ngọc Lam: "Thôi thôi, chị thấy em mãi mãi là cát bụi phù du với Khải Lộc, ngỡ nắm trong tay nhưng lại như chưa từng có."
"Sao chị lại nói vậy?"
"Lúc em nhắc đến những điểm tốt của nó, mắt em chẳng có chút gì hào hứng hết.
Chị Bích của em ngày xưa có thể ngồi kể với chị cả ngày về lão công của nó.
Hai mắt nó muốn rực lửa luôn.
Còn em thì..." Nói đến đây Phương Nghi chỉ biết trưng ra bộ mặt đầy tiếc nuối.
Ngọc Lam trầm ngâm suy nghĩ lại, rốt cuộc thì cô có tình cảm với Khải Lộc hay không?
Công ty Thái Hà đặc biệt cử hai người có chuyên môn cao về bộ phận kỹ thuật cùng Hải Vinh trò chuyện.
Qua đó có thể thấy họ thật sự xem trọng Hải Vinh.
Sảnh lớn của Thái Hà cũng khiến người khác phải mở mang tầm mắt, cho thấy thế nào gọi là thời đại công nghệ 4.0.
Mọi thứ đều tiên tiến và mới lạ, Minh Anh lóa mắt mấy lần mới có thể giấu được sự hiếu kỳ.
Giám đốc Kỹ thuật là một vị trẻ tuổi tên Khánh, và Giám đốc bộ phận Nghiên cứu đứng tuổi hơn tên là Luân.
Họ đều làm việc ở bộ phận sản xuất linh kiện điện tử.
Hải Vinh đứng gần bọn họ cũng không có cảm giác lép vế, khi nói chuyện cũng không hề thua kém về trình độ chuyên môn.
Minh Anh ngồi bên cạnh lắng nghe, tuy cô không rành mấy về lĩnh vực chuyên môn, nhưng kiến thức cơ bản vẫn tạm hiểu được.
Giám đốc Khánh trẻ tuổi, nên cách nói chuyện hơi tỏ vẻ khí khái và ngông cuồng.
Ngược lại, giám đốc Luân là người điềm tĩnh, nhã nhặn, nói chuyện vào trọng tâm.
Minh Anh vốn dĩ chỉ đi theo bồi giá cho Hải Vinh, là anh đề nghị cô đi cùng mà theo lời anh nói là giúp cho anh tăng thêm vài phần khí thế.
Có điều, cô cảm thấy, nếu anh đơn thân độc mã đến đây, thì khí thế cũng có thua kém ai đâu.
Theo thói quen nghề nghiệp, từ khi bắt đầu cuộc nói chuyện, cô đã bật nút ghi âm, ngoài ra còn mang theo sổ tay và bút để ghi chú lại.
Qua nửa giờ, giám đốc Khánh để ý đến cô không dưới ba lần.
Nói xa nói gần, sau cùng anh đã nói vào điểm chính:
"Anh Vinh tìm đâu ra trợ lý cực phẩm như thế? Có thể để lại cho tôi địa chỉ được không?"
Giám đốc Luân vốn hiểu rõ bản chất của đồng nghiệp, lập tức lên tiếng phân trần: "Chẳng là anh Khánh đây là người ưa chuộng cái đẹp.
Thật trùng hợp là người đẹp ở ngay trước mắt."
Minh Anh chỉ mỉm cười, cô lên tiếng thì thành tự kiêu, mà không lên tiếng thì cũng là tự mãn.
Thôi thì tự mãn vậy.
Hải Vinh đưa mắt nhìn Minh Anh ngồi bên cạnh, sau đó cười giã lã với hai người họ: "Thật ngại quá.
Đây không phải là trợ lý của tôi."
Giám đốc Khánh hơi thất vọng: "Vậy ra đây là bạn gái anh.
Thất lễ rồi.
Bỏ qua cho tôi nhé."
Hải Vinh chỉ mỉm cười rồi nói: "Làm anh hiểu lầm là lỗi của chúng tôi."
Giám đốc Khánh cười gượng gạo, giám đốc Luân để chữa ngượng anh đã lập tức tiến sâu vào chủ đề bàn bạc, khiến họ quên đi chuyện vừa rồi.
Sau khi lên xe trở về, Minh Anh không nhịn được mà hỏi anh:
"Em là bạn gái của anh bao giờ thế?"
Hải Vinh bật cười, một tay vịn lái, một tay xoa đầu cô: "Chắc là từ lúc nãy."
"..."
Trong hai ngày tiếp theo, Hải Vinh cùng Minh Anh đã bàn bạc thành công với công ty Thái Hà về dự án ứng dụng công nghệ sản xuất của họ.
Thái Hà đồng ý dành riêng miếng bánh lớn này chờ đợi công ty Đại Dương chính thức thành lập và hoạt động.
Đây là một hướng đi mới của Thái Hà.
Trước đây họ nghiêng về sản xuất linh kiện điện tử và phần mềm máy tính, họ muốn cải tiến công nghệ mà công ty đã theo đuổi ổn định nhiều năm nay.
Hải Vinh từng trực tiếp tham gia vào nhóm kỹ thuật phát triển dự án tương tự ở công ty cũ, đây là lợi thế để anh vượt qua nhiều đối thủ khác mà giành lấy lợi ích này.
Tuy vậy, lợi ích lớn luôn đi kèm với rủi ro.
Công ty Đại Dương khi được thành lập cũng chỉ là một công ty non trẻ, khó có thể đảm nhận trọng trách lớn.
Việc này vô cùng mạo hiểm, chỉ cần sơ sảy cũng có thể lập tức rơi vào bờ vực phá sản.
Cho nên Hải Vinh phải suy tính thật kỹ lưỡng.
Gần đây phòng nhân sự tăng ca xuyên suốt.
Không những vậy, phòng hành chính cũng luôn trong trạng thái làm việc hết sức khẩn trương.
An Nhi đã ba ngày liền không gặp được Lý Phi.
Phòng nghiên cứu và phát triển thị trường công việc rất cố định, An Nhi làm xong tất cả giấy tờ tồn động liền tiến vào trạng thái thả lỏng.
Trưởng phòng gần đây cũng không giao việc cho An Nhi, mà thái độ của chị ấy đối với mọi người càng khác lạ.
Không la rầy, không cạnh khóe, một mặt bình thản đến lạ thường.
Hôm qua cả phòng đã bàn nhau về việc này, xui xẻo bị Thanh Nga nghe được cũng không tức giận, lại còn cười cười đi thẳng vào phòng làm việc.
An Nhi vì chuyện này mới muốn đi tìm Lý Phi hỏi chuyện, đa phần thị phi trong công ty đều qua tai phòng hành chính trước, nhưng cô nàng quá bận, An Nhi không tìm được.
Đương lúc suy nghĩ vẩn vơ, Phan Thanh chẳng biết từ nơi nào ghé ngang, bảo cô lên phòng sếp tổng.
An Nhi cũng đang rảnh rỗi, nên không chần chừ mà đi ngay.
Sếp tổng ba ngày nay tất bật ngược xuôi, đã bỏ bê cô không ít.
Sao lại bỏ bê nhỉ? An Nhi cô nghĩ gì vậy? Lão đâu có trách nhiệm phải quan tâm cô.
Cô vì mấy ngày sống trong sủng ai mà tưởng bở à?
Đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, An Nhi tự chỉnh đốn lại tác phòng cùng suy nghĩ thiếu đúng đắn, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Trường Phong một thân vest đen từ trong ra ngoài, ngồi chiễm chệ trên ghế, cảm giác bá đạo tổng tài khí chất ngời ngời ập vào trong mắt.
An Nhi từng đọc không dưới trăm quyển ngôn tình, nên điều đầu tiên xoẹt qua suy nghĩ của cô chính là người trước mặt cô bây giờ vô cùng mang phong thái của một Tổng tài.
An Nhi ngây người một lúc, lại bị tiếng gọi quen thuộc của sếp tổng đánh cho tỉnh, co chân co cẳng chạy đến:
"Tổng giám đốc."
"Gần đây có ăn uống đều độ không? Vết mổ còn đau không?"
"Dạ mọi thứ đều ổn ạ."
Trường Phong gật đầu, vẻ mặt hài lòng: "Rất tốt."
"Sếp gọi em để hỏi chuyện này thôi hay sao ạ?" Lão mà ừ cô sẽ lập tức thí mạng với lão luôn.
Ăn no rửng mỡ hết có biết rồi.
Người nào đó giở giọng nghiêm túc, An Nhi lại thấy vai mình nằng nặng.
"Dĩ nhiên không phải chuyện này."
"Vậy...!sếp giao việc gì cho em ạ?"
"Sắp tới vị trí trưởng phòng thị trường sẽ trống.
Tôi thấy em là người có năng lực nhất, có thể ngồi vào vị trí này.".