Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mới đó mà hôm nay đã là Tết Trung Thu rồi.
Buổi sáng, Tô Bối đang ở trong phòng Tô Tiểu Bảo để tư vấn cho cậu về trang phục dùng để mặc khi đến Kim Hi Uyển vào chiều nay.
Tô Bối: "Không được, cái này bình thường quá."
"Em thấy cũng được mà." Tô Tiểu Bảo ngắm bộ đồ thể thao đang mặc trên người, yên lặng tỏ vẻ.
Tô Bối: "Không đẹp, nhìn không có được sang trọng lắm."
Thế là, Tô Tiểu Bảo lục ra một bộ quần áo trông có vẻ là mắc tiền nhất của cậu: "Cái này thì sao?"
Đây là bộ đồ mà bác Phúc đã chuẩn bị cho Tô Tiểu Bảo để cậu mặc khi tham gia hoạt động, trông khá đẹp.
Tô Bối: "Cảm giác quá nghiêm túc, trang trọng rồi."
Tô Tiểu Bảo:
"Em không có bộ đồ nào mặc vào mà trông có vẻ phong độ một tí à? Thôi được rồi để chị giúp em tìm." Tô Bối nhảy từ trên giường xuống, kéo Tô Tiểu Bảo vào phòng quần áo.
Rất nhanh sau đó, Tô Bối tìm ra một bộ đồ tây in họa tiết hoa văn, nhìn vừa trendy vừa sang trọng, hơn nữa còn rất ngầu.
"Chị thấy bộ này được đó, em mau thử xem sao." Gương mặt Tô Bối lộ rõ vẻ chờ mong, dúi bộ đồ vào tay Tô Tiểu Bảo.
Nhìn bộ đồ tây Tô Bối đưa qua, Tô Tiểu Bảo không giấu được vẻ ái ngại. Tại sao lại là cái thể loại màu mè hoa lá hẹ này chứ.
Có điều, Tô Tiểu Bảo vẫn ngoan ngoãn cởi ra bộ thể thao đang mặc trên người, mặc lên bộ đồ mà Tô Bối đưa cho.
"Woal" Lúc này, Tô Bối đột nhiên hai mắt sáng ngời.
Cô ở chỗ tủ quần áo của Tô Tiểu Bảo phát hiện ra một cái áo thun siêu siêu đẹp.
"Tô Tiểu Bảo, em có cái áo thun này từ bao giờ vậy?". Tô Bối cầm cái áo trên tay hỏi Tô Tiểu Bảo.
Đây chỉ là một cái áo thun màu đen bình thường, nhưng ở phần ngực áo có in hình một chú kỳ lân mập mập tròn tròn theo phong cách chibi, cực kỳ dễ thương.
"Em cũng không biết." Tô Tiểu Bảo nhìn cái áo ở trên tay Tô Bối, chẳng hề có ấn tượng gì cả.
Quần áo của hai người bọn họ căn bản đều do bác Phúc chuẩn bị, đồ dành cho Tô Bối đều là kiểu bánh bèo hồng phấn, đủ thể loại, kiểu dáng; đồ cho Tô Tiểu Bảo thì là các loại áo thun kiểu na ná nhau.
Cái áo này hình như Tiểu Bảo đã mặc một lần rồi, nhưng cụ thể là khi nào thì không nhớ nữa.
Dứt lời, Tô Tiểu Bảo liền thấy Tô Bối chớp chớp mắt nhìn mình.
Tô Tiểu Bảo: "Làm gì?"
Tô Bối: "Tặng chị đi".
Tô Tiểu Bảo nhìn kỹ cái áo thun đang nằm trong tay Tô Bối, rồi lại nhìn những cái áo khác trong tủ đồ, chẳng thấy cái áo này có điểm nào "nổi bật" trong đống đồ ở tủ kia cả.
"Rộng lắm, chị không mặc được đâu." Tô Tiểu Bảo thành thật nói. Cái áo này to gấp đôi người Tô Bối rồi.
Tô Bối: "Không rộng mà."
Để chứng minh mình có thể mặc được, Tô Bối đem chiếc áo tròng lên cổ.
Kích cỡ quần áo của con trai lớn hơn con gái rất nhiều, cái áo Tô Bối mặc lên người có thể làm thành váy luôn cũng được.
Tô Bối: "Em xem, nhìn hợp mà."
Tô Tiểu Bảo: "..."
Trong cái nhà này Tô Bối là người có quyền định đoạt, cô nói cái gì thì chính là như thế....
Lúc Tần tiên sinh qua đó, Tô Bối đang cầm lọ keo xịt tóc giúp Tô Tiểu Bảo tạo kiểu, trên người mặc cái áo thun in hình kỳ lân rộng thùng thình vừa mới lấy được từ chỗ Tiểu Bảo, lộ ra hai cái chân trắng nhìn lạnh căm căm.
Thấy vậy, sắc mặt Tần tiên sinh tối sầm lại.
Tô Bối: "Ba ba?"
"Ăn mặc thành cái bộ dạng gì thế này?" Tần tiên sinh ghìm giọng hỏi, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm khắc.
Tô Bối bị sự nghiêm khắc của Tần tiên sinh làm cho hoảng sợ, rụt đầu lại, nhỏ giọng nói: "Con chỉ thử một chút..." Thấy bộ dạng đang cực kỳ ủy khuất của Tô Bối, ánh mắt nghiêm túc của Tần tiên sinh buông lỏng ra đôi chút, khẽ thở dài một tiếng, nói: "Chúng ta cần phải ra ngoài ngay bây giờ. Con mau sắp xếp chuẩn bị mà thay bộ đồ khác đi."
"Dạ, vâng ạ." Tô Bối cúi đầu bước nhanh vòng qua Tần tiên sinh, chạy vào căn phòng cạnh đó.
Tô Bối mặc lên người một chiếc váy liền có cổ sơ mi, tóc được búi cao lên trông rất hoạt bát đáng yêu.
Lúc này, cảnh tượng hai chị em đứng cạnh nhau thật muốn làm người khác lóa mắt.
Nhìn hai đứa con, ánh mắt Tần tiên sinh hiện lên một tia ý cười.
"Đi thôi."
Rất nhanh sau đó, ba cha con họ đã đến Kim Hy Uyển.
Kim Hy Uyển là nơi mà Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm đã mua sau khi kết hôn, lớn hơn Cảnh Viên một chút. Toàn bộ biệt thự được thiết kế theo phong cách truyền thống Châu Âu, nhìn trông có chút ngột ngạt nặng nề.
"Bên trong không có ai ăn thịt người đâu, không cần phải lo lắng hồi hộp như vậy." Trước khi vào nhà, Tần Thiệu xoa đầu Tô Bối, nói.
Biết rằng hôm nay Tần Thiệu sẽ đưa hai đứa nhỏ đến, hai người Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm đã chờ ở phòng khách.
Bọn họ mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy hai đứa trẻ đang đứng đằng sau Tần Thiệu, nội tâm họ vẫn khó có thể bình tĩnh.
Lúc này, Tần Thiệu dẫn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đi đến trước mặt Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm.
"Ba, dì Trần. Đây là hai đứa con của tôi, Tân Du, Tân Nguyệt."
Dứt lời, Tần Thiệu lại nói với bọn nhỏ: "Tiểu Bảo, Tiểu Bối, các con mau chào ông bà đi."
Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm rất chào đón chị em Tô Bối, bản thân họ cũng không ngừng kinh ngạc xen lẫn thích thú. Hai đứa nhỏ rất xinh xắn, đáng yêu này thật sự rất giống Tần Thiệu, nhất là đường nét khuôn mặt. Mặc dù trước kia không ở cạnh Tần Thiệu, nhưng hai đứa nhỏ ngay cả cử chỉ hành động cũng mang hình bóng của Tần Thiệu.
Trong khi Tần Tấn Quốc và Trần Tuyết Diễm đang thích thú nhìn ngắm bọn trẻ, Tô Bối cũng nhìn hai người lớn tuổi đang đứng trước mắt mình.
Cũng không khác biệt gì nhiều so với miêu tả trong tiểu thuyết: Tần Tấn Quốc là một người trầm ổn bảo thủ, còn Trần Tuyết Diễm thì lại là một người phụ nữ tuy bên ngoài mềm yếu mỏng manh, nhưng nội tâm lại cứng cỏi kiên cường.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt hai người lúc này có thể nhận ra, bọn họ chỉ là kinh ngạc, không hề có ý gì với cô và Tô Tiểu Bảo.
"Cháu chào ông nội, bà nội." Tô Bối nhìn về phía hai người, nở một nụ cười ngọt ngào, chào hỏi.
Tô Tiểu Bảo bị Tô Bối kéo kéo mấy lần, nhìn hai người đang đứng trước mặt, cũng chào một tiếng: "Cháu chào ông nội, bà nội."
Tần Tấn Quốc nhìn về phía hai đứa nhỏ, nở một nụ cười hiền hậu: "Ngoan quá."
Nhìn dáng vẻ hai đứa trẻ đang đứng trước mặt mình cẩn trọng mà lại không hề nhút nhát rụt rè, thật sự rất hài lòng.
Tần Tấn Quốc: "Hai đứa tên là Tân Du, Tân Nguyệt sao? Tên rất hay."
Tô Bối cũng cười theo, nói với Tần Tấn Quốc: " Đây là tên ba ba đặt cho tụi cháu đó ạ."
Tần Tấn Quốc: "Các cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Bối: "Dạ 14 rồi ạ”"
Trần Tuyết Diễm "A" lên một tiếng, nhìn về phía Tần Tấn Quốc nói: " Nói như vậy thì Tân Du và Tần Nguyệt cùng tuổi với Di Di đấy."
Trần Tuyết Diễm lại nhìn về phía Tô Bối và Tô Tiểu Bảo, cười cười giải thích: "Di Di là con gái của chú ba các cháu, cũng 14 tuổi, lát nữa bọn họ sẽ tới đây, các cháu đến làm quen rồi cùng chơi với Di Di nhé."
Những ân oán, khúc mắc giữa hai người con trai lớn tuổi, bọn họ thật sự không có cách nào xen vào được, chỉ hi vọng thế hệ bọn nhỏ có thể sống vui vẻ hòa hợp với nhau.
Tô Bối: Ha ha
Trần Tuyết Diễm dẫn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đến hậu viện chơi, còn Tần Thiệu và Tần Tấn Quốc đi đến thư phòng.
Trong thư phòng, Tần Tấn Quốc nhìn thấy vẻ mặt của Tần Thiệu nghiêm túc mà lại lộ ra vẻ lo lắng.
"Chuyện hai đứa nhỏ Tiểu Du, Tiểu Nguyệt là sao vậy?" Tân Tấn Quốc hỏi.
Lúc trước, khi Tần thị thông báo về thân phận của hai đứa trẻ, Tân Tấn Quốc đã muốn hỏi Tần Thiệu rồi, rõ ràng bên cạnh không có người phụ nữ nào, vậy mà bỗng nhiên lại có hai đứa con lớn 14 tuổi. Chỉ là, Tân Thiệu đã hơn nửa năm không đến ngôi nhà này, lại bởi vì mâu thuẫn với Tống Ngạn Thành làm cho mối quan hệ giữa ông và đứa con trai này càng có thêm ngăn cách, Tần Tấn Quốc thực sự không biết phải làm sao để hỏi thăm.
Nghe thấy Tần Tấn Quốc hỏi đến lai lịch của bọn nhỏ, Tần Thiệu đột nhiên cười nhạt một tiếng.
"Ba chỉ cần biết, Tiểu Bối và Tiểu Bảo là con của tôi là được rồi."
"Còn về phần lai lịch", Tần tiên sinh nhíu mắt lại, cười lạnh: "Chuyện này ba nên hỏi đứa con riêng bảo bối của mình thì hơn."
Tần Tấn Quốc giật mình: "Chuyện này cũng có liên quan đến Ngạn Thành sao?!"
Ánh mắt Tần tiên sinh lóe lên một tia lạnh lùng, rõ ràng không muốn nói nhiều với Tần Tấn Quốc.
Thuộc hạ của Tần Thị đã điều tra được vài thứ: Mười mấy năm trước, khi ông tiếp quản "Tế Hoa quốc tế" không lâu, sơ suất bị gián điệp trà trộn vào công việc kinh doanh, hết lần này đến lần khác phải giải quyết phiên phức bên ngoài, mệt mỏi về đến nhà lại bị tên rác rưởi Tống Ngạn Thành tính kế chơi xấu.
Tần Thiệu: "Nhưng mà, riêng chuyện này, tôi có lẽ nên cảm ơn hắn."
Nghĩ đến hai đứa trẻ, ánh mắt lạnh lẽo của Tần tiên sinh đã ấm áp hơn nhiều.
Chỉ là, khi nghe Tần Thiệu đề cập đến Tống Ngạn Thành, Tần Tấn Quốc sao lại không nhận ra sự phẫn nộ trong lời nói của ông chứ.
Khẽ thở dài một cái, Tân Tấn Quốc thử cố thuyết phục Tần Thiệu: "Dù có nói thế nào đi chăng nữa, chúng ta chung quy vẫn là người một nhà, cho dù hai đứa không thân thiết với nhau cũng không nên đối chọi gay gắt với nhau như vậy. Con bây giờ cũng làm ba rồi, con thử đặt bản thân vào vị trí của ba và dì Trần để hiểu được sự khó xử của người làm cha mẹ. Con lớn hơn Ngạn Thành một tuổi..."
Khi ông và vợ hai gây dựng lại gia đình, hai đứa con trai riêng của hai người cũng đang trong giai đoạn lớn lên, tính cách đứa nào cũng vô cùng hiếu thắng.
Hiện tại, ông và Tuyết Diễm cũng không bắt ép hai anh em bọn họ hòa hợp với nhau, chỉ hi vọng hai người có thể sống trong hòa bình, không muốn người trong nhà với nhau lại cứ xảy ra hết mâu thuẫn này đến hiềm khích khác, không cẩn thận lộ ra cũng có thể làm cho người khác chê cười.
Vốn dĩ ban đầu Tống Ngạn Thành không muốn đến "Tế Hoa quốc tế”, thay vào đó lại vào giới giải trí, hắn vì yêu thích diễn xuất, cho nên ông cũng không ngăn cản, thậm chí còn âm thầm liên hệ với ông chủ một công ty giải trí giúp đỡ Tống Ngạn Thành không ít.
Nhưng lại không nghĩ được rằng, Tống Ngạn Thành là vì quan hệ không tốt với Tần Thiệu mới quyết định như vậy.
Mặc dù không đồng ý với cách làm của Tống Ngạn Thành, có điều, đối với đứa con này, Tần Tấn Quốc trong lòng lúc nào cũng cảm thấy bản thân là thiếu nợ Tống Ngạn Thành, cần phải chiếu cố Tống Ngạn Thành nhiều hơn: Bởi vì ông và Trần Tuyết Diễm đi đến với nhau, cùng chắp vá lại thành một gia đình. Có lẽ cũng bởi vậy mà tạo nên bóng đen tâm lý trong lòng hai đứa trẻ đột nhiên trở thành anh em của nhau này. Thân là một người đàn ông trong gia đình này, Tần Tấn Quốc hiểu được ông cũng phải cần gánh vác trọng trách xoa dịu những mối quan hệ này.
Thêm nữa, Tống Ngạn Thành là con riêng, ông cũng không muốn gây khó dễ cho hắn.
Cho nên, gần như ở mọi thời điểm, Tần Tấn Quốc đều là yêu cầu cực cao với con mình - Tần Thiệu mà Tống Ngạn Thành thì luôn là thái độ nhường nhịn, hòa nhã, thậm chí còn yêu câu con ruột của mình nhường nhịn theo.
Lúc này, Tần Thiệu bỗng ngắt lời Tân Tấn Quốc.
"Đủ rồi", Tần Thiệu lạnh lùng nói, ngừng một lát lại nói tiếp: "Những lời này của ba, tôi đã nghe quá nhiều rồi."
Tần Thiệu: "Để hắn nhởn nhơ ở ngoài, năm lần bảy lượt kiếm chuyện gây sự với tôi, sự khoan dung của tôi cũng có mức độ."
"Huống hồ, đứa con riêng quý hóa của ba, bây giờ còn đang muốn lấy mạng tôi đấy."
Nghe đến đây, Tần Tấn Quốc chợt mở to hai mắt, lộ rõ vẻ mặt không thể tin nổi: "Sao có thể như vậy được!"
Tần Thiệu: "Việc Tần Thị chèn ép Tống thị là hắn chạy đến nói với ba có đúng không?”
Tần Tấn Quốc: "." Thật sự có chuyện này, ông vốn còn muốn sau khi nói xong chuyện về hai đứa trẻ kia thì đến khuyên nhủ Tần Thiệu.
Tần Thiệu: "Chèn ép Tống Thị sao? Đây thực ra là món quà tôi muốn dành cho hắn. Hơn nữa, nói chính xác hơn thì tôi không phải là đang chèn ép mà là chuẩn bị làm cho Tống Thị biến mất."
Tần Thiệu: "Hai tháng trước tôi có đi một chuyến đến thành phố S, gặp một số chuyện phiền phức, nếu ba muốn tìm hiểu chuyện này, thì cứ tự nhiên mà cử vài người đi điều tra.
Tần Tấn Quốc hoàn toàn không nói nên lời, ý tứ trong lời nói của Tần Thiệu ông đều hiểu, mặc dù không dám tin Tống Ngạn Thành sẽ làm đến mức này, nhưng Tần Tấn Quốc hiểu rõ con trai mình, những chuyện như vậy Tần Thiệu sẽ không bao giờ nói dối.
Tần Thiệu từ trên ghế đứng dậy, ném ra một câu cuối cùng: "Ba vừa rồi cũng nói, tôi hiện tại đã làm ba, cũng có thể coi như vì con cái của mình, tôi sẽ không để Tống Ngạn Thành hay bất cứ uy hiếp nào xảy đến đối với tôi, đối với các con của tôi."
Tần Tấn Quốc: "Con-!"
"Chờ một chút", Tần Tấn Quốc gọi với theo Tần Thiệu: "Vậy mẹ của Tiểu Du, Tiểu Nguyệt là..."
Tần Thiệu: "Không biết, vẫn đang điều tra."...