Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
1. Thương Vương Thụ là một giáo viên dạy toán, ác mộng lớn nhất đời y chính là đi dạy cho 6 học sinh cá biệt ở trường. Từ lúc bắt đầu kiêm chức chủ nhiệm lớp, y không có ngày nào là ngủ ngon giấc quá a.
" Nguyên hàm của bài toán này là... "
Y ôm quyển sách dày cộp, tim đập như sấm rền, run rẩy viết lên bảng từng dòng chữ một.
Cả một không gian lớp học rộng lớn chỉ vang độc mỗi tiếng phấn bảng, hoàn toàn không có lấy một tiếng rầm rì như bao lớp học khác. Nếu không phải ngoài kia trước cửa lớp còn treo tấm biển lớp cá biệt, Thương Vương Thụ chỉ sợ rằng bản thân lỡ chân đi vào một lớp chọn ban nào đó rồi a.
Thương Vương Thụ nuốt một ngụm nước bọt, thi thoảng liếc mắt sang đồng hồ treo trên đầu bảng.
Chỉ cần một tiếng chuông reo lên thôi, y liền được cứu rồi!
Bởi vì lực chú ý đều dồn về cái đồng hồ kia, Thương Vương Thụ vô tình không để ý tới bản thân đã đứng gần sát mép bục.
Đợi đến khi y phát giác ra thì đã quá muộn rồi.
" Thầy à, phải cẩn thận chứ? " Chào đón Thương Vương Thụ không phải là một trận đau nhức âm ỉ mà là rơi vào một lồng ngực rắn chắc của thiếu niên có trương mặt tuấn mỹ.
Thương Vương Thụ lúng túng kéo ra khoảng cách với Lý Na Tra.
" Thầy ổn, không sao... Ah " cả người y đột nhiên bị nhấc bổng trên không, giật mình nhìn lại, hoá ra bản thân y đang được một nam sinh khác bế lên tay.
Hắn lạnh mặt, bế một người trưởng thành như y không hề lộ ra bất kì dấu hiệu gì mệt mỏi.
Đát Kỷ nhanh tay đóng kín hết cửa ra vào, cười khúc khích xem y ngơ ngác còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
" Hôm nay thầy dạy tụi em môn sinh học nhé! "
Một Nam sinh khác ngồi trên một cái bàn gần bục giảng đung đưa chân, hắn hơi nghiêng đầu cười với y.
Người này dung mạo quá mức xinh đẹp, cười rộ lên chẳng khác gì muốn đoạt mạng người.
" Ai nha~ thầy đừng lo, tụi em sẽ thật chăm chỉ tiếp thu nha~ "
Thương Vương Thụ hai tay bị trói bằng cà vạt đeo trên cổ, không biết từ khi nào đã nằm dài trên cái bàn giáo viên.
Quần dài bất hạnh hy sinh trong tay nam sinh nọ, nếu y nhớ không lầm hắn kêu là Thạch Cơ đi, thành tích học tập không tồi nhưng do nhiều lần cố ý phá hỏng phòng thí nghiệm của trường nên mới bị xếp vào lớp cá biệt này.
" Các em điên rồi à, mau thả thầy ra... "
Ở cổ bất ngờ truyền đến cảm giác đau nhói, nam sinh cuối cùng trong sáu người ngẩng đầu lên.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm đi vệt máu tươi còn đọng lên một bên khoé môi.
" Thầy à, nếu thầy không chịu hợp tác dạy tụi em vậy thì cứ nằm im ở đó để tụi em dạy kèm cho thầy một khoá học sinh lí nhé! "
Thương Vương Thụ mí mắt phải giựt giựt liên hồi, sợ hãi co người lại tránh đi mấy tầm mắt nóng bỏng rơi xuống lên người.
Y hít một ngụm khí lạnh, lấy hết chút tôn nghiêm cuối cùng đi cảnh tỉnh bọn hắn.
" Nghe thầy, các em không nên tiếp tục phạm sai... Ah... Ngao ô ~ "
Đàn sói con bụng đói cồn cào nào chịu để ý tới mấy lời y nói, trong đầu bọn hắn hiện tại cũng chỉ tồn tại mấy hình ảnh đáng khinh với y thôi.
Vị thầy giáo cuối cùng đành chịu bất lực để hết người này lại đến người kia hảo hảo yêu thương mình một phen.
" Ah... Ah... Đừng... Kya... Ta sẽ chết mất... Ah... Ô "
" Thầy à, bọn ta yêu ngươi "
" Không... Ah... Ah... Ta không yêu các ngươi... Ah... Ô... Ưm ".
Ba... Ba
2. Ngọc Đế là tổng tài một công ty lớn nhất nhì thành phố A, vì hôm nay trợ lí của y cùng người yêu trải qua ngày lễ tình nhân, cho nên y chỉ đành một người tự lái xe trở về nhà.
Y ném tập hồ sơ lên ghế sau, thắt dây an toàn xong liền cúi người tra khoá xe vào ổ.
Lúc ngẩng đầu lên xem qua gương xe, một bóng người lờ mờ ngồi an tĩnh phía sau, y rất muốn hét lên một tiếng báo nguy đáng tiếc ý đồ bị người nọ nhìn thấu, hắn tay nhanh lẹ mắt bưng kín miệng y lại.
Hắn tựa như một ác quỷ giơ nanh múa vuốt trong đêm tối, ở sát bên tai y khe khẽ thì thầm.
" Đế Tổng, lễ tình nhân vui vẻ a~ "
Ngọc Đế trợn mắt.
Người nọ thế mà lại là trợ lí xin nghỉ phép vài ngày trước - Tây Vương Mẫu.
Ở một bên đường nọ có một chiếc xe thể thao sang trọng đổ sát bên lề, thi thoảng lại rung lắc dữ dội như có một trận động đất.
" Tôi muốn báo cảnh sát... Ah... Ah... Không... Ngô... Ưm... Đừng tới nữa mà!... Ah "
_______Toàn Văn Hoàn _______