Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đời trước của Thương Vương Thụ là một tên bạo hôn quân mỗi ngày đều tự mình đắm chìm trong bể sâu của dục vọng.
Vì một nụ cười mỹ nhân, y dám xuống tay ép hoàng thúc mình là Tỉ Can tự tay moi tim, cường ép Tây Bá Hầu Cơ Xương một ngụm lại một ngụm nuốt vào bụng con trai mình.
Giết trung thần, dồn bách tính lâm vào túng quẫn bởi trăm thứ thuế, lao dịch. Vợ mất chồng, con mất cha, nơi nơi đều oán hận Trụ Vương y tàn bạo hung tàn hoang dâm vô độ mà hồ đồ.
Lòng dân không phục, Thương triều sớm muộn cũng phải tiêu vong.
Thương Vương Thụ xốc lên tấm màn lụa, đảo mắt một vòng quan sát tình hình bên ngoài. Bên ngoài nhộn nhịp tỉnh lẻ ngoại thành so với kinh thành không thua về quy mô chợ. Hai bên ven đường chợ phân làm nhiều hàng quán, nhìn chung những thứ kinh thành kinh doanh ở đây đều không thiếu.
Giữa một dòng người tấp nập như vậy thình lình rơi vào mắt y một lão đầu bán kẹo hồ lô dạo, xâu kẹo của lão dưới ánh nắng dịu nhẹ của nắng sớm ánh lên vẻ ngọt ngào của vỏ kẹo. Viên kẹo đo đỏ tẩm một lớp đường trắng trong suốt bắt mắt, hồ lô đỏ mộng như bờ môi thiếu nữ thẹn thùng vừa biết yêu mời gọi người đến cắn thử một ngụm giòn tan.
" Bệ hạ muốn ăn thử sao? "
Lý Na Tra ngồi cạnh y hồi lâu quan sát có chút buồn cười không nhịn được lên tiếng hỏi.
Nhìn dáng dấp Thương Vương Thụ hiện tại y hệt như một hài tử ngoan ngoãn nửa muốn ăn một ngụm kẹo thử, nửa còn lại luyến tiếc từ bỏ.
Phải biết ở Trần Đường Quang, Lý Na Tra hắn muốn thứ gì chả được huống hồ chi là một xâu kẹo hồ lô rẻ tiền bình dân.
Thương Vương Thụ đem màn xe thả xuống ngăn trở cảnh vật bên ngoài lại, quay lại đối diện với Lý Na Tra cười nói: " Lần này đi tuần, trẫm nào có tâm tư kia ham thích chút đồ của trẻ con "
Nhớ lại xâu kẹo hồ lô lúc nãy, y lại như lâm vào hồi ức tươi đẹp lúc nhỏ.
Mẫu hậu hắn lúc còn sống cũng đã từng làm cho hắn kẹo hồ lô ngào đường để lấy lòng. Giờ nghĩ lại, bà ấy dù gì cũng là bậc mẫu nghi thiên hạ vậy mà vì y đích thân xuống trù phòng xoăn tay áo cầm xoảng chảo nồi.
Bởi vì khi ấy y còn quá tiểu để hiểu nên thấy kẹo đường cháy đen liền nhăn nhó ghét bỏ ném dưới chân.
" Oa... Con muốn ăn kẹo hồ lô đẹp đẹp ở kinh thành "
Hoàng hậu mặt dính đầy tro bếp, thấy y nằng nặc đòi đành bất đắc dĩ bé y lên dịu dàng dỗ dành.
" Ngoan nào Tử Thụ của ta, lần sau ta làm cho con giống như kẹo ngoài kinh thành kia nhé? "
Chỉ tiếc là lời hứa năm đó giữa hai người lại mãi mãi chẳng thực hiện được nữa. Năm y lớn hơn một chút đã hiểu chuyện một chút rồi thì mẫu hậu y lại bạo bệnh qua đời.
Cho nên mỗi khi y nhìn thấy mấy viên kẹo đường đo đỏ, dẫu rất muốn lại chẳng dám nếm thử lấy một lần nào nữa. Bởi Thương Vương Thụ thấy đâu đó trong viên kẹo đường ngọt ngào hình bóng mẫu hậu dịu dàng phảng phất đâu đấy không tan biến đi.
Thương Vương Thụ trong lúc hồi tưởng lại chuyện cũ, cổ xe ngựa xốc nảy một trận thật mạnh đem mọi thứ bên trong chao đảo theo.
May mắn Lý Na Tra ngồi không xa, nhanh nhẹn đem y cố định trong ngực.
" Ngài không sao chứ? "
Nếu hắn không kịp đem người kéo về, thật không dám nghĩ kết cục sau đó.
Thương Vương Thụ sắc mặt không biến đổi, từ trong lòng của Lý Na Tra thật bình tĩnh rời khỏi duy trì khoảng cách ban đầu.
Y lắc nhẹ đầu " Không sao "
Chút này vặt vãnh còn không bằng mấy việc ngươi áp dụng bảo bối lên trên người trẫm đâu.
Tất nhiên những lời nói trong lòng này của y sẽ không ngốc như vậy nói ra toàn bộ.
Nhìn khoảng trống trong lòng ngực, Lý Na Tra buồn bực không rõ. Hắn chỉ đơn thuần muốn giữ lại chút độ ấm trên người y thôi, một chút liền đủ rồi nhưng vì sao khi đối diện với đôi ngươi hờ hững đó, trái tim nhịn không được âm ỉ đau.
Miễn cưỡng che giấu đi mệt mỏi không nên có trên gương mặt non nớt của thiếu niên, hắn cười trông khó coi hơn cả khóc một trận " Như vậy thần đã an tâm rồi "
Khoảng cách đôi ta thật không thể rút ngắn lại được sao? Vì sao hắn lại cảm thấy đau ở tim như vậy? Còn không phải là vì người sao hả? Bệ hạ tôn kính của ta.
Lý Na Tra bề ngoài như cười thật vui vẻ thế nhưng bên trong không ngừng rơi lệ vì một người.
Nắm tay vốn siết chặt giấu trong tay thật lâu mới thả lỏng ra, hắn yêu ta đơn phương thầm lặng thì lấy tư cách gì hờn dỗi y chứ!
Lý Na Tra ơi là Lý Na Tra, ngươi xem ngươi lấy tư cách gì chất vấn người ta đây?
Hít một hơi thật sâu, hắn lấy hết dũng khí dùng ánh mắt ưu thương giành cho nam tử đối diện " Bệ hạ đã từng ái phải một người không nên ái chưa? "
Hỏi một câu bâng quơ như vậy nhưng thực chất đây là tiếng lòng của hắn cất giấu bấy lâu nay.
Thương Vương Thụ chống tay lên bệ cửa sổ, câu bạc thần chậm rãi nói " Đã là ái tình thì làm sao ai lại chẳng có, trẫm cũng không ngoại lệ. "
Dừng lại một chút, y quay đầu lại nhìn Lý Na Tra như thể đang nhìn xuyên qua người hắn tìm kiếm một bóng người quen thuộc.
" Người đó đối với ta là tất cả... Vì hắn mà ta nguyện trả giá thật nhiều chuyện dù cho sẽ phải trở thành địch nhân của cả thiên hạ " y lại cười " Yêu một người không phải là nên hay không mà là ngươi có dám vì người đó trả giá hết thảy hay không thôi "
Đời trước vì yêu một đời mà hồ đồ, sống lại một lần nữa yêu một đời người như thế là quá đủ với y.
Lý Na Tra lòng rối như tơ vò như được y khai thông, cuối cùng hắn cũng đã tìm thấy được đáp án cho bản thân rồi.
" Đa tạ người, bệ hạ "
Ta sẽ tiếp tục dõi theo bóng lưng người từ phía sau, đời đời kiếp kiếp đều một lòng một dạ theo ngươi đến trọn đời. Ta tin chắc rồi một ngày nào đó, ngươi sẽ quay đầu lại nhìn thấy ta từ phía sau để rồi để nhận ra rằng phía sau luôn có một người luôn âm thầm đi theo nguyện ý bảo vệ ngươi cả đời.
Yêu một người xin đừng chỉ để ở bên môi, đôi khi những hành động lặng lẽ cũng đã đủ chứng minh địa vị người đó trong lòng ngươi là thế nào rồi.