Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Hủ nghe báo Chung Dật dẫn đồ đệ bảo bối về rồi thì cũng tạm buông sự tình trong tay xuất cung, xem thử có thể đòi một phần tạ lễ hương diễm cho mình hay không.
Hắn đến dưới chân núi Lê Sơn đã là chạng vạng, nhà trúc thật vắng lặng, Lý Hủ đẩy cửa đi thẳng vào nhà, thấy tiền thính không một bóng người, thì đi đến phòng của Chung Dật.
Vốn tưởng không có ai, Lý Hủ không ôm hi vọng nhiều, nhưng khẽ đẩy cửa ra, hắn bất ngờ phát hiện Chung Dật thật sự đang nghỉ ngơi trong phòng.
Từ trước đến giờ Chung Dật vốn thuộc dạng đêm ngủ ngày thức, có là mùa hè cũng rất ít khi thấy y ngủ gật sau giờ ngọ, xem ra mấy ngày trước bôn ba qua lại trấn Tam Hợp thật khiến y mệt chết rồi. Thấy dáng vẻ Chung Dật nằm nghiêng trên giường vô cùng mệt nhọc, Lý Hủ không khỏi thả nhẹ bước chân đi đến đầu giường, nhưng vừa ngồi xuống bên mép giường, không ngờ người nằm trên giường run run mí mắt, dần dần tỉnh giấc.
“…Làm ngươi tỉnh à?”
“…” Chung Dật mở mắt một lúc mới hoàn hồn lại, chống giường ngồi dậy.
“Trẫm không nên thả ngươi đi mà, lại vắt kiệt sức bản thân rồi phải không.”
Chung Dật cười tự giễu, cúi thấp đầu nói: “Thế An trở về mới có thể ngủ một giấc an ổn thế này.”
“Các ngươi không có chuyện gì chứ? Sao không thấy Chung Thế An đâu?”
“Không có chuyện gì, Thế An với Tư Nam Thiên cùng đến thôn bắc giám công rồi…” Chung Dật trả lời xong, thấy Lý Hủ vẫn nhìn mình chằm chằm, y không tự nhiên lắm, “Ngươi sao đến đây.”
Hiển nhiên Lý Hủ đã chuẩn bị lý do đường hoàng, nâng xâu bọc giấy màu vàng nhạt lên, cười nói: “Đưa cho Thái phó.”
Lúc ở trong cung, thái y nhìn thử đi đứng của Chung Dật rồi kê một bài thuốc, nói có thể điều dưỡng trở lại. Chung Dật biết tật xấu của chân đã trì hoãn quá lâu, nói có thể khôi phục chính y cũng không tin lắm, nhưng với ý tốt của đối phương, y vẫn sẽ uống thuốc.
“Cảm ơn.” Chung Dật nhận dược liệu, đặt chếch trên chiếc bàn cao bên giường, ngồi dậy, “Thật ra ta đang có chuyện muốn làm phiền ngươi.”
Lý Hủ thấy đối phương không khách sáo với mình, nên cũng không khách sáo ghé sát đến cổ Chung Dật, không che giấu hơi thở nóng bỏng phập phồng: “Hử? Chuyện gì?”
“…Ta nghĩ tìm một người tốt cho Hỉ Nguyệt.” Sáng sớm sau khi Thế An rời đi, y với Hỉ Nguyệt tháo gỡ cục diện nói chuyện thẳng thắn, Hỉ Nguyệt là nữ tử hiểu lý lẽ, cũng đồng ý để Chung Dật tìm một người tốt gả nàng.
“Hoàng thượng cũng biết ở chỗ này ta không quen được mấy người…”
Chỉ là loại chuyện nhỏ mà cũng cần đến hai chữ làm phiền, Lý Hủ mỉm cười trước khách khí của Chung Dật, hắn đồng ý: “Được, trẫm để ý giúp ngươi. Chốc nữa chép ngày sinh thần bát tự cho trẫm.”
“Ừm.”
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần kề, Chung Dật không khỏi nghiêng người ra sau, cuối cùng thản nhiên tựa ở đầu giường, nghênh hợp nụ hôn nhỏ vụn của hắn. Gió xuân xen lẫn với hương hoa thoảng qua lớp rèm cửa sổ, nhuộm đẫm bầu không khí bên trong càng thêm say đắm, Lý Hủ bất giác bò lên cạnh giường, thay đổi góc độ khiến nụ hôn thêm sâu.
Đến khi gần như nghẹt thở, Lý Hủ vừa khẽ hô hấp vừa nói: “Xem ra, trẫm phải dốc sức một chút để tìm người nào tốt tốt rồi.”
“Ừ?” Chung Dật bị hôn đến thất thần, vô thức phát ra giọng mũi dụ người.
“Sớm gả Hỉ Nguyệt đi, cũng tiễn Thế An đi luôn. Trong phòng Thái phó không còn ai nữa, mỗi ngày đều sẽ thức thời biết điều như này, tốt quá.”
“…” Dường như bấy giờ mới ý thức được bản thân nghênh hợp không dè dặt thế nào, bên tai Chung Dật lập tức đỏ ửng, Lý Hủ nhìn mà cong đôi mắt lộ nụ cười.
Lý Hủ phủ bên tai y, nhẹ nhàng hôn, nói rầm rì, “Thái phó chỉ nói lời xuôi tai ngoài miệng thôi, đã biết là làm phiền thì cần phải chuẩn bị tạ lễ cho tốt à.”
“…” Chung Dật nghiêng đầu né sang bên khác, cảm nhận được Lý Hủ chậm rãi hôn men theo cần cổ xuống đến xương quai xanh, đầu như trở thành mũi nhọn trực tiếp tiến vào trong vạt áo y. Chung Dật thở dốc hỗn loạn, mặc dù hai tay còn nắm chặt lấy ngoại bào của Lý Hủ, nhưng trong lòng đã không thể tự kiềm chế.
Đáp án đã vô cùng sống động, nhưng y vẫn không yên lòng, vẫn không dám.
Lý Hủ đang vui vẻ ăn đậu hũ nóng trong phòng thì ngoài nhà trúc bỗng truyền đến tiếng bước chân. “Thế An bọn họ…!…” Nhận ra tiếng bước chân, Chung Dật cuống quýt đẩy Lý Hủ, dùng sức rất lớn mới đẩy hắn ra được.
Chung Dật đứng dậy luống cuống tay chân chỉnh lý lại y sam, y quay người để Lý Hủ nhìn mình.
Lý Hủ vuốt cằm, nhìn nửa cái dấu đỏ ẩn sau lớp áo kín kẽ chỉnh tề của Chung Dật, hắn nhịn cười, bật ngón cái, đối phương cả tin, không nhận ra rời khỏi phòng.
Trong phòng lớn có hai người ngồi, là Chung Thế An với Tư Nam Thiên quay về, thấy Chung Dật ra đây, Chung Thế An liếc mắt liền nhìn thấy cái dấu kia, nhưng không nói gì, lại cúi đầu uống nước trà trong chén.
Chỉ chốc sau, quả nhiên phía sau tiên sinh có một người cùng đi ra, không phải Lý Hủ thì là ai nữa.
Chung Dật ngồi xuống bên cạnh, hỏi chuyện hôm nay ra sao, thì Hỉ Nguyệt đi mua thức ăn trở về. Thấy mọi người đều ở đây, nàng cười rồi lui ra sau chuẩn bị bữa tối, dù có là Lý Hủ cũng có thể nhận ra Hỉ Nguyệt bây giờ không hoạt bát như xưa, nàng cười có phần cô quạnh.
Hỉ Nguyệt bắt đầu dọn món, Tư Nam Thiên với Chung Thế An cùng tự giác đi ra rửa tay, sống trong nhà trúc thì phải tiếp thu quy củ của Chung Dật, Lý Hủ thấy ảnh vệ lạnh lùng của mình bị Chung Dật nuôi đến không còn tính khí gì cả, hắn có chút buồn cười, quan sát một lúc, Chung Dật ngồi cạnh cũng đứng dậy đi ra, Lý Hủ lập tức đi theo.
Chung Thế An quay đầu lại nhìn qua song cửa, thấy tiên sinh với Lý Hủ cùng đứng múc chậu nước, bốn bàn tay dao động trong chậu, từ góc độ của cậu không thể nhìn rõ vẻ mặt của Chung Dật, nhưng đôi mắt tuyệt vọng của Chung Thế An cảm thấy chắc chắn tiên sinh không hề muốn.
Từ sau khi trở về từ trấn Tam Hợp, cậu đã tìm ra lý do cho tất cả những chuyện này — tiên sinh thương mình đến thế mà còn không thể tiếp nhận một vài cử chỉ quá giới hạn, vậy càng không cần nói đến Lý Hủ địch quốc. Nếu có thể chọn, đương nhiên tiên sinh sẽ không muốn qua lại với hắn, tiên sinh chịu đựng nhục nhã như bây giờ, suy cho cùng có lẽ là bởi vì cậu.
Tấm lưng ấy hiện lên dáng vẻ ép dạ cầu toàn, quả thật đốt đau mắt cậu.
(*) Ép dạ cầu toàn: Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Trong bữa cơm, cơn thiêu đốt xót lòng này vẫn kéo dài âm ỉ.
Mỗi một hình ảnh quen thuộc đều khiến cậu không ngăn được bản thân nghĩ ngợi, vị trí bên người tiên sinh đã từng là của cậu cơ mà.
***
Lý Hủ vô cùng để bụng lời nhắn nhủ của Chung Dật, trường tư thục dần dần dựng thành, hắn cũng đã xem xét nhân gia tốt cho Hỉ Nguyệt.
Đối phương là quản gia trong phủ Tướng quốc, 26 tuổi, dáng dấp đoan chính, hơi thấp nhưng làm người rất chân thật vững chãi. Môn đăng hộ đối, gia cảnh cũng không tệ, bát tự cũng hợp, Chung Dật trông rất vui mừng, vội vã bắt chuyện với Hỉ Nguyệt, Hỉ Nguyệt mỉm cười, nghe xong, nàng nói: “Lão gia cứ quyết định.”
Cân nhắc song phương đều không còn nhỏ tuổi, y vội vàng định hôn kỳ vào tháng sau.
Trước sợ Hỉ Nguyệt thương tâm, Chung Dật vẫn lảng tránh đề tài liên quan đến Lam tiểu thư, đến khi chuyện này xác định ổn thỏa, y mới yên tâm bắt đầu bắt tay đến chuyện của Thế An với Lam tiểu thư.
Thật ra chia cách chỉ mới 1 tháng, mà Lam tiểu thư đã sai người đưa đồ vật đến rất nhiều lần, có hồng sâm đảng sâm, cũng tận tâm có thêm một ít hải sản thổ sản. Chung Dật cảm thấy Lam tiểu thư rộng lượng khéo léo, tích lũy được thêm độ thiện cảm trong lòng.
Ngày đó ăn xong bữa tối, thừa dịp Hỉ Nguyệt bận bịu xuống trù phòng, Tư Nam Thiên rời đi nấu nước, y thử nói bóng gió.
“Thế An?”
Chung Thế An ngồi trên bậc thang ngoài cửa, mất tập trung cho A Vọng ăn, nghe tiên sinh chủ động nói chuyện với mình, cậu dường như hơi sững sờ, lập tức quay đầu lại, “Tiên sinh, sao vậy.”
Chung Dật cười, thả gậy xuống, ngồi bên cạnh: “…Tiên sinh chỉ muốn hỏi xem ngươi thấy thế nào. Về Lam gia…”
Nói được nửa câu, Chung Thế An đã ngắt lời y, rất chắc chắn nói: “Không.”
“…” Chung Dật chần chờ chốc lát, còn muốn nói thêm thì Chung Thế An vung thóc trong tay, cậu đứng dậy, “Tiên sinh, đừng nói nữa.”
Nét mặt Chung Dật có phần bối rối, y suy nghĩ, cuối cùng vẫn mỉm cười nói: “Thế An, tiên sinh biết tuổi ngươi còn nhỏ, xác thực không vội… Nhưng cô nương người ta đã có ý.”
“Tiên sinh…”
Chung Thế An lần thứ hai ngắt lời y, cố chấp nhìn y, bỗng hỏi, “Ngài vội vàng thu xếp hôn sự của Hỉ Nguyệt, thổi phồng người quản sự kia lên tận trời, nhưng có từng hỏi Hỉ Nguyệt có nguyện ý hay không chưa?”
“…” Chung Dật ngơ ra nhìn Thế An, y không hiểu cậu đang giận dữ điều gì. Làm phu nhân của quản sự phủ Tướng quốc, có chỗ nào oan ức Hỉ Nguyệt đâu?
“Tiên sinh… Lẽ nào ngài nghe không hiểu?” Chung Thế An bị ánh mắt mông lung ấy đâm đau đớn hơn, giọng cũng không khỏi nâng lên cao, “…Cho dù ta không thích Hỉ Nguyệt! THÌ CŨNG KHÔNG THỂ VÌ THẾ MÀ VỘI VÃ GẢ NÀNG ĐI NHƯ THẾ!”
Mà tiên sinh của cậu giờ đây cũng vội vã đẩy cậu ra bên ngoài.
“…”
Dứt lời trong chốc lát là sự yên tĩnh, từ sau cửa truyền đến tiếng bước chân bỏ chạy vội vàng, Chung Dật quay đầu lại, qua song cửa thấy Hỉ Nguyệt từ tiền thính chạy xuống hậu viện, đoán những lời vừa rồi đều đã bị nàng nghe hết.
“Ngươi… Đứa nhỏ này!” Chung Dật vừa vội vừa hoảng cầm lấy gậy, không quan tâm đến Thế An nữa, y đuổi xuống hậu viện.
“Hỉ Nguyệt.”
Chung Dật đuổi đến nơi thì nhìn thấy Hỉ Nguyệt ngồi trên bậc thềm hoảng hốt lấy tay áo lau mặt, lòng sinh hổ thẹn bước lên vỗ vai nàng: “Hỉ Nguyệt?”
Hỉ Nguyệt ngẩng đầu lên, vẫn cười nhưng vành mắt đã đỏ: “Lão gia. Hỉ Nguyệt không sao.”
“…” Chung Dật thấy dáng vẻ nàng tủi thân như vậy, nhất thời không biết nói thế nào, suy nghĩ một hồi, mới nói, “Nếu ngươi không muốn gả…”
Hỉ Nguyệt vội lắc đầu, mím môi: “Không thể nào, lão gia. Với cái tuổi này của Hỉ Nguyệt mà có thể gả đến phủ Tướng quốc đã là phúc phận mấy đời của Hỉ Nguyệt rồi.”
“…”
“Đương nhiên… Nói buồn thì cũng có. Dẫu sao… phải rời khỏi đây, rời khỏi lão gia, rời khỏi Thế An… Nhưng Hỉ Nguyệt sẽ dần quen…”
“Hỉ Nguyệt…” Chung Dật thật sự không nhận ra được trong lời của Hỉ Nguyệt là thật lòng hay dối lòng, y băn khoăn, chỉ có thể ôm người thị nữ theo mình hơn 10 năm, gần như là nhi nữ vào lòng.
***
Tiếng kèn đồng kèn Sona, tiếng pháo tiếng chuông vang vọng, cuối cùng cũng nghênh đón ngày đại hỉ của Hỉ Nguyệt.
Hạ nhân của Chung phủ đều mặc bối tử màu đỏ, hân hoan bê bồn rượu trái cây tới lui nhộn nhịp. Khắp phủ dán đầy những chữ hỷ đỏ rực trên đầu lồng đèn đỏ, trong căn phòng khá yên tĩnh, Hỉ Nguyệt vận hỉ bào ngồi trước bàn trang điểm, tóc dài vấn lên, các thị nữ đứng đối diện gương đồng đeo những đồ nữ trang cát tường cho nàng, môi tô son đỏ, tay vẽ móng tỉ mỉ. Khi Chung Dật vào nhà y giật mình, gần như suýt không nhận ra nàng, có thể nói trong cuộc đời Hỉ Nguyệt, thời khắc diễm lệ nhất là lúc này đây.
Chung Dật xuýt xoa không ngớt, các thị nữ đứng bên trang điểm cho Hỉ Nguyệt xong xuôi, cuối cùng, họ cầm một chiếc khăn kim tuyến thêu hoa hồng phủ lên đầu che khuất dung nhan tân nương tử.
Chuẩn bị tất cả đâu vào đấy, các thị nữ xách hộp trang sức cùng chậu nước lui ra khỏi phòng, Chung Dật không tiện lưu lại nữa, y rời đi, nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng lại.
Vừa ra khỏi cửa thì thấy hạ nhân tản ra, Lý Hủ mặc thường phục dẫn theo nhi tử từ sân cổng vòm thong thả bước vào.
Nói sao thì cũng chỉ là lễ thành thân của hạ nhân Tướng phủ, vốn Hoàng đế không cần lộ diện, mà giờ hắn xuất hiện ở đây khiến Chung Dật hơi ngoài ý muốn, lập tức tiến liên gập người vái chào hành lễ.
Chắc là Lý Kỷ bị sắc đỏ khắp nơi này choáng váng, tay nó cầm một quả hồng hoa mới cắn, nắm tay phụ hoàng nhìn từ đông sang tây, mặt ngập đầy sự mới lạ, trong mắt hiếm thấy lộ ra chút linh khí của trẻ nhỏ.
“Miễn lễ đi.” Lý Hủ thấy Chung Dật ít khi mặc vào xiêm y hỉ sắc, hắn nhìn đến sáng mắt, không khỏi bật cười: “Quả nhiên trẫm đến là đúng mà.”
Cảm thấy ánh mắt Lý Hủ lướt lên xuống đánh giá mình, trong nhất thời Chung Dật không biết để tay ở đâu, y thở ra, mới nói:”Hoàng thượng sao đến đây.”
“Hầy, còn không phải vì nhãi con này, ầm ĩ đòi phải tới thăm Hỉ Nguyệt tỷ tỷ.”
Lý Kỷ nghe vậy nhăn nhăn mày, nó giương mắt nhìn Chung Dật, hỏi: “Hỉ Nguyệt tỷ tỷ đâu?”
“…Hỉ Nguyệt ở trong phòng,” Chung Dật cười đáp, còn chưa dứt lời, Lý Kỷ lập tức gạt tay phụ hoàng ra, chạy lạch bạch vào phòng.