Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chung Tình 2
  3. Chương 50
Trước /152 Sau

Chung Tình 2

Chương 50

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ngôn Cảnh Tắc bị cục cưng nhà mình dỗ dành đến pháo hoa bùm bùm trong tim, lúc gọi "ca ca" càng ngọt ngào.

Bên này, Tô Mặc Tu cũng bị tiểu mập mạp gọi "ca ca" hết tiếng này đến tiếng khác, gọi đến trái tim mềm nhũn.

“Ca ca, em nói với lão sư là cuối tuần ở lại ký túc xá trường, không trở về nhà, lại nói với cha em cuối tuần ở lại trường rồi….

Cuối tuần em đi tìm anh chơi được không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

Nếu cuối tuần hắn ở lại trường mà nói, buổi tối cần phải ở trong trường, sẽ có người lại kiểm tra phòng ngủ, nhưng ban ngày có thể ra cửa!

Tô Mặc Tu không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng ngay: “Được, em muốn đi đâu chơi? Đến lúc đó anh đưa em đi."

"Em không có chỗ nào muốn đi chơi hết, em chỉ muốn ở cạnh ca ca thôi." Ngôn Cảnh Tắc đáp.

Ánh mắt chuyên chú kia của Ngôn Cảnh Tắc phảng phất như xuyên qua khoảng cách xa xôi giữa bọn họ, xuyên qua màn hình điện thoại, dừng lại trên người y, trái tim Tô Mặc Tu nhanh chóng nhảy lên.

Kỳ thật mấy ngày nay tiếp xúc với tiểu mập mạp, y có thể cảm giác được, tiểu mập mạp có hảo cảm với y, còn vô cùng chủ động mà tiếp cận y.

Nếu là tiểu mập mạp là một cô gái…… Y đã sớm tin tưởng vững chắc tiểu mập mạp thích mình rồi.

Nhưng tiểu mập mạp là một cậu trai, y cũng không dám xác định.

Có lẽ…… Tiểu mập mạp chỉ coi y là ca ca thì sao?

Nhưng hiện tại, tiểu mập mạp nói không muốn đi ra ngoài chơi, chỉ muốn cùng y bên nhau!

Tuy Tô Mặc Tu chưa từng yêu đương, nhưng y không thiếu kinh nghiệm xã hội, không đến mức không phát hiện ra được ý của tiểu mập mạp.

Tiểu mập mạp, hẳn là cũng là thích y!

Phảng phất như có pháo hoa nổ tung trong lòng, chiếu sáng toàn bộ trái tim, biểu cảm của Tô Mặc Tu dịu dàng không thể tưởng tượng: “Anh đến đón em đến chung cư mà anh ở, được không?"

Thật ra y vẫn luôn ở nhà, cơ bản không ra ngoài ở, nhưng nhà riêng y vẫn có….

Hai ngày nay đi bố trí cho tốt mới được!

“Được ạ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Tô Mặc Tu cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, y che ngực mình lại, hận không thể lập tức chạy đến trường tiểu mập mạp, gặp tiểu mập mạp một lần.

“Ca ca, đến lúc đó em nấu cơm cho anh ăn, em nấu cơm ăn rất ngon.” Ngôn Cảnh Tắc nâng mặt nói.

Lấy cái thấu kính u mê của vợ bé nhỏ với hắn, chẳng sợ hắn ngâm tô mì gói, vợ bé nhỏ cũng sẽ cảm thấy đó là mì gói ăn ngon nhất trên đời này.

“Được.” Tô Mặc Tu đáp ứng xuống dưới, cân nhắc muốn đi học làm vài món, như vậy nếu đến lúc đó tiểu mập mạp không nấu cơm được thì y tới nấu.

Tô Mặc Tu bắt đầu ảo tưởng cuộc sống tốt đẹp cuối tuần, đối với cuối tuần càng thêm tràn ngập chờ mong.

Nhưng mà đúng lúc này, y nghe được tiếng đập cửa.

Âm thanh này không phải từ cửa phòng y truyền ra tới, mà là từ phòng tiểu mập mạp truyền đến.

Có người đang gõ cửa phòng tiểu mập mạp.

“Ai đó?!” Ngôn Cảnh Tắc không vui hỏi.

Hỏi xong hắn liền hối hận, lúc hắn nói chuyện với Tô Mặc Tu thì giọng nói hơi ngọt, nhưng lúc này giọng hắn…… hơi hung bạo.

Thôi, dù sao Tô Mặc Tu cũng sẽ không để ý.

Người ngoài cửa cũng không biết có phải không nghe được hắn hỏi chuyện hay không, cũng không trả lời, vẫn luôn gõ cửa, tiếng đập cửa còn rất nặng nề.

Phỏng chừng người đến chính là Chử Khải Vũ…… Ngôn Cảnh Tắc nói khẽ với Tô Mặc Tu nói: “Ca ca anh chờ chút, để em đi mở cửa."

Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc liền cầm điện thoại theo, mở cửa.

Ngoài cửa quả nhiên là Chử Khải Vũ.

"Heo mập chết tiệt, tao muốn nói chuyện với mày!" Chử Khải Vũ vừa tiến đến liền nói, sắc mặt âm trầm, lại nhìn về phía điện thoại của Ngôn Cảnh Tắc, “Lại định ghi âm? Đưa điện thoại đây cho tao!”

Chử Khải Vũ nói, rồi đi đoạt lấy điện thoại của Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đừng!” Sau đó hắn thuận tay đóng video call trò chuyện với Tô Mặc Tu, cũng một quyền đánh về phía Chử Khải Vũ.

Trong lúc giảm béo ăn quá ít sẽ khiến người ta không có sức lực, nhưng tuy Ngôn Cảnh Tắc giảm béo nhưng thật ra cũng không ăn quá ít.

Mỗi ngày hắn hút vào lượng protein rất nhiều, không đến mức không có sức lực, ít nhất đối phó một chút học sinh cao trung không thành vấn đề.

Chử Khải Vũ từng học qua một ít kỹ xảo chiến đấu, ngoài ra gã thích vận động, tố chất thân thể thực không tồi.

Thân cao 1 mét 8, thể trọng một trăm tư, trên cơ thể thon chắc đều là cơ bắp…… Gã so với Tôn Bân Bân thì khó đối phó hơn rất nhiều.

Nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn là đánh ngã được gã, một đầu gối hắn kề lên ngực Chử Khải Vũ, Chử Khải Vũ đã không thể động đậy.

Chử Khải Vũ không dám tin tưởng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Mày không phải Thạch Thành Anh!”

“Tao không phải Thạch Thành Anh thì là ai?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi lại.

Chử Khải Vũ nói: “Ngươi không có khả năng là Thạch Thành Anh, Thạch Thành Anh heo mập này sao có thể lợi hại như vậy!”

“Sao tao lại không thể lợi hại như vậy! Từ nhỏ mẹ tao đã bắt tao tập võ!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

"Vậy trước đó sao mày không đánh với tao?" Chử Khải Vũ hỏi.

"Tại sao tao phải đánh nhau với mày? Đánh mày thì tao có thể có chỗ tốt gì? Bị lão sư phê bình sao? Có thời gian này mắc gì tao không học tập đàng hoàng thi được hạng nhất chứ?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi, “Nhưng mày quá đáng rồi, thế mà muốn hại chết tao…… Chử Khải Vũ, tao sẽ không để mày sống tốt đâu.”

“Mẹ mày!” Chử Khải Vũ tức giận mắng, “Cho nên mày dọn vào phòng ngủ Thiệu Thẩm Dương?”

"Không phải mày muốn làm bạn với Thiệu Thẩm Dương sao? Mày không có cơ hội đâu! Thiệu Thẩm Dương sẽ chỉ là bạn của tao!” Ngôn Cảnh Tắc học theo bộ dáng Thạch Thành Anh nói chuyện.

Chử Khải Vũ nhìn Ngôn Cảnh Tắc, biểu cảm kinh nghi bất định.

Trước đó bị Ngôn Cảnh Tắc đả đảo, gã đã một lần hoài nghi người này bị xuyên.

Thạch Thành Anh trong ấn tượng của gã cũng không phải là cái dạng này!

Nhưng sau lại nghe Thạch Thành Anh nói như vậy…… Giống như cũng giải thích chuyện quá khứ.

Trước kia gã vẫn luôn cho rằng Thạch Thành Anh là gia đình bình thường ra tới, vậy Thạch Thành Anh xác thật không có khả năng luyện thân thủ đến tốt như vậy, nhưng trên thực tế, nhà Thạch Thành Anh rất có tiền.

Gia đình như vậy để con trai học chút thuật phòng thân cũng rất bình thường.

Hơn nữa…… lúc Thạch Thành Anh vào cao trung cũng không béo, nhiều nhất có hơi to con, thịt mỡ của hắn đều là ba năm cao trung lớn lên.

“Tôn Bân Bân trước kia là bạn mày, bây giờ nó cũng làm bạn tao rồi, mày có vui không?" Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

“Đựu!” Chử Khải Vũ lại mắng một câu, nỗ lực giãy giụa, “Con heo mập chết tiệt!”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chử Khải Vũ, mày đúng là ghê tởm cmn ghê tởm mở cửa, ghê tởm đến tận nhà!”

Chử Khải Vũ nghe vậy bùng nổ, mắng lên.

Sau đó…… Ngôn Cảnh Tắc dùng chút lực đè đầu gối xuống: “Mày tiếp tục đi.”

Chử Khải Vũ tức khắc không lên tiếng.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Chử Khải Vũ, tuy trước kia chúng ta có mâu thuẫn, nhưng cũng bất quá là mâu thuẫn nhỏ đi? Mày nhằm vào tao, sao tao không thể đi cáo trạng lão sư kia chứ? Mày ngược lại, cuối kỳ trước hạ thuốc xổ tao, học kỳ này còn muốn hại chết tao, tao nhất định khiến mày đau đớn muốn chết.”

Ngôn Cảnh Tắc nói xong thì buông Chử Khải Vũ ra.

Chử Khải Vũ nằm trên mặt đất thở dốc mấy hơi lớn, mà Ngôn Cảnh Tắc….

Ngôn Cảnh Tắc đứng dậy chạy ra ngoài, vẫn chạy đến chỗ dì quản lý ký túc xá: "Dì ơi! Có người chạy đến phòng ngủ con! Muốn đánh con!"

Chử Khải Vũ bò dậy khỏi mặt đất, sau đó còn ở lại phòng ngủ trong chốc lát.

Đồ đạc của Thạch Thành Anh gã không muốn xem, nhưng đồ của Thiệu Thẩm Dương thì….

Tủ quần áo của Thiệu Thẩm Dương ít ỏi không được mấy bộ cũ kĩ, trên bàn cậu là ly nước và cốc thủy tinh dùng làm ống đựng bút….

Chử Khải Vũ nhìn những thứ này, đau lòng không chịu được.

Gã nhất định sẽ khiến Thiệu Thẩm Dương sống những ngày lành!

Tuy bị Ngôn Cảnh Tắc đánh nhưng thật ra Chử Khải Vũ cũng không bị thương gì, Chử Khải Vũ hành động như thường mà đi xuống dưới lầu, sau đó lại bị lão sư và bảo vệ chặn lại: “Chử Khải Vũ, trò lại đánh bạn trong trường!"

Chử Khải Vũ: “……”

Chử Khải Vũ thật muốn mắng người.

Đồng thời, gã cũng thấy được Ngôn Cảnh Tắc trong đám người làm ra bộ dáng sợ hãi, đang đi mách lẻo với lão sư.

Gã lại thua bởi con heo mập chết tiệt này!

Bất quá, thấy người này phản ứng như vậy, thật ra gã lại xác định một sự kiện —— người này, nói không chừng thật sự không có trọng sinh xuyên qua.

Cẩn thận ngẫm lại, Thạch Thành Anh không khác bộ dáng trước kia là bao, vẫn là thích cáo trạng như vậy!

Chử Khải Vũ nghiến răng nghiến lợi mà bị lão sư mang đi phê bình.

Hôm nay Dương lão sư không lên tiết tự học buổi tối, tan tầm sớm, sớm đã trở về nhà, nhưng lão sư khác còn ở, các lão sư khác cũng có quen biết Chử nữ sĩ, lập tức cấp gọi điện thoại cho Chử nữ sĩ.

Tô gia.

Hôm nay lúc ăn cơm chiều, Tô Mặc Tu vẫn uể oải ỉu xìu, liên tiếp thất thần, còn không có ăn cái gì như cũ.

Cha Tô và Chử nữ sĩ càng thêm khẳng định con trai lớn gặp vấn đề gì đó.

Nhưng bọn họ hỏi thăm người bên cạnh Tô Mặc Tu, cái gì cũng không hỏi thăm ra tới —— bên cạnh Tô Mặc Tu căn bản không có xuất hiện cô gái nào!

Cũng không biết con trai lớn bọn họ rốt cuộc làm sao nữa……

Tô Mặc Tu trước kia vẫn luôn làm cha mẹ bớt lo, nguyên nhân chính là vì như vậy, y đột nhiên xảy ra vấn đề, cha mẹ y càng thêm lo lắng.

Đang lo lắng, Tô Mặc Tu vốn đã sớm trở về lại đột nhiên lại từ trong phòng vọt ra……

“A Tu? Làm sao vậy?” Chử nữ sĩ hỏi.

Tô Mặc Tu đáp: “Mẹ, con có việc đi ra ngoài một chuyến.”

Vừa dứt lời, Tô Mặc Tu cũng đã chạy ra khỏi cửa, đến gara lái xe.

Chử nữ sĩ thấy thế có chút ngốc ra: “Đây là làm sao vậy?”

Cha Tô cũng đồng dạng thấy kỳ quái.

Chử nữ sĩ lại nói: “Sắc mặt nó rất khó xem, nhưng lại cẩn thận xử lý bề ngoài của mình, hoàn toàn không giống với bộ dáng lôi thôi lúc ăn cơm chiều…."

Tuy vừa rồi chỉ mới đối mặt một cái, nhưng Chử nữ sĩ phát hiện khí sắc con trai mình thoạt nhìn rất tốt, còn tắm rồi thay quần áo sạch sẽ.

Đây là muốn đi ra ngoài gặp người yêu? Nhưng nếu là muốn đi gặp người yêu, vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy?

Con trai lớn của bà rốt cuộc đã yêu ai?

Vì phải video call với Ngôn Cảnh Tắc, Tô Mặc Tu đã tắm trước rồi thay quần áo sạch sẽ, lại bởi vì sợ Ngôn Cảnh Tắc bị đánh nên vội vã chạy ra khỏi cửa, y cũng không biết mẹ mình suy nghĩ nhiều như vậy.

Y vừa lên xe bèn lái ngay về phía trường W.

Mà y ra cửa không bao lâu, Chử nữ sĩ đã nhận được điện thoại của trường con trai nhỏ, biết được thằng nhỏ xông vào ký túc xá của người khác, còn muốn đánh người.

Nếu là trước kia, biết được một tin tức như vậy, Chử nữ sĩ chắc sẽ nổi giận thật lâu, lo lắng thật lâu, nhưng hiện tại có chuyện của con trai lớn ở trước….

Chử nữ sĩ cũng không muốn để ý đến mấy chuyện của thằng con nhỏ nữa: "Lão sư, các cô muốn giáo dục như thế nào thì cứ giáo dục như thế ấy đi!"

Thằng con nhỏ cũng bà đúng là quá gây sự!

Sau khi Chử Khải Vũ bị lão sư mang đi, Ngôn Cảnh Tắc bèn muốn tìm Tô Mặc Tu cáo trạng.

Nhưng hắn nhắn tin cho Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu không trả lời.

Từ từ, A Tu nhà hắn không phải sẽ vội vội vàng vàng chạy đến đây chứ?

Ngôn Cảnh Tắc là cố ý để Tô Mặc Tu nghe được Chử Khải Vũ khiêu khích.

Ở thế giới này, hắn không đến mức muốn lộng chết Chử Khải Vũ, nhưng khẳng định sẽ không ở chung hòa bình với Chử Khải Vũ, cố tình Tô Mặc Tu là anh ruột của Chử Khải Vũ.

Hắn chỉ có thể nghĩ cách kéo Tô Mặc Tu về phía mình.

Nhưng hình như hắn dùng sức kéo hơi quá rồi, khiến Tô Mặc Tu lo lắng.

Ngôn Cảnh Tắc gửi tin nhắn cho Tô Mặc Tu: “Ca ca, anh yên tâm, em không sao cả.”

“Vừa rồi em chạy ra ngoài, không có bị đánh, em còn nói cho lão sư nghe luôn!”

“Bây giờ Chử Khải Vũ đang bị lão sư phê bình nè.”

Nhắn như vậy xong, Ngôn Cảnh Tắc lại gửi một cái tin cải lương siêu cấp: "Ca ca, Chử Khải Vũ rất chán ghét em, có khi nào anh cũng chán ghét em không?”

Tô Mặc Tu một đường nhanh như tia chớp lao vào trường W, sau khi dừng xe mới nhìn thấy tin nhắn Ngôn Cảnh Tắc gửi đến.

Tiểu mập mạp bị bắt nạt, còn lo lắng sẽ bị y chán ghét……

Tô Mặc Tu vội vàng trả lời: “Anh sẽ không chán ghét em, em yên tâm.”

Y vốn định đi vào gặp tiểu mập mạp một chút, nhưng lúc này, tiết tự học buổi tối đã kết thúc.

Học sinh trường W từ trong phòng học ra tới, dũng mãnh tràn về phòng ngủ, không bao lâu nữa là phòng ngủ sẽ đóng cửa.

Chuyện y và tiểu mập mạp tạm thời không thể để cho người khác biết, chung quy y không thể lúc này kêu tiểu mập mạp ra được.

Tô Mặc Tu đứng trước cửa trường, hàn huyên vài câu với Ngôn Cảnh Tắc, nhưng cũng không tính đi vào.

Nhưng mà……

“Ca ca của Chử Khải Vũ?” Một lão sư tan tầm nhận ra Tô Mặc Tu, “Tới tìm Chử Khải Vũ sao?”

Tô Mặc Tu sửng sốt, ngay sau đó gật gật đầu.

Y không tiện đi tìm tiểu mập mạp, nhưng có thể đi gặp em trai mình một chút!

Em trai y cần phải giáo dục!

Chử Khải Vũ không thích ở cùng phòng với người khác, bèn dùng nhiều tiền một chút ở một mình một phòng hai người.

Hôm nay không cẩn thận một cái, lại bị Thạch Thành Anh gài…… Chử Khải Vũ tâm tình rất kém cỏi, trở lại phòng ngủ rồi, không nhịn xuống quăng vỡ mấy món đồ.

Nhưng mà còn không đợi gã thu dọn thì đã nghe được tiếng đập cửa.

Chử Khải Vũ tức giận hỏi: “Ai đó!”

“Là anh.” Tô Mặc Tu đáp.

Chử Khải Vũ nghi hoặc mà mở cửa phòng ra.

Chử Khải Vũ và người ca ca Tô Mặc Tu này bởi vì tuổi kém nhau rất lớn, tiếp xúc không nhiều lắm.

Tuy ba mẹ gã nói khi gã còn nhỏ đại ca hay chơi chung với gã, nhưng gã đã sớm quên mất! Vào năm bảy tám tuổi lúc gã bắt đầu nhớ mọi chuyện, đại ca đang ở chuẩn bị thi đại học, sau đó còn rời nhà học đại học…… ca ca này với gã mà nói thật xa lạ, nhưng cũng không có thù hận gì.

“Sao anh lại tới đây?” Chử Khải Vũ hỏi.

"Cái này phải hỏi em! Sao em lại bắt nạt bạn học trong trường?" Tô Mặc Tu hỏi.

Lần trước Chử Khải Vũ đã muốn đánh tiểu mập mạp, bởi vì mẹ đã giáo huấn Chử Khải Vũ, nên y cũng không làm gì, kết quả…… Chử Khải Vũ thế nhưng lần thứ hai động thủ với tiểu mập mạp!

Em trai y trong trường học là vô pháp vô thiên đến thế?

“Là nó gài tôi!” Chử Khải Vũ bất mãn.

"Em nói cậu ấy gài em là chuyện gì? Em đến phòng ngủ người ta là người ta ép em sao?"

Chử Khải Vũ không nói một lời.

Tô Mặc Tu nói: “Tước kia tuy em có phản nghịch, nhưng trừ cái này ra không có vấn đề gì lớn, sao bây giờ lại biến thành bộ dáng như vậy?"

Chử Khải Vũ trợn trắng mắt: “Tôi không cần anh quản.”

Trước kia Tô Mặc Tu vẫn luôn không tán thành phụ huynh đánh con cái, y cảm thấy bất kể có vấn đề gì đều có thể câu thông được với con được.

Nhưng giờ này khắc này, thấy Chử Khải Vũ mang bộ dáng như vậy……

Tô Mặc Tu đột nhiên có điểm muốn đánh người.

Nhưng rốt cuộc y vẫn nhịn xuống: “Anh sẽ bảo ba mẹ quản giáo em thật kĩ.”

Em trai này của y quyết không thể tiếp tục mặc kệ!

Tô Mặc Tu rời trường học về nhà, bỗng thấy ba mẹ của mình đều ở nhà chờ.

“A Tu, con không sao chứ?” Thấy Tô Mặc Tu trở về, Chử nữ sĩ hỏi.

Tô Mặc Tu nói: “Mẹ, con không sao…… Đúng rồi mẹ, con gặp phải lão sư của Tiểu Vũ, lão sư bảo Tiểu Vũ lại đánh người trong trường."

Chử nữ sĩ nghe Tô Mặc Tu nhắc tới chuyện này, sắc mặt nháy mắt trở nên rất khó xem: “Mẹ cũng nhận được điện thoại của lão sư rồi.”

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Mẹ, Tiểu Vũ không thể cứ như vậy đi xuống, cần phải quản chặt nó.”

"Làm sao quản đây? Mẹ nói đưa nó ra nước ngoài, nhưng bộ dáng này của nó mẹ cũng không dám đưa ra nước ngoài, ở bên đó không ai quản nó, trở nên càng kém thì làm sao bây giờ?” Chử nữ sĩ thật phát sầu.

Tô Mặc Tu nói: “Hiện tại nó sẽ như vậy, nói đến cùng vẫn là mỗi ngày sống tốt quá, mẹ, cắt đứt tiền tiêu vặt của nó, một phân tiền cũng đừng cho nó!”

Chử nữ sĩ hơi không yên tâm: “Việc này có khi nào không tốt lắm không?”

“Có cái gì mà không tốt? Mẹ, ở trong trường học nó có thẻ của trường có thể dùng, còn bên ngoài….

một học sinh cao trung, ở ngoài có thể có chi tiêu gì?"

Lời này là không sai…… Chử nữ sĩ hơi chần chờ.

Tô Mặc Tu lại nói: “Mẹ, học sinh cao trung trường bình thường, một tuần phí sinh hoạt chỉ hai ba trăm, bao gồm luôn tiền ăn cơm đồ ăn vặt rồi! Trong thẻ trường Chử Khải Vũ lại có bao nhiêu tiền?”

Chử nữ sĩ cũng muốn cho thằng út một vài giáo huấn, bèn nói ngay: “Cũng phải……”

Chử Khải Vũ còn chưa có thành niên.

Tuy sau khi gã đủ mười sáu tuổi đã làm chứng minh nhân dân, nhưng bình thường gã mua đồ dùng thẻ ngân hàng, thậm chí sim điện thoại linh tinh đều là trên danh nghe của Chử nữ sĩ.

Chử nữ sĩ nói làm là làm, lập tức ngừng thẻ của Chử Khải Vũ, lại nói: “Ngày mai mẹ đi bổ sung luôn thẻ điện thoại của nó, đến lúc đó tài khoản chi trả internet của nó mẹ cũng chuyển đi!"

Những cái đó vốn chính là tiền bà cho, hiện tại con trai bà như vậy…… Cũng đừng trách bà nhẫn tâm!

Con trai bà ra cửa là có tài xế đón đưa, ở trong trường học cũng có card trong trường có thể dùng, dù sao cũng không đói chết!

Đúng rồi, tiền trong card trường bà cũng phải kiểm soát, không thể để con trai bà có cơ hội đem tiền trong thẻ đưa qua bạn học lách luật!

Như vậy tốt nhất, thẻ trường của com bà quét sạch trước, lại mỗi ngày gửi vào một trăm đồng.

Một ngày một trăm, cứ như vậy thôi, nhiều hơn thì không có!

Chuyện này mà người khác muốn làm tương đối phiền toái, nhưng bà muốn làm, vẫn là không thành vấn đề.

Hiệu trưởng trường W là người quen cũ của bà, mời hiệu trưởng ăn một bữa cơm, nói chuyện một chút là được.

Chử nữ sĩ càng nghĩ càng vui vẻ, tâm tình cũng tốt hơn.

Trong lòng Tô Mặc Tu cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút.

Bên kia, Thiệu Thẩm Dương thẳng đến tiết tự học tối kết thúc, mới từ chỗ Tôn Bân Bân biết được Chử Khải Vũ đến phòng ngủ bọn họ, muốn đánh Thạch Thành Anh.

Chử Khải Vũ này chính là một ác bá mà!

Thiệu Thẩm Dương càng ngày càng chán ghét người này, cậu vội vội vàng vàng chạy về phòng ngủ, muốn an ủi một chút Thạch Thành Anh, kết quả liền nhìn thấy Thạch Thành Anh đứng trên ban công, đang chuyên chú mà nhìn ra bên ngoài.

Thiệu Thẩm Dương hỏi: “Thạch Thành Anh, cậu đang làm gì vậy?”

Ngôn Cảnh Tắc nói: "Nhìn vợ bé nhỏ của tui." Hắn xa xa mà nhìn thấy vợ bé nhỏ của hắn đi về hướng Chử Khải Vũ bên kia rồi.

Hiện tại, hắn phải làm hòn vọng phu, chờ hắn vợ bé nhỏ từ chỗ Chử Khải Vũ ra tới……

Thiệu Thẩm Dương theo hướng tầm mắt Ngôn Cảnh Tắc nhìn thoáng qua.

Bên kia là phòng ngủ nam sinh thì thôi, cậu là trì hoãn trong chốc lát tìm lão sư hiểu biết một chút tình huống mới trở về, hiện tại bên ngoài còn đã không còn ai.

Nhưng chắc cô gái Thạch Thành Anh thích có khả năng không phải ở trường bọn họ, chỉ là ở cái phương hướng đó mà thôi.

Thiệu Thẩm Dương không có miệt mài theo đuổi, đi làm bài.

Sau đó liền nhìn thấy…… Ngôn Cảnh Tắc đứng suốt nửa giờ trên ban công.

Người này là nhớ con gái nhớ đến điên rồi à?

Thiệu Thẩm Dương cảm thấy Thạch Thành Anh như vậy không được, bọn họ là học sinh học lớp 12, sao có thể yêu sớm cho được!

Thành tích giảm xuống thì làm sao bây giờ? Mất nhiều hơn được ấy!

Thiệu Thẩm Dương rất lo lắng cho Thạch Thành Anh, nhưng tới rồi hôm sau, cậu đã cảm thấy lo lắng của mình hơi dư thừa.

Các loại bài thi chấm điểm lên mất thời gian nhiều nhất chính là môn Ngữ Văn, nhưng hôm qua thi Ngữ Văn là môn đầu tiên.

Tiếp theo chính là toán học, buổi chiều còn lại là vật lý và tiếng Anh.

Lão sư trường W chờ thu đủ bài thi, lập tức bắt đầu chấm bài, hôm qua lúc bọn ha học tiết tự học buổi tối, phần lớn các lão sư đang chấm bài thi.

Vì thế hôm sau, thành tích đã ra tới, tới giữa trưa hôm sau…… Tên và thành tích của 100 hạng đầu đã được công bố.

Mỗi lần trường W thi cử đều sẽ công khai thành tích 100 hạng đầu khối, nhưng thành tích học sinh phía sau sẽ không công khai, tránh là tổn thương mặt mũi học sinh thành tích kém.

Thi tháng lần này, hạng nhất là Thạch Thành Anh, không chỉ như thế, toán và vật lý Thạch Thành Anh còn thi tròn điểm!

Người này căn bản là không cần cậu lo lắng!

Thiệu Thẩm Dương nhìn thấy mình chỉ thi được hạng nhì, lập tức quyết định —— cậu phải học tập theo Thạch Thành Anh mới được!

Quảng cáo
Trước /152 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Xuyên Không Thành Phi Tử Thì Làm Gì?

Copyright © 2022 - MTruyện.net