Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chúng Tôi Là Song Sinh
  3. Chương 1: Mở đầu
Trước /11 Sau

Chúng Tôi Là Song Sinh

Chương 1: Mở đầu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

[1.Mở Đầu]

Nếu có một ngày bạn đang đi trên đường thì từ đâu xuất hiện một tên có khuôn mặt giống hệt bạn, bạn sẽ làm gì? Nếu bị tên đó kéo đi đến chỗ trống vắng với một đám người mặc vét đen đáng sợ và tên đó nói với bạn một câu "Chào em gái! Chúng ta là song sinh đấy" thì sẽ như thế nào??!

-Lưu Tử Nha...Lưu Tử Nha! Em đừng né tránh, đây là sự thật.

-Tử Nha em phải tin anh, chúng ta là song sinh đấy. Anh còn mang theo cả giấy xét nghiệm.

-Chúng ta về nhà thôi, ông già với bà già đang đợi đấy!

Vâng! Tôi là Lưu Tử Nha, một học sinh trung học bình thường sống trong một gia đình bình thường không cao sang quyền quý cũng không nghèo hèn thiếu thốn, có bạn bè và hòa đồng như bao người khác. Sống 15 năm nay vẫn cũng chỉ có một đứa em trai nhỏ hơn ba tuổi. Vậy mà làm con mọe gì lòi ra một thằng có khuôn mặt giống hệt mình, chiều cao cân nặng cũng y nhau, nhưng khác ở chỗ tên đó là nam còn mình là phiên bản nữ. CÁI ÉO GÌ ĐANG DỄN RA VẬY???

Cuộc sống này còn có chuyện cẩu huyết như vậy hay sao? Đáng lí ra nó chỉ ở trong phim thôi mà.

:Du:Mời các cưng típ tục lọt hố của mị:

*Thành phố A, Trường R.

Một ngôi trường sang chảnh chỉ dành cho đám con ông cháu cha và những người có tiền. Chế độ học nhẹ nhàng không gây áp lực, khung giờ phù hợp, giáo viên đủ cả ba yếu tố: đẹp, dạy tốt, ôn hòa với học sinh. Khuôn viên trường lại rất hoành tráng không thiếu mĩ lệ, nơi sinh hoạt....bla...bla

Nói chung là trường rất tốt.

Sau đây sẽ giới thiệu đến hân vật chính của chúng ta.

Mỹ thiếu niên ngồi ngơ ngẩn nhìn ra của sổ, bầu trời xanh điểm mây trắng, lá cây xào xạc trong gió rồi lả tả rơi. Một khung cảnh hữu tình nên thơ, mỹ thiếu niên không quan tâm đến vị nữ giáo viên kia đang liếc mắt đưa tình với mình từ nãy giờ mà chỉ đắm chìm trong khung cảnh nên thơ.

...Bỗng, "VIUuuuu..." Tiếng vật thể lạ không xác định bay về phía cậu, mọi người trong lớp nín thở chỉ còn nghe tiếng vật thể lạ bay và tiếng gió lào xào lá cây.

"Rộp...!"Vật thể vỡ vụn trong bàn tay của mỹ thiếu niên.

"Hoắc Tử Nam! Em khá lắm!" Nữ giáo viên giận đỏ mặt, nhưng chỉ biết giậm chân tại chỗ mà không giám làm gì mỹ thiếu niên.

Ai bảo đây là thiếu gia nhà họ hoắc cơ chứ. Động vào là cả trường phải sơ tán chứ chẳng đùa.

Hoắc Tử Nam cười ha hả mất hết cả hình tượng. Lúc nãy là dáng vẻ của một lãng tử đào hoa quyến rũ đang thơ thẩn ngoài cửa sổ, còn bây giờ, chả khác nào tên điên vùa xổng trại cả.

"Thiếu gia, bánh bao lại khóc. Đúng là nên đem bánh báo về, cứ để bánh bao ở đó thì thế nào cũng có chuyện lớn xảy ra" Một tên mặc vét đen từ đâu lù lù xuất hiện.

"Hazz...ta chỉ sợ bánh bao sẽ không chịu đi theo ta"

Thế là cuộc nói chuyện giữa chủ tớ vẫn diễn ra bình thường, lóp học vẫn chăm chú vào môn học, cố gắng phớt lờ sự hiện diện của hai vị chủ tớ kia.

*Thành phố H.

"Lưu Tử Nha! Bà...tối hôm qua lại đọc truyện tranh đúng không? Ngáp ngắn ngáp dài kiểu đó thì làm sao mà làm bài kiểm tra. Bà nên nhớ, còn một tháng nữa là nghỉ hè nhưng mà muốn nghỉ hè phải lo mà thi học kì đi...bla,,,blo" Con bàn bên cứ múa miệng từ đầu giờ, khiến cho Lưu Tử Nha muốn đem kim khâu cái mồm ấy lại.

"Thôi thôi. Bà tém lại đi, ca hoài một bản nhạc mà không chán à? Tại tối hôm qua đến đoạn hay nên không thể bỏ dở..." Chưa nói xong con bàn bên đã nhảy vào đớp lời "...Thế nên bà đọc hết một lần hai chục tập

sau đó mới phát hiện là đã 1h sáng? Tui biết bà quá mà, đi guốc trong bụng rồi"

"Hừ...tui ôn bài đây, múa miệng với bà rõ mệt" Lưu Tử Nha ngoảnh mặt lại, vùi đầu trong đống sách vở.

Chả là tối hôm qua cô nàng lại gây xích mích với ba mẹ, ấm ức nên không ngủ được. Đợi đến tận sáng mới thao thao ngủ liền bị gọi dậy đi học.

Hai người có cùng một khuôn mặt giống nhau, chiều cao cân nặng cũng giống, tính cách trái ngược, lại sinh ra trong một hoàn cảnh khác nhau... Họ đều có những bí mật, có những vấn đề riêng mà người ngoài không thể hiểu.

Thực ra, song sinh luôn có thần giao cách cảm, chỉ là bọn họ không nhận ra đấy thôi.

Người này buồn, người kia cũng chả vui vẻ gì. Người kia vui, người này trong lòng tự nhiên có đôi chút phấn khởi nhộn nhạo. Tuy xa nhưng gần, hai linh hồn không thể tách rời.

Chap2 thẳng tiến đuê ~

----------------------------->Comt cho tớ vui nào<---------------------------------

Quảng cáo
Trước /11 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Alpha Mạnh Mẽ Bỗng Nhiên Đột Phát Hội Chứng Hóa Cún

Copyright © 2022 - MTruyện.net