Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
14.
Tôi đỏ mặt, cắn răng, muốn đẩy Cố Kham ra, nhưng cảm giác đau đớn nơi mắt cá chân quả thực rất khó chịu, không khác gì gãy xương cả.
"Vì tôi bị trật chân, cho nên đứng không vững, hội trưởng lúc nào cũng thích làm phiền người khác vậy sao?'
Nghe tôi giải thích, Cố Kham nhíu mày, sau đó một tay đỡ tôi, còn người thì cúi xuống kiểm tra chân tôi, miệng lại không dừng lại.
"Trật chân hả... Ồ, hình như đúng rồi, sắp sưng như móng heo luôn rồi này."
Tôi thật sự muốn đạp cho Cố Kham một phát, nếu như hắn không phải hội trưởng hội sinh viên, có khi chân của tôi vẫn còn ngon lành ấy chứ.
Cố Kham kiểm tra xong bèn đứng thẳng lên, tôi không muốn nói thêm lời nào với hắn nữa, muốn thuận thế ngồi xuống bậc thềm, lại bị Cố Kham kéo tay không ngồi xuống được.
"Em định làm gì nữa?"
"Ngồi xuống chứ gì nữa! Chân tôi đang đau muốn chết đây."
Cố Kham lấy điện thoại ra không biết xem gì, sau khi bấm bấm mấy cái, lại cất điện thoại, sau đó chỉ bậc thềm nói:
"Em ngồi đây là định chờ chân sưng thêm nữa à?". Đọc thêm các chương mới tại ++ Tг 𝑼mTг𝘂𝔂ện.Vn ++
Tôi ấp úng: "Xí tôi gọi bạn tới đón."
Cố Kham vừa nói vừa xoay người đưa lưng về phía tôi, sau đó ngồi xổm trước mặt tôi: "Chờ được bạn em tới chắc đưa em tới bệnh viện luôn là vừa."
Tôi nhìn tư thế của Cố Kham, cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều rồi, lại thấy hình như không phải nghĩ nhiều, nếu như tôi không nghĩ nhiều, hình như là hắn muốn cõng tôi.
Trong lúc tôi còn do dự, Cố Kham tặc lưỡi một cái, sau đó quay đâu nhìn tôi.
"Sao hả? Muốn tôi bế em à? Không phải là không được, chỉ không biết em có tự tin với cân nặng của mình không thôi."
"...Hội trưởng, thế này không được đâu, dù sao nam nữ thụ thụ bất thân."
15.
"Hôm đó em sờ tôi sao không nhớ là nam nữ thụ thụ bất thân?"
Tôi còn cãi cố: "Thực ra anh có thể đỡ tôi về mà."
Giọng nói Cố Kham bắt đầu mất kiên nhẫn: "Em cảm thấy trạng thái này của em có thể cà nhắc về tới nơi không? Mặc dù cóc bốn chân thì đầy, nhưng cóc ba chân lại rất hiếm, nếu em thật sự muốn làm con cóc nổi bật như vậy, thì tôi dắt em về."
Không biết có phải Cố Kham dọa tôi sợ hay không, nhưng hắn đã không ngại, thì tôi ngại gì chứ.
Thế là tôi vội vàng trèo lên lưng Cố Kham, kết quả là lúc tôi vừa chạm vào lưng hắn, hắn còn cố ý hít một hơi giống như thể tôi nặng lắm vậy đó.
Quả đấm của tôi đã tới sát mép tóc hắn rồi, nhưng vì sợ hắn trả đũa, đành thu lại, tiếp tục duy trì khoảng cách với Cố Kham.
Tuy rằng tư thế này vốn đã chẳng có khoảng cách gì rồi.
Cố Kham cõng tôi tới tiệm thuốc, sau khi đặt tôi xuống ghế chờ bên ngoài thì vào trong tiệm mua thuốc bôi vết thương cho tôi.
"Tự bôi hay để tôi bôi cho em?"
Tôi vội vàng nhận lấy thuốc trong tay Cố Kham: "Tôi tự bôi, tự bôi."
Sau khi kéo ống quần lên, tôi mới thấy rõ chân mình, vì đã trật được một lúc khá lâu, nên cả mu bàn chân lẫn cổ chân đều sưng lên rồi.
Quả thật rất giống móng heo.
Tôi bôi thuốc cho mình, mặc dù lúc mở nắp đã biết thuốc này dược tính mạnh, nhưng lúc bôi vào chỗ đau, cả giác nhức lên tận óc ấy vẫn khiến tôi sợ hãi không dám xuống tay.
Tôi do dự không biết có nên về ký túc xá nhờ bạn cùng phòng bôi thuốc cho không, dù sao để người khác bôi thuốc cho chắc vẫn sẽ đỡ hơn tự bôi.