Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
13.
Trong lòng tôi không khỏi kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì: “Vậy cậu trả lời thế nào?”
“Tất nhiên là có sao nói đó rồi, sẵn tiện giới thiệu bạn gái của tôi luôn.”
Tôi nghĩ đến những chuyện trên vòng bạn bè mấy ngày qua, trong lòng không khỏi có chút ngứa ngáy: “Lúc cậu ta hỏi cậu thì có ai khác ở đó không*?”
(*)或许,最近你去找我要的时候有没有看到别人呀?
Cậu ta nhìn tôi một cách đầy ẩn ý rồi nói: “Mấy ngày nay Lâm Văn Văn đang chuẩn bị cho cuộc thi cấp thành phố nên chắc không có nhiều thời gian lượn lờ quanh Ngụy Hạo đâu.”
“Cậu đừng có hiểu lầm!”
Làm sao có chuyện đó được chứ? Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra, bấm vào vòng bạn bè của Ngụy Hạo rồi đưa tới cho Mạnh Sách xem.
“Cậu xem này!” Đập vào mắt là có tới bốn đến năm bài đăng liên quan đến Lâm Văn Văn.
Mạnh Sách nhìn thấy thế liền rút điện thoại của mình ra, vào trong vòng bạn bè của Ngụy Hạo rồi đưa tôi xem.
Khá lắm, vòng bạn bè hoàn toàn trống không luôn! Hoàn toàn không có bài đăng nào liên quan đến Lâm Văn Văn cả!
Lúc Mạnh Sách nhận lại điện thoại còn làm động tác cổ vũ với tôi: “Cố lên.”
…
Tôi có cảm giác rất vi diệu.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhanh trí nhấn like mấy bài gần đây của Ngụy Hạo. Haha tôi còn không sợ ch.ết mà bình luận vào: Nhân duyên của đàn em tốt thế. Em gái kia chăm sóc cậu chu đáo thật, chắc em ấy bận rộn lắm á!
Tôi còn đang định chọc tiếp thì Ngụy Hạo đã nhắn tới.
“Đàn chị thật vô tâm.”
“Từ lúc tôi bị té tới bây giờ cũng một khoảng thời gian rồi mà chị chỉ đến thăm đúng một lần.”
Ây dô, cuối cùng cũng tới, tôi đợi cậu nói câu này nãy giờ đấy. Tôi trả lời: “Cậu không phải còn có em gái kia chăm sóc à?”
Bên kia nhanh chóng nhắn lại: “Khác nhau chứ. Được đàn chị tới thăm, chăm sóc là khác mà.”
Tôi còn đang suy ngẫm lời này thì thấy Ngụy Hạo thu hồi tin nhắn lại rồi. Sau đó khung trò chuyện rơi vào tĩnh lặng, không còn động tĩnh gì nữa. Tôi vờ như không thấy gì hết, mở ứng dụng photoshop làm một cái đơn báo giá rồi gửi sang.
“Dịch vụ mua bữa sáng hộ có giá 3 tệ, tới căn tin mua hộ cũng là 3 tệ, cơm bưng nước rót trong lúc hồi phục vết thương sẽ là 10 tệ, … giá cả được ghi chú rõ ràng, không làm ăn gian dối. Mọi ý kiến thắc mắc vui lòng liên hệ người cung cấp dịch vụ.”
“Vậy quý khách cần tôi phục vụ dịch vụ nào ạ?”
***
14.
Ờm, kết quả là Ngụy Hạo thuê tôi chăm sóc trong vòng một tháng.
Nói là chăm bệnh thế thôi chứ thật ra cũng chẳng phải làm gì nhiều. Chỉ là mỗi tối sẽ cùng Ngụy Hạo học bài, mặc dù thành tích của tôi chẳng tiến bộ lên xíu nào nhưng trình độ viết tiểu thuyết thì chỉ có tăng chứ không giảm.
“Đàn chị, gu đàn ông của chị là như thế sao? Ngày nào cũng nói về phụ nữ?”
“Giời ơi, cậu thì biết cái gì. Cái này gọi là tổng tài bá đạo cưỡng yêu*!”
(*)Ờm đại khái chính là cưỡng chế/ ép yêu(?), nhưng mà Dâu thấy để cưỡng yêu nó… vô tri hơn chăng? Nói thế thôi chứ mọi người thấy khó chịu thì Dâu sẽ đổi =))).
“Còn cái này thì sao, hằng ngày nếu không phải là chống tay lên tường (kabedon) hoặc là chống tay lên cây*, sô pha - don, thậm chí chỗ nào được là ”don” hết luôn?”
(*) sẵn cho ai chưa biết thì “kabe” là tường, “don” là từ tượng thanh của tiếng rầm khi đập vào tường ⇒ thay vì kabedon bằng cách chống tay lên tường thì ở đây là chống tay lên cây =)))))) ⇒ cây - don. Áp dụng công thức này cho những từ sau nhé hê hê.
“Cậu đúng là chẳng biết gì hết. Đây chính là đặc quyền của tổng tài có đôi tay dài hai mét đấy! Chỉ có như thế thì anh ấy mới có thể toát ra được toàn bộ sự quyến rũ của tổng tài bá đạo!”
“…”
Nếu bỏ qua sự săm soi (khoa tay múa chân) của Ngụy Hào với bộ tiểu thuyết của tôi thì nhìn chung cuộc sống như hiện tại vẫn rất ổn.