Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chuyện Đôi Ta
  3. Chương 62: Cuối cùng của cuối cùng
Trước /62 Sau

Chuyện Đôi Ta

Chương 62: Cuối cùng của cuối cùng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khi ra khỏi thế giới Âm Nguyệt giáo đó, Mạnh Y Y hít ngược một hơi lạnh. Ở kiếp trước, có thể nói là Cố Thanh Dật gần như bị Bạch Y Y hủy diệt, nhà họ Cố cứ thế coi như chàng đã chết, chàng không chỉ không giành lại vinh quang cho gia tộc mà ngược lại còn khiến nhà họ Cố nhục nhã.

Mạnh Y Y lựa chọn tiến vào những thế giới đó mà không có ký ức, chủ yếu là do cô thấy sợ hãi vì thế giới ở hành tinh rác, nếu không phải vì trong thế giới đó cả cô và Cố Thanh Dật đều không có bất cứ ký ức gì thì cô biết Cố Thanh Dật chắc chắn sẽ lựa chọn giải quyết cô ngay từ lúc ban đầu.

Có điều đến sau này, cô lựa chọn vào những thế giới đó mà không có ký ức vì còn có một suy nghĩ bí mật. Cô rất muốn biết, khi mình không nhớ gì cả thì liệu sẽ xảy ra những chuyện gì với Cố Thanh Dật. Cảm giác đó tựa như lựa chọn bản năng của cô, chứ không phải là một chế độ của nhiệm vụ.

Sau đó cô lại vào rất nhiều thế giới, hầu hết cô đều lựa chọn trạng thái không có ký ức, chỉ rất ít khi cô mới chọn trạng thái có ký ức, may là có hoảng sợ nhưng không nguy hiểm, cô thuận lợi vượt qua hết thế giới này đến thế giới khác.

oOo

Sau khi quay về thế giới chủ, thái độ của Tô Thanh Dật với cô rõ ràng không còn lạnh lùng như thế nữa, họ chung sống tựa như một đôi vợ chồng bình thường.

Tô Thanh Dật ôn tập cho kỳ thi đại học, thường xuyên học bài cùng mọi người. Mạnh Y Y thì nấu cơm giặt giũ cho anh, cuộc sống trôi qua ấm áp và thoải mái.

Sau đó Tô Thanh Dật đỗ đại học, Mạnh Hữu Lương lại dùng mối quan hệ đó của ông để tìm một công việc cho Mạnh Y Y, đó là mở một tiệm tạp hóa gần trường đại học của Tô Thanh Dật. Đương nhiên, đây là của công. Có điều cửa tiệm rất nhỏ, cũng không bán nhiều đồ, công việc này của Mạnh Y Y khá tự do.

Sau khi có thể tự mở cửa tiệm buôn bán, Mạnh Y Y quả quyết mở một quán mỳ, buôn bán rất đắt khách. Mấy người Mạnh Chí Cường đều được cô đưa đến thành phố để giúp việc, cuộc sống của nhà họ Mạnh cũng vì thế mà càng ngày càng tốt.

Buổi tối, Mạnh Y Y đau bụng không ngủ được, cứ thở ngắn than dài trên giường.

Tô Thanh Dật khẽ ôm lấy cô, tay ấn nhè nhẹ lên bụng cô.

“Đau lắm à?”

“Chỉ là khó chịu thôi.”

“Ừ. Đun chút nước nóng cho em nhé?”

“Vâng.”

Một lúc sau, Mạnh Y Y ôm hai bình nước nóng, nước nóng được đựng trong chiếc bình thủy tinh và bọc trong áo len dày.

Cô ôm bình thủy tinh ngủ mơ màng, cảm nhận có gì đó bất thường, cô dần tỉnh lại, Tô Thanh Dật không lên giường nghỉ ngơi.

Cô trở dậy, chậm chạp đi tìm người, cuối cùng tìm thấy người ở chỗ máng giặt trong bếp.

Vừa thấy thứ trên tay Tô Thanh Dật, mặt cô chợt đỏ bừng.

Cô vẫn luôn cảm thấy con trai giặt đồ lót cho con gái có cảm giác xấu hổ khó nói, huống hồ còn là trong thời điểm đặc biệt của cô. Nhưng hình như như vậy thì lại cảm thấy đôi bên càng thân mật gắn bó, đến gần nhau một cách rất vi diệu và không mô tả rõ được.

Mạnh Y Y ngây ngẩn, bước từng bước đến, ôm anh từ phía sau. “Sao anh có thể tốt như thế này chứ?”

Nói xong bản thân cô cũng sững ra, nếu anh không tốt như thế thì sẽ trở thành đối tượng mà vô số cô gái mến mộ ư? Rõ ràng chỉ là một người ảo nhưng lại có vô số fan, nhất cử nhất động của anh trong phim đều được cắt ra và tán thưởng nhiều lần, người ta sẵn sàng trả mọi giá để đổi lấy được anh.

“Anh thấy em bình thường đều tự giặt đồ ngay sau khi tắm xong, hôm nay em không thoải mái nên mới…”

“Vâng.”

“Đi nằm đi.”

“Muốn bầu bạn bên cạnh anh.”

“Em tưởng anh là trẻ con đấy à?”

“Trẻ con đâu cần bầu bạn!” Mạnh Y Y cười mờ ám. “Đàn ông mới cần phụ nữ bầu bạn.”

Tô Thanh Dật dừng động tác, xoay người nhìn cô, nhướng mày. “Em chắc chắn là em có thể bầu bạn à?”

Mạnh Y Y phản ứng hai giây, sau đó trợn to mắt. “Anh còn biết nói lời thế này luôn á?”

Bản thân Tô Thanh Dật cũng trở nên vui vẻ. “Nói rồi đấy. Em định thế nào?”

“Chẳng thế nào cả. Cơ mà dù anh nói lời thế này thì cũng không phá vỡ hình tượng của anh, ngược lại còn cảm thấy anh vẫn tuyệt vời như trước.”

“Xin hãy tiếp tục giữ thái độ này.”

Cuộc sống của họ cứ tiếp tục không mặn không nhạt như thế, không quá rầm rộ oanh liệt, thi thoảng tranh cãi, hục hặc.

Chỉ là khi họ đã sống được quá nửa đời người, Tô Thanh Dật đột nhiên rủ Mạnh Y Y chơi một trò chơi, trò chơi nói thật.

Mạnh Y Y vốn tưởng đây là trò chơi gia tăng tình cảm, sau đó mới biết là không phải.

Lúc cuối cùng, Tô Thanh Dật hỏi cô: “Anh từng mơ một vài giấc mơ rất kỳ lạ và quái gở, chúng chân thực đến nỗi anh cảm thấy những giấc mơ đó đều là chuyện từng thật sự xảy ra. Em nói xem, rốt cuộc những giấc mơ đó có phải là thật không?”

“Anh đã nói là mơ rồi, sao có thể là thật được?”

Tô Thanh Dật im lặng nhìn cô hồi lâu. “Thật và giả, ai có thể thực sự phân rõ ràng được? Những giấc mơ đó chân thực, hiện thực cũng chân thực, nếu mọi thứ trong mơ đều là mơ thì liệu có khả năng cuộc sống hiện thực của chúng ta thật ra cũng là những gì xuất hiện trong một giấc mơ hay không?”

Mạnh Y Y đương nhiên không trả lời được.

May là Tô Thanh Dật cũng chỉ đề cập đúng một lần như vậy, sau đó không nhắc lại nữa, thái độ của anh với cô cũng chưa từng thay đổi.

Sau khi họ già đi, sinh mệnh cũng dần tàn lụi, thế giới này cũng chính thức kết thúc.

oOo

Sắc mặt tổ nhiệm vụ u ám. Suy nghĩ của họ rất tốt, nếu Cố Thanh Dật bị Bạch Y Y ngược bao nhiêu kiếp như thế thì mới nảy sinh chấp niệm, vậy thì họ sẽ giải quyết những chấp niệm đó hộ anh, chuyện này dù sao cũng có khả năng nhỉ?

Bây giờ chấp niệm đã biến mất, nhưng ý thức của Cố Thanh Dật lại mạnh hơn, đã hoàn toàn thoát khỏi khái niệm nhân vật ảo rồi.

Đây là chuyện mà tổ nhiệm vụ không ngờ đến.

Họ làm tất cả là để giải quyết vấn đề, không phải là để xuất hiện vấn đề mới. Và vấn đề này, họ vẫn chưa biết nên giải quyết thế nào.

“Đây rốt cuộc là thứ gì?”

“Thế anh nói xem con người là thứ gì?”

“Con người có những cảm xúc như buồn, vui, giận, mừng; có trải nghiệm phong phú; có bạn bè, người thân, người yêu… Mọi người nhìn thứ này xem, ngoài không có hình ảnh của con người thì nó đã có tất cả rồi. Chúng ta còn đưa nó đến nhiều thế giới như thế để nó trải qua hết cuộc đời này đến cuộc đời khác, khiến nó càng phát triển giống con người.”

“Tức là chúng ta đã vô tình nuôi cấy ra một con người rồi?”

“Ai mà biết chứ!”

“Thế này không được… Thứ này, ắt phải bị tiêu hủy.”

“Tiêu hủy kiểu gì? Chúng ta chưa từng tiêu hủy ý thức thực sự tồn tại như vậy, phải tiếp tục nghiên cứu, mời chuyên gia cùng nghiên cứu phương án. Mà nếu có người khác vào bộ phận của chúng ta thì chuyện có thể nuôi cấy ra ý thức sẽ bị truyền ra ngoài.”

“Chuyện đấy thì cũng chịu thôi chứ biết làm sao được. Chẳng lẽ thật sự có người vô vị như thế, để chúng ta nuôi cấy ý thức của kiểu nhân vật ảo này chắc? Nếu thật sự phải làm một cách bí mật thì cũng không phải là không được.”

“Là vấn đề này chắc? Nếu nhân vật ảo có thể nuôi cấy ra ý thức, thế anh nói xem người thực như chúng ta có thể lấy ra ý thức hay không? Sau đó tạo lập nhân dạng… Thế thì đời đời kiếp kiếp không chết à…”

“Nhưng không có suy nghĩ và ví dụ nào cho thấy có chuyện lấy ra ý thức từ con người.”

“Trước đây nhân vật ảo có ý thức à?”

“…”

Tất cả mọi người đều im lặng. Nếu chuyện này thực sự bị truyền ra ngoài và bị một vài người biết thì thậm chí sẽ thay đổi kết cấu của cả thế giới. Hoàng đế cổ đại đều theo đuổi trường sinh bất tử, người hiện đại chấp nhận sinh lão bệnh tử cũng vì đó là lẽ tự nhiên, nhưng nếu có thể sống tiếp bằng cách khác thì sao?

Không được, tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này.

“Thế phải làm sao? Nếu đã không thể tiêu hủy…”

“Cũng không thể để lại trong những thế giới đó, nếu không sớm muộn cũng có người phát hiện.”

“Lấy nó ra à?”

Có người búng tay. “Ý thức không dễ hủy diệt. Lấy nó ra, để nó trở thành người thật, vậy thì có thể đối phó nó như với con người, đúng không?”

Cuối cùng tất cả mọi người đều đồng ý với cách này.

Lặng lẽ lấy ra, khiến nó trở thành người thực sự, chỉ một tai nạn ngoài mong muốn cũng có thể khiến nó hoàn toàn biến mất trên thế giới này.

oOo

Bạch Y Y ra khỏi thế giới chủ, tinh thần cô không ổn cho lắm. Lúc làm nhiệm vụ thì mong nhiệm vụ mau chóng kết thúc, nhưng sau khi nhiệm vụ thực sự kết thúc thì cô lại thấy trống rỗng, tựa như có thứ gì đó đã hoàn toàn rời khỏi cơ thể cô, khiến cô không thể bình tĩnh trở lại được nữa.

“Bạch Y Y, cô làm tốt lắm, nhiệm vụ đã hoàn thành một cách xuất sắc.”

“Đây là chuyện tôi nên làm.”

“Trải qua việc thực tập ở nhiều thế giới như thế, lúc cô chính thức làm việc thì có thể đến tôi luyện ở thế giới cao hơn rồi, tôi tin rằng cô sẽ thấy thú vị lắm.”

“Xin lỗi, tôi nghĩ có lẽ tôi không hợp với công việc này.”

“Cô không hài lòng về đãi ngộ công việc à? Chúng ta có thể bàn bạc.”

“Không phải, tôi chỉ không muốn làm tiếp công việc này thôi.”

“Thú thực với cô nhé, nhân tài trong bộ phận của chúng tôi quá ít, chúng tôi cần nhân tài mới vào…”

“Rất xin lỗi…”

“Có thể hỏi lý do được không? Rõ ràng cô hoàn thành nhiệm vụ tốt như thế cơ mà, cô rất hợp làm nghề này.”

“Tôi không làm nhiệm vụ được nữa.”

“…”

“Tuy đó đều là thế giới giả, nhưng tôi luôn nghĩ ý thức đó thật sự là giả ư? Chúng ta dựa vào đâu mà quyết định cuộc đời nó hộ nó chứ?”

“…”

“Xin lỗi, tôi không thể coi nó thành thứ hư ảo mà đối xử tùy tiện nữa.”

Điều cô không nói là có lẽ cô chẳng thể tấn công và chiếm giữ ý thức nào khác nữa, giống như khi cô nhớ tới Cố Thanh Dật, nghĩ rằng có một ngày anh sẽ bị người phụ nữ khác tấn công và chiếm giữ, cô sẽ khó chịu đến mức muốn khóc.

Cô cũng không thể tấn công và chiếm giữ nam chính nào khác nữa, đó như thể một kiểu phản bội, dù rằng thứ cảm giác này rất nực cười.

oOo

Cuối cùng Bạch Y Y vẫn trở về cuộc sống thực, những nhiệm vụ đó tựa như một giấc mộng mà thôi, sau khi tỉnh mộng, cuộc sống tiếp tục.

Chỉ là đôi khi cô sẽ ngẩn ngơ, rốt cuộc thứ gì là mơ thứ gì là thật?

Cô cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ về những thứ đó, sau khi nghỉ công việc đó cô bắt buộc phải tìm một công việc khác để nuôi sống mình, vì thế mỗi ngày cô đều lang thang ở chốn thành thị này, bôn ba vì cuộc sống.

Cho đến một ngày, cô ngồi tàu đệm từ đi làm. Dù là thời đại nào, giao thông vào giờ đi làm cũng luôn đông đúc, tàu đệm từ cũng không ngoại lệ. Cô bị người khác chen lấn nên phải bỏ lỡ chuyến tàu này, chỉ có thể đợi chuyến sau.

Lần này cô tuyệt đối không để người khác chen hàng, rõ là mất lịch sự.

Cho nên sau khi chuyến tàu tiếp theo đến, cô xông lên đầu tiên. Cô mở cờ trong bụng, cô cũng có thể chen lấn có được không, chỉ là trước đó cô không thể hiện ra thôi.

Cô đi vào trong…

Khoảnh khắc ngước mắt, cả người cô cứng đờ. Cô thậm chí nghi ngờ rằng vào lúc này, những gì mình trải qua chỉ là một cảnh trong mơ.

Cô bất giác vươn tay ra, muốn chạm vào khuôn mặt anh. Chuyện này quá hư ảo, là anh ư?

Có điều, người đàn ông nhanh chóng lùi lại hai bước. “Cô gì ơi, mong cô có thái độ đứng đắn cho.”

Có thứ gì đó dời non lấp bể đổ ập về phía cô.

“Cố Thanh Dật?”

Người đàn ông cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cô. “Cô quen biết tôi à?”

Bạch Y Y không nói gì, chỉ là mắt cô đỏ hoe, sau đó cô nhìn anh không chớp mắt.

Thật sự là anh.

Cho dù sự thực này khiến cô có vô số lý do để phản bác, rằng sao anh có thể thực sự tồn tại được, nhưng cô lại biết, người này là anh, là người đàn ông đã cùng cô trải qua mấy trăm thế giới.

Cố Thanh Dật đau đầu nhìn người phụ nữ trước mắt. Trông cô muốn khóc đến nơi, như thể anh đã bắt nạt cô vậy. Cô gì ơi rốt cuộc cô có biết người khác đang nhìn chúng ta không vậy?

“Yêu nhau à?”

“Đằng nam rõ đẹp trai mà lại giả vờ không quen biết người ta, bảo sao con gái nhà người ta tổn thương muốn khóc.”

“Có lẽ bị anh chàng này đá, hôm nay gặp nhau trên tàu đấy.”

“Có phải đàn ông không mà đối xử với phụ nữ như thế vậy? Cô gái đó xinh như thế, đi đến đâu cũng có vô số người xếp hàng theo đuổi có được không?”

“Dù khoa học kỹ thuật phát triển thế nào thì cái sự hãm chè của đàn ông cũng chưa từng thay đổi.”

“Này này này, nói năng kiểu gì đấy?”

Thế là ở trạm kế tiếp, Cố Thanh Dật xuống tàu luôn.

Bạch Y Y xuống tàu theo anh.

Cố Thanh Dật đau đầu. “Cô đi theo tôi làm gì?”

“Phương thức liên lạc.”

Cố Thanh Dật nhíu mày nhìn cô. “Cô biết tôi à? Sao mà biết?”

“Phương thức liên lạc.”

Cố Thanh Dật tự phỏng đoán: “Chúng ta là bạn cùng đại học à?”

Bạch Y Y nhướng mày, nếu thật sự là anh thì để anh xuất hiện sẽ phải dùng kỹ thuật đó, họ sẽ sắp xếp mọi thứ như thân phận tự nhiên và trải nghiệm cuộc sống, anh từng học đại học đương nhiên cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

“Anh cho em phương thức liên lạc, em sẽ nói cho anh biết.”

Cố Thanh Dật khẽ cười, xáp lại gần cô. “Thực ra tôi… chẳng muốn biết một tẹo nào.”

Cố Thanh Dật nói xong câu đó thì vui vẻ rời đi. Bạch Y Y tiếp tục bám theo, cũng không nói chuyện với anh, chỉ đi theo anh.

Biểu hiện này ngược lại khiến Cố Thanh Dật thấy tò mò.

Sau đó Bạch Y Y rất hài lòng, cô chỉ muốn biết anh đang làm gì thôi, hóa ra đang học nghiên cứu sinh, làm cô còn tưởng anh vẫn đang là sinh viên đại học và nhỏ tuổi hơn mình nữa chứ.

Vì thế sau khi biết được trường của Cố Thanh Dật, Bạch Y Y lập tức thôi việc, chuyện mà cô làm mỗi ngày chính là theo đuổi Cố Thanh Dật.

Cố Thanh Dật thấy vô cùng thần kỳ, anh đi đến đâu cũng có thể trông thấy cô, đúng thật là…

Chuyện Bạch Y Y theo đuổi Cố Thanh Dật trở nên rất nổi tiếng trong trường. Các bạn học còn cá cược xem lần này cô gái này có thể kiên trì đến lúc nào, tấm thân vàng ngọc không yêu đương của Cố Thanh Dật liệu có bị đả động hay không.

Sau khi Bạch Y Y theo đuổi ba tháng, tổ nhiệm vụ lại một lần nữa gọi điện cho cô: “Cô lại làm gì vậy?”

“Tôi muốn biến thế giới thực của tôi thành thế giới nhiệm vụ, thế không tốt hả?”

“Cô… Ầy…”

“Cảm ơn các anh đã để anh ấy xuất hiện trong cuộc đời tôi bằng cách đó.”

“Bọn tôi muốn tiêu hủy cậu ta.”

“…”

“Bố trí tai nạn giao thông…”

“…”

“Chết đuối…”

“…”

“Ăn cơm nghẹn chết cũng được.”

Bạch Y Y: “Thế sao anh ấy vẫn còn sống ngon lành vậy?”

“Đó là thành phẩm đầu tiên của bọn tôi.”

“Anh ấy là người.”

“Được rồi, người đầu tiên bọn tôi làm ra, không nói đến kỹ thuật sử dụng trong đó, quá trình thực sự rất gian khổ, nhưng ý thức của cậu ta vô cùng mạnh mẽ, có thể nói là cậu ta đã tự chống đỡ mình. Sau đó bọn tôi cảm thấy nếu cậu ta đã trở thành người thì đương nhiên sẽ sinh lão bệnh tử, bọn tôi không nhúng tay vào nữa.”

Nói đến cùng thì vẫn có tình cảm, không nỡ đích thân tiêu hủy, dù rằng vì muốn tiêu hủy nên mới tạo ra anh.

Bạch Y Y nghe mà mặt đầm đìa nước mắt. “Cảm ơn mọi người.”

Dù rằng đây là một kết quả từ sai sót ngẫu nhiên.

oOo

Nửa năm sau, cái tên Bạch Y Y nổi đình nổi đám ở ngôi trường đại học này. Chủ yếu là vì cô theo đuổi Cố Thanh Dật bằng hàng chục hàng trăm cách, mỗi ngày có thể cho người ta nhìn thấy một kiểu, thậm chí còn có người chạy đến học hỏi cô.

Sau nửa năm Bạch Y Y kiên trì, cuối cùng Cố Thanh Dật cũng đồng ý cùng cô ăn một bữa cơm.

Nửa năm đổi lấy một bữa cơm, Bạch Y Y tự xót xa cho mình một phen.

Lúc ăn cơm, động tác của Cố Thanh Dật tao nhã mê người, anh cũng không nói lấy một lời. Ăn cơm xong, anh mới thản nhiên liếc nhìn người đối diện. “Cô có thể kiên trì nửa năm là rất tốt, cho cô một cơ hội thuyết phục tôi.”

“Thế thì anh chịu làm người yêu em à?”

Cố Thanh Dật ngẫm nghĩ, không có thiện chí. “Lý do phải là điều tôi chưa từng nghe, tôi thích thứ mới mẻ.”

Quả thực là cố ý làm khó đây mà.

Những cô gái tỏ tình với anh không đến một nghìn thì cũng được tám trăm, chủ yếu là vì anh đã từ chối quá nhiều người, gái xinh cũng có cùng đãi ngộ như thế, bởi vậy mọi người đều cảm thấy đi bày tỏ tình cảm cũng được, tuy bị từ chối nhưng mọi người đều bị từ chối nên chuyện đó cũng chẳng khiến người ta chú ý, song lại cho bản thân một lời giải thích rõ ràng.

Trong tình hình đó, những lý do người ta yêu thích anh mà anh nhận được phải nhiều đến mức nào?

Bạch Y Y hít sâu một hơi. “Anh nói lời phải giữ lời đấy nhé?”

Cố Thanh Dật chống cằm gật đầu, ung dung chờ đợi, tựa như công tử nhà giàu ăn không ngồi rồi chuyên nhìn người khác xấu hổ làm niềm vui cho mình.

“Có một cô gái cá cược với người khác, nói nếu anh chấp nhận em thì cô ấy sẽ cho đối phương một triệu tệ.”

Cố Thanh Dật đờ đẫn.

“Cố Thanh Dật, chúng mình hẹn hò đi, một triệu tệ đó chúng mình chia đôi, anh năm trăm nghìn em năm trăm nghìn.”

Khóe miệng Cố Thanh Dật hơi giần giật. “Cá cược? Chuyện này tôi từng nghe rồi.”

Bạch Y Y: “Cô gái đó là em, đối phương cũng là em. Anh không thể nghe rồi chứ?”

Cố Thanh Dật: “…”

Bạch Y Y lấy giấy và bút ra, viết một tờ giấy nợ cho anh. “Cầm lấy, năm trăm nghìn của anh. Đừng cảm thấy em lừa phỉnh anh, đợi em kiếm được tiền thì em sẽ trả anh năm trăm nghìn.”

Bấy giờ Cố Thanh Dật mới ngộ ra.

Ồ, cô chính là người chi một triệu tệ để cá cược kia, cũng chính là “đối phương”, vì thế cô tự cá cược với mình, tự cho mình một triệu tệ, rồi một triệu tệ đó hai người họ chia đôi, thế nên cuối cùng Bạch Y Y nợ Cố Thanh Dật năm trăm nghìn.

Cố Thanh Dật nhìn tờ giấy trên tay. “Em bảo tôi sau này phải giải thích với người khác thế nào? Hỏi tôi sao lại hẹn hò với em, tôi trả lời, ồ, bị mua bằng năm trăm nghìn tệ, không đúng, còn là tờ giấy nợ năm trăm nghìn tệ…”

“Cố Thanh Dật anh vô lý vừa thôi, là tự anh nói muốn lý do chưa từng nghe bao giờ, lý do này có đủ mới mẻ, có đủ k/ích thích không?”

Kíc/h thích cái con khỉ.

Mới mẻ ư, có chút chút~

oOo

Chỉ là sau khi hai người chính thức hẹn hò, Bạch Y Y bán mạng làm việc, không còn bám lấy Cố Thanh Dật như trước đây nữa.

Cố Thanh Dật rất có ý kiến với chuyện này. Đãi ngộ trước khi đến tay và sau khi đến tay khác biệt hơi nhiều đấy.

Bạch Y Y cũng có ý kiến. “Em đang nợ mà!”

“Anh không bắt em trả là được chứ gì?”

“Thế không được. Tốt xấu gì cũng là anh người yêu mua bằng năm trăm nghìn tệ, không thể để anh mất giá như thế được.”

Thế là sau đó, năm trăm nghìn tệ ấy biến thành món nợ chung của hai vợ chồng.

~ Hết ~

Quảng cáo
Trước /62 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net