Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuấn Tú nghe được Tại Trung muốn một mình đi làm tiền trạm liền hoảng sợ, không được tự nhiên đưa tay giữ Tại Trung, “Ca, huynh đừng bỏ đệ một mình”.
“Tuấn Tú, ca còn có chuyện khác muốn đệ làm. Tiểu tử Xương Mân kia, đệ phải hảo hảo để ý, khi cần thiết thì giúp cậu ấy.” Dứt lời y liền đem Tuấn Tú tránh ra xa chỗ Duẫn Hạo. Lúc trước muốn gia nhập quân đội cũng là vì Xương Mân. Không hiểu vì sao nhưng y rất trân trọng tiểu tử này, không muốn cậu ta bị thương. “Ta sẽ đưa cho đệ khẩu quyết ẩn thân. Đêm nay đệ hãy dùng nó đi theo Xương Mân. Đương nhiên, đệ cũng không được để bị thương, ta sẽ luôn chú ý đệ, ta không bỏ đệ một mình đâu.”
Nhìn bộ dạng trịnh trọng của y, khóe mắt Tuấn Tú khẽ phiếm hồng, nó không phải là sợ đánh giặc, chính là nó từ từ lúc ban đầu đều là đi theo Tại Trung, lần này phải tách ra liền có chút hoảng hốt. “Ca không ở bên cạnh đệ. Sao có thể chú ý tới đệ?”
“Đứa nhỏ ngốc. Đệ đã quên ta và đệ không phải người thường sao? Từ mấy năm trước, ta đã đem một chút khí tức của đệ lưu trên người ta, nhất cử nhất động của đệ, ta đều biết.” Y vỗ vỗ nhẹ lên mặt nó, vẫn như cũ phấn nộn như quả đào, nhưng bất giác lại thấy nó trải qua phong sương thế tục đã trưởng thành hơn một chút.
Tuấn Tú không ngờ Tại Trung lại chiếu cố nó đến vậy. “Như vậy ca cũng đem một chút khí tức lưu trên người đệ đi, nếu ca gặp nguy hiểm, đệ sẽ tới giúp.”
“Đứa ngốc, ca so với đệ sống lâu hơn mấy trăm năm, tự khắc biết lo cho bản thân.” Tại Trung an ủi nó, nhìn thấy ánh mắt chăm chú của nó, chỉ biết thở dài lấy từ trong áo ra một cái nút áo. “Tuy chỉ là một cái nút áo, nhưng đệ cũng biết quần áo của ta nguyên lai là bộ lông của ta, cái nút áo này cũng vậy. Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với ta, cái nút áo này sẽ tự rụng, đệ mang theo đi.”
Tuấn Tú nghe lời y, vội vàng đem nút áo giống như bảo bối cất vào trong người. Trịnh Duẫn Hạo sớm đã không kiên nhẫn, nhưng coi qua bộ dáng của hai người kia, vẫn là không đi qua quấy rầy, thẳng đến khi Tại Trung hướng hắn gọi, “Trịnh Duẫn Hạo, theo ta đi thay quần áo.”
Những lời này, cũng không phải cự tuyệt. Duẫn Hạo nghĩ, vui tươi hớn hở đi theo y.
“Tuy quân trang màu xanh đậm, nhưng buổi tối vẫn nên mặc đồ đen sẽ tốt hơn, anh thay đi.” Trở lại doanh trướng, Tại Trung không biết từ đâu lấy ra một bộ quần áo màu đen, rất nhẹ, giống như tơ tằm. Lúc này tất cả đều ở ngoài thao trường luyện tập, trong trướng chỉ có hai người bọn họ.
Duẫn Hạo nhìn quần áo nói. “Tại Trung, ban đêm rất lạnh, mặc thế này không sợ lạnh sao?”
“Không phải bắt anh mặc mỗi cái này, mặc tạm bên ngoài cũng được, còn lại tùy anh.” Tại Trung lườm hắn một cái, theo bên hông rút ta một thanh nhuyễn kiếm lắc lắc, sau đó quấn quanh hông.
“Cậu sử dụng kiếm?” Duẫn Hạo mặc dù rất giỏi quyền cước, nhưng chưa từng chạm qua đao kiếm, càng không nói đến nhuyễn kiếm giống như thắt lưng vắt vòng quanh hông Tại Trung, thật là kì dị.
Tại Trung “Ừ” một tiếng xem như trả lời, cầm lên một bộ quần áo đen khác chậm rãi thay đổi. Chỉ thấy y cởi áo dài, để lộ ra tấm lưng trắng như tuyết, vòng eo nhỏ nhắn, một mảnh phong tình khiến Duẫn Hạo sửng sốt.
Tại Trung thay xong quần áo nhìn Duẫn Hạo vẫn bất động tại chỗ, bất giác cười nói. “Anh nhìn cái gì đấy?”
“Khụ khụ, không có gì. Tại Trung, cậu mặc vậy không lạnh sao?” Tuy là mới đầu đông, nhưng phương Bắc dĩ nhiên rất lạnh, Tại Trung một năm bốn mùa đều mặc như thế, chỉ là Duẫn Hạo không biết.
Thật sự không biết nên giải thích cho hắn thế nào, Tại trung đành phải chuyển đề tài sang chuyện buổi tối hành động, Duẫn Hạo còn thật sự nghiêm túc, hai người cùng thảo luận một lúc lâu.
Chuyến đi này… quyết định sinh tử.
Mùa đông trời chuyển tối rất nhanh, hai người bọn họ đi từng bước nhỏ tiếp cận đồn địch. Vì có Duẫn Hạo nên Tại Trung không thể sử dụng phép di chuyển tức thời, chỉ có thể để hắn cẩn thận đi phía sau y, thỉnh thoảng lên tiếng xác nhận vị trí của hắn.
Nhìn người phía trước tóc đen theo gió phấp phới, mang theo ngân quang mờảo, Trịnh Duẫn Hạo mới chính thức cảm nhận được, sự tồn tại của Kim Tại Trung là một bí ẩn. Xuất hiện chớp nhoáng, biến mất chớp nhoáng, hắn trước sau vẫn là nhìn không thấu. Rõ ràng không có cơ hội để nhìn thấu, hắn vẫn muốn đến gần y.
Sau khi xuất phát hai người cũng không nói chuyện nhiều, Tại Trung cho rằng Duẫn Hạo tập trung cho trận đánh nên không có hứng thú nói chuyện, đâu biết rằng tâm tư của hắn đang có xáo trộn. Y quyết định thi triển một chút phép thuật nhỏ, sẽ không bị bại lộ thân phận đồng thời bảo hộ được Duẫn Hạo.
Suy tính là thế,nhưng y không ngờ tới được người kia lại vì mình mà gánh thay một viên đạn.
A, nhiều chuyện không ngờ được vẫn luôn xảy ra.
Ngàn năm, nhất định cùng Trịnh Duẫn Hạo dây dưa không dứt, đau khổ triền miên.
Khi tới doanh trại địch đã là nửa đêm, hai người nhẹ nhàng tiếp cận lều canh. Bên trong chỉ có hai tên lính Nhật Bản canh gác, những kẻ khác đều đang ở trong mộng, bọn chúng không dự đoán được sẽ bị bọn họ tập kích.
“Cậu đứng ở nơi này đừng nhúc nhích, để tôi xử lý hai tên lính canh kia.” Trịnh Duẫn Hạo quay đầu lại nói với Tại Trung đứng ở đằng sau, trong đêm tối con ngươi của Tại Trung đặc biệt khác thường, giống như hai viên ngọc đen rực rỡ, vẫn luôn dõi theo hắn không nhúc nhích, Duẫn Hạo đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
“Đứng ở nơi này là anh mới đúng, Trịnh Duẫn Hạo, cho anh xem bản lĩnh của tôi.” Đang lúc ánh mắt hắn nhìn y có chút thất thần, Tại Trung nhẹ nhàng lên tiếng. Hắn chỉ cảm thấy bóng người chợt lóe, Tại Trung đã nhảy lên lầu canh, cước bộ nhẹ nhàng giống như đi trên đất bằng. Đây là khinh công sao? Thật tuyệt diệu.
Cho dù hai tên lính canh có thường xuyên đi lại kiểm tra, cũng không ngờ được có người đi dọc lều canh tập kích bọn chúng. Cho nên, thời điểm chúng nhìn thấy Tại Trung, ngay cả la lên cũng không kịp đã đánh mất tính mạng.
Tại Trung từ phía trên lầu canh phi thân xuống dưới, Duẫn Hạo đã sớm ngây ngốc đứng ở đó. Khinh công như thần, thủ pháp lưu loát, như thế nào cũng thấy giống sát thủ trong tiểu thuyết võ hiệp. “Tại Trung, cậu từ đâu học được công phu này?”
Kỳ thật Tại Trung giết người cũng là bắt buộc, lúc trước chỉ nghĩ đem bọn lính gác đánh ngất là được. Nhưng y cũng rõ ràng những người này phải chết, nếu họ không chết, người phải chết chính là bọn họ. “Quay đầu lại sẽ nói cho anh biết.”
Phía cổng doanh trại đột nhiên vang lên một trận nổ lớn, ánh lửa giống như thủy triều tràn vào liếm lên từng cánh cửa, một số kẻ phản ứng nhanh nhạy kịp tỉnh dậy phản kháng, còn lại đa số đều bị bóp nghẹt từ trong mộng.
Tại Trung cùng Duẫn Hạo tiến lên phía trước, bên tai đều là tiếng súng, tiếng lưỡi lê bổ xuống xương cốt, phía trước có kẻ ngã xuống, trong đêm tối chỉ thấy kẻ đó toàn thân đẫm máu, cũng không phân biệt được là địch hay ta.
Chỉ có thể liều mạng tiến lên phía trước, gặp một tên thì giết một tên.
“Bắt được rồi!” Bên này chính là thống khoái chém giết, bên kia đã truyền đến tiếng hoan hô, xem ra đã bắt được tên cầm đầu. Duẫn Hạo và Tại Trung nhìn nhau mỉm cười, tâm lý thả lỏng một chút, động tác trên tay cũng vì thế mà chậm lại.
Hai người đi tới nơi phát ra tiếng hô, Duẫn Hạo đi sau Tại Trung, ánh mắt đảo xung quanh đề phòng có tên lính Nhật nào đó trốn thoát. Y cũng sớm chú ý tới ý đồ của hắn, khẽ nhếch môi cười, lén lút triển khai kết giới.
“Khốn nạn, tao giết mày.” (đoạn này nói bằng tiếng Nhật). Đang lúc chuẩn bị triển khai kết giới bảo vệ cả hai, đột nhiên một kẻ mặc áo xanh từ đâu xông ra hô lớn một câu y nghe không hiểu, Tại Trung thoáng chốc ngây người, vội vàng thi triển pháp thuật bắt lấy hắn, chỉ là từ phía sau một thân ảnh màu đen đã sớm đem y đẩy ra.
Hai đạo âm thanh cùng một lúc vang lên.
Một là tiếng người ngã xuống đất, hai là tiếng đạn va chạm thân thể.
Hết chương 14