Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những người xuất hiện trước cửa nhìn nhau rồi liếc mắt quét một vòng quanh sương phòng của Mục Kỳ, thấy không có gì dị thường rồi sau đó mới chuyển mắt nhìn vào giường lớn giữa phòng.
Màn che bị một bàn tay thon dài trắng trẻo vén lên, chậm rãi lộ ra nửa khuôn mặt, thân ảnh cùng y phục mỏng manh sau màn che lại càng mông lung.
“Người nào?” Giọng nói như chưa tỉnh khỏi giấc ngủ khác hẳn với chất trong trẻo thường ngày, hơi khàn lại biếng nhác, làm cho người nghe cảm thấy đáy lòng rộn rạo chẳng hiểu vì sao.
Tất cả thị vệ lập tức cúi đầu thỉnh an, không dám lại nhìn lên người trên giường nữa. Bộ đầu cúi thấp người, hai mắt nhìn thẳng vào sàn nhà, thanh âm không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Khởi bẩm Vương phi, thuộc hạ vừa mới nhìn thấy hắc y nhân tiến vào biệt viện của Vương phi, cho nên…”
“Đã tìm được chưa?” người trên giường cắt ngang lời hắn nói, thanh âm lần này như là khôi phục thanh tỉnh, cơn buồn ngủ rõ ràng đã biến mất, lại có chút lạnh lùng.
Mấy người lần thứ hai quét mắt khắp chung quanh một phen, cái chỗ này thật quá dễ tìm, phòng rộng lại trống, không trốn đi đâu được. Ngoại trừ, trên giường Vương phi…
“Còn trên giường Vương phi…”
“Lớn mật! Các ngươi xông vào tẩm điện của Vương phi đã là trọng tội, thế mà còn muốn xét giường của Vương phi?” Hoa ma ma lúc này cũng đã chạy theo mọi người vào phòng, chống nạnh hai tay đứng ngay cửa, trợn mắt nhìn, “Hiện tại đã xem xong rồi, còn không mau mau cút đi ra ngoài!”
“Nhưng…” Bộ Đầu khó xử nhìn thần sắc người trên giường.
Gã nhấc mắt lại vừa lúc đối diện một đôi mắt đen láy như lưu ly chiếu sáng về phía mình, lập tức trong lòng thất kinh, lại cúi đầu. Sau đó liền nghe được phía trên truyền đến lời nói lãnh đạm.
“Xem ra là Vương phi này nói gì cũng không có tác dụng, nếu như vậy, không bằng ngay bây giờ ta đi bẩm báo Vương gia, tùy ý Vương gia quyết định có cho các ngươi đến điều tra hay không?”
Bộ Đầu lại càng gập thấp người, “Vương phi thứ tội, thực là lúc nãy tình huống khẩn cấp, thuộc hạ chỉ sợ Vương phi bị tặc nhân lộng hành, cho nên mới… Khẩn cầu Vương phi khoan thứ thuộc hạ.”
Hắn mới vừa nói xong liền cảm thấy khí thế phía trên đột nhiên sắc bén, “A, vạn nhất kẻ xấu kia thật sự có trong phòng này, ngươi cho là ngươi tùy tiện xông vào chính là cứu ta mà không phải hại ta?”
“Vâng… Là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn, thỉnh Vương phi thứ tội!” Nam nhân nghe xong không dám thanh minh nữa, liên tục dập đầu thỉnh tội.
Mồ hôi lạnh trên trán gã chảy ròng ròng, vốn dĩ còn nghĩ nữ hài mười bốn tuổi có được bao nhiêu thanh thế, không ngờ rằng đối phương ít ỏi vài câu liền làm cho người cứng họng.
Mà hiện tại đối phương trầm mặc không nói, lại làm tim gã đập nhanh hơn. Cẩn thận nghĩ lại, nếu Vương gia cũng nghĩ như Vương phi, vậy tính mạng của mình liền khó bảo toàn.
“Tướng quân cũng là suy nghĩ vì an nguy Vương phủ, vì Vương gia tận trung, ta như thế nào sẽ trách tội?” Thật lâu sau, Mục Kỳ mới trầm trầm mở miệng nói: “Nhưng mà, tướng quân thấy rõ ràng, chỗ này của ta không có người, vẫn là sớm đi chỗ khác nhìn xem, đừng để cho tặc nhân chạy thoát.”
Bộ Đầu lập tức thở một hơi, cảm kích vô cùng.”Vâng, thuộc hạ sẽ rời đi.”
…
Bộ Đầu cùng mọi người vừa cúi đầu vừa lui khỏi gian phòng, Hoa ma ma còn lo lắng đi theo ra ngoài.
Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại, chờ giây lát, Mục Kỳ đột nhiên đen mặt đá một cái, “Ngươi là chó sao?”
Nam nhân rên một tiếng, sau đó mới đỏ mặt chậm rãi từ chăn trong chui ra.
Trước đó, ngay lúc thị vệ đạp cửa bước vào, y đã nghĩ bây giờ có chạy cũng không kịp, cho nên đành phải để Mục Kỳ nhét vào trong chăn.
Trong mũi của y lúc đó tràn đầy một hương vị dễ chịu, chờ người đi rồi mới tò mò bò lên ngửi thử xem là từ đâu phát ra, ai dè vừa vặn chạm vào đùi Mục Kỳ.
Bị Mục Kỳ nói như vậy, y có chút ngại ngùng khụ hai tiếng, cúi đầu than thở: “Ngực phẳng như vậy… ta có muốn lưu manh cũng không biết lưu manh vào đâu…”
Mục Kỳ:… Ngực phẳng hả… Ha hả…
Nam nhân nhìn mặt hắn vặn vẹo, trầm mặc đến mức y sợ hãi nuốt nước miếng, lại tìm đường chết bỏ thêm một câu, “Cái kia, kỳ thật ta không chê nữ nhân ngực phẳng…” Hắn nói xong, không khỏi rụt cổ dưới ánh mắt lạnh như băng kia.
Mục Kỳ cười lạnh hai tiếng, chỉ tay vào cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi tốt nhất thừa lúc này cút ngay đi.”
“Làm sao vậy? Ngươi không phải là…” Nam nhân dừng một chút, đột nhiên hạ giọng, cười có vài phần thần bí lại đắc ý: “Ngươi giúp ta như vậy, có phải là đã thích ta rồi hay không?”
Mục Kỳ giật mạnh khóe miệng: “… Tự kỷ là bệnh.”
“Không sao mà, ta cũng biết mị lực của mình thực lớn, ngươi thích ta là bình thường. Ngươi vì ta mà không để ý đến danh tiết của mình, ta nhất định sẽ phụ trách ngươi.” Hắn vẻ mặt chân thành tha thiết nói.
Bốn mắt nhìn nhau, Mục Kỳ nguyên bản âm trầm đột nhiên bật cười.
Ngay lúc nam nhân còn tự hỏi vì sao, đột nhiên hạ bộ đau xót, hắn kêu rên thành tiếng, bất ngờ bị đau đến cong thắt lưng, sắc mặt vặn vẹo bưng tiểu đệ đệ cuộn thành một vòng.
Mục Kỳ thu chân, thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy oán khí vừa mới tích tụ đã sơ tán không ít. Quả nhiên, người không nên đè nén chính mình, nên xuất chân thì liền xuất chân. ←_←
“Ngươi… Aizzz… Cho dù có bị nói trúng, aizz… Cũng không cần thẹn quá hoá giận đến nước này đi!” Nam nhân gầm lên.
Biểu tình vốn dĩ thư thái của Mục Kỳ đột nhiên chuyển thành bất động, sau đó theo gió vỡ tan.
Chính là hắn còn chưa nói, thanh âm căm giận của Hoa ma ma liền cách rất xa truyền tới, “Điện hạ, ngài không có việc gì đúng không? Những người này cũng quá không để ngài vào mắt.”
“Ta là Dật, lần sau cũng không nên gọi bậy tên của ta.” Nam nhân rất nhanh cúi người, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nhắc nhở: “Chú ý Ly Hiên, hắn không phải là người tốt.”
Đến khi Hoa ma ma tiến vào, chỉ thấy Mục Kỳ trơ mặt nhìn ra cửa sổ đang mở toang, bà nhíu mày thở dài: “Điện hạ làm sao lại để cửa sổ mở như thế? Sẽ bị nhiễm lạnh mất.”
Chờ bà đóng cửa sổ trở về, mới bất mãn lại đau lòng: “Điện hạ, chuyện đêm nay nhất định phải nói cho Vương gia, đem cái đám người đó trừng phạt thật nặng vào, để lão nô xem trong phủ còn ai dám tuỳ tiện khi dễ ngài.”
Mục Kỳ mặt không đổi sắc quay sang, “Ừ, cho dù ta không được sủng ái, nếu như không có mệnh lệnh, bọn họ sao dám tùy tiện vào? Việc này để cho ma ma làm.”
Đương nhiên phải nói với Vương gia, loại cáo trạng đổi trắng thay đen không phải là độc quyền của ác độc “Nữ xứng” sao.
Hoa ma ma nghe vậy trước mắt sáng ngời, “Vâng, điện hạ ngài yên tâm, lão nô nhất định làm cho ngài thỏa mãn.”
“Ma ma làm việc, ta luôn luôn yên tâm.” Mục Kỳ trấn an Hoa ma ma, “Được rồi, Hoa ma ma đi nghỉ ngơi đi, ta không sao.”
*******************************
Tại nơi nào đó trong Vương phủ, bởi vì Ly Hiên thường xuyên ngủ lại, cho nên có một gian phòng là chuẩn bị riêng cho y.
Lúc này Bộ Đầu thị vệ vừa nãy đang cung kính đứng trước cửa phòng y.
Ly Hiên ngồi ở bên bàn, một tay nhịp lên tay vịn, chậm rãi mở miệng, “Các ngươi quả thật nhìn thấy có người đi vào?”
“Vâng, thuộc hạ dựa theo mệnh lệnh của ngài, hơn nữa chú ý biệt viện của Vương phi, đích xác nhìn thấy một bóng đen tiến vào, nhưng mà… trong phòng Vương phi không có người.”
“Cũng có thể, lấy công phu của hắn, các ngươi tự nhiên bắt không được.” Ly Hiên đứng ở trước cửa sổ, nhẹ nhàng nói.
Đúng lúc này, một giọng nam tính đột nhiên tiến vào —— “Muốn bắt ai?”
Ly Hiên hơi hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy một hắc y nhân diện mạo bình thường nhảy từ cửa sổ vào, sau đó không chút khách khí ngồi lên trên ghế của y. Y cảnh giác phất phất tay với thị vệ, “Ngươi lui xuống đi.”
“… Vâng.”
Chờ người đi rồi, Ly Hiên mới khẽ cười với người vừa tới: “Nhị hoàng tử đêm khuya tới chơi, thật sự là có nhã hứng.”
Nam nhân nghe vậy hơi nhếch khóe miệng, lập tức đưa tay xé bỏ mặt nạ da người trên mặt, lộ ra nhan sắc tuấn mỹ, mi mục như hoạ, mũi cao môi mỏng.
“Vừa nãy ngươi không phải nói còn muốn bắt ta sao? Cho nên ta liền đưa chính mình đến.”
“Chẳng lẽ Nhị hoàng tử không phải là có hứng thú đối với Vương phi cho nên mới đến dò hỏi một phen sao.” ánh mắt của Ly Hiên hơi hơi đảo qua đối phương, “Nhắm mắt cũng biết, nếu Tiêu Chiến có thêm nhược điểm, ngươi sẽ ngay lập tức đi điều tra.”
Mạc Dật nghe vậy đột nhiên cười, “Quả nhiên không hổ là Ly Hiên, nhìn thấu ta rồi!”
Phút chốc, hắn đột nhiên thu lại ý cười, ánh mắt chuyển thành sắc bén, “Bất quá, nếu đã biết ta có hứng thú, ngươi tốt nhất không nên động vào nàng.”
Ly Hiên sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, lại khẽ cười mà không nói.
*********************
Đêm đã khuya, ánh nến trong thư phòng của Tiêu Chiến vẫn sáng.
Một bóng người gõ cửa đi vào, “Vương gia, Cẩm Tú vừa mới báo lại, Ly quân sư cho người xông tẩm điện Vương phi.”
“Ừm?” Tiêu Chiến nhíu nhíu mày.
Người tới cúi đầu, “Hình như là do người ở Mạc quốc.”
Tiêu Chiến rốt cục đem tầm mắt từ bản đồ hoàng cung dời đi, hắn dừng một giây rồi mới mở miệng, “Mấy ngày nữa chính là vạn thọ yến tiệc của hoàng thượng, ngươi đi xử lý những người đó đi.”
“Vâng.”
…
Ngày hôm sau, chuyện ồn ào đêm qua ở trong Vương phủ liền trở thành đề tài bàn tán.
Bọn thị vệ xâm nhập tẩm cung của Vương phi ngày thứ hai liền bị Vương gia hung hăng trừng phạt một phen, từ đó trong vương phủ không còn có ai dám tùy ý xem nhẹ Vương phi, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Ly Hiên luôn có vài phần thương tiếc. Vương phi này mới tới có mấy ngày liền khiến cho Vương gia yêu chiều, xem ra thủ đoạn rất nhiều, quân sư đại nhân đáng thương theo Vương gia nhiều năm như vậy thế mà cũng không có danh phận.
Nghe nói Vương phi vốn là đã hứa sẽ tha cho cả đám này, kết quả ngày hôm sau liền phái người đến cáo trạng Vương gia, cả một đám người không khỏi từng trận thổn thức.
Chỉ có Mục Kỳ biết, Tiêu Chiến phóng túng Ly Hiên. Hắn tốt xấu vẫn là Chiến vương phi, sao có thể để hạ nhân dễ dàng đạp cửa bước vào tư phòng, rõ ràng là có người sai sử. Mà toàn bộ vương phủ, trừ bỏ Tiêu Chiến, sợ là chỉ có Ly Hiên mới đủ thẩm quyền ra lệnh. Nhưng Tiêu Chiến trừng phạt thị vệ đó, lại không nói gì đến Ly Hiên.
Nói vậy Ly Hiên nhất định là biết Mạc Dật sẽ tới nơi này, cho nên muốn một tiễn bắn hai nhạn… Cũng không biết là muốn bắt Mạc Dật hay là làm khó hắn.
Nghĩ đến đây, Mục Kỳ đen mặt… Hắn thật sự đúng là pháo hôi hả? Sau không cho hắn chút quyền để bẻ lái nội dung vở kịch như nhân vật chính chứ!